Đó là một kho sách khổng lồ với hàng
trăm bức tường dựng đứng theo chiều so le nhau, được xây dựng hoàn toàn bằng đất
rắn. Trên mỗi bức tường ấy, những ô lõm được đục thành hình chữ nhật, dùng để
làm ngăn chứa sách. Có hàng ngàn ô, với hàng ngàn kích cỡ khác nhau được thiết
kế xen kẽ: ô lớn kề cạnh ô nhỏ, ô nhỏ kề cạnh ô vừa,… Những quyển sách dày được
đặt trong ô lớn, những quyển sách mỏng thì được đặt trong ô nhỏ hơn. Phía trên
mỗi ô có một nhãn ghi tựa đề của sách. Do vậy, sự xếp đặt lớn, bé, dày, mỏng tưởng
chừng vô tổ chức ấy thật ra có thể giúp ai đó nhận thấy và tìm đến những cuốn
sách một cách nổi bật hơn và dễ dàng hơn.
“Ồ, thư viện của thành phố Phì Nhiêu!”
Đo Đỏ thốt lên ngỡ ngàng.
“Chị Hai ơi, có lẽ địa quân có cùng sở
thích với chị đấy!” Bé Tí nói. Trong khi hai nhóc em sinh đôi thích thú lon ton
dạo quanh các bức tường chứa sách thì Bé Chị lại không thể dừng lại cảm giác trầm
trồ và ngỡ ngàng lộ ra nơi đôi mắt tròn xoe, đen láy của cô bé. Vì sau khi ra
khỏi con đường ngầm với những mảng rêu lân tinh huyền bí, tụi nó bắt gặp ngay một
khoang rỗng khổng lồ trong lòng đất, chứa toàn sách là sách!
“Nai Tai Trắng! Em ở đâu?”
Thỏ Trắng lớn tiếng gọi. Giọng nó vang
vang giữa kho sách cao gấp hai mươi lần một chú sư tử, rộng gấp đôi, gấp ba diện
tích tòa lâu đài Hoàng gia. Trong lúc lo lắng chạy quanh đi tìm cô bé Nai Tai
Trắng, nó không để ý rằng mình vừa nhắc đến một trong những danh từ đại kỵ đối
với các sư tử tí hon. Tuy vậy, Bé Chị
và hai nhóc em không còn tỏ ra quá hoảng sợ nỗi-kinh-hoàng-toàn-dân như ban đầu
nữa. Tụi nó đã dần quen rồi.
“Nai Tai Trắng! Em ở đâu?”
Bất chợt, Thỏ Trắng nghe thấy một tiếng
khóc thút thít phía sau một bức tường sách. Đo Đỏ cũng nghe thấy.
“Hư ư… Hư hư hư… Hư ư…”
“Đại ca, có tiếng khóc đằng kia!” Đo Đỏ
nói.
Thỏ Trắng và các bạn chạy đến nơi tiếng
khóc phát ra.
Đó chính là Nai Tai Trắng! Cô bé đang ngồi
tựa vào một bức tường sách, thân mình run run theo từng tiếng nấc hòa lẫn những
giọt nước mắt. Ngay gần đó, Thỏ Trắng thấy một nhúm nhăn nheo kỳ lạ màu đen.
Nhúm nhăn nheo ấy khô đét, nằm dài bất động trên nền.
“Bánh
xèo kẹo kéo lợn béo bánh chưng!”
Thỏ Trắng biến hóa trở lại nguyên hình.
Đôi tai dài của nó lại lúc lắc trên đầu, còn bộ lông bờm đen thì biến mất.
“Nai Tai Trắng, em làm sao thế?” Thỏ Trắng
chạy đến bên Nai. “Có chuyện gì xảy ra với em vậy?”
“Hư hư ư… Hư ư…” Nai Tai Trắng vẫn chưa
thể dừng khóc nấc.
“Nai Tai Trắng, anh Thỏ Dũng Sĩ đây. Yên
tâm đi, đã có anh và các bạn ở đây cùng em rồi…”
Các cô cậu bé sư tử, chỉ nhỏ bằng một nửa
Nai Tai Trắng, tuy trong lòng gợn lên một nỗi sợ rờn rợn vì nhìn thấy bốn chân
móng guốc, nhưng vẫn can đảm đến gần Thỏ Trắng và Nai Tai Trắng. Vóc dáng tí
hon cùng nét mặt cảm thông của tụi nó dường như đã giúp Nai Tai Trắng cảm thấy an
tâm và bớt cô độc hơn.
“Chào bạn, mình là Bé Chị. Đây là hai đứa
em trai của mình, Bé Tí và Bé Em. Còn kia là các củ cà rốt biết bay.” Bé Chị giới
thiệu từng đứa với Nai Tai Trắng. “Chúng mình đều là bạn của Thỏ Dũng Sĩ.”
“Chị Nai Tai Trắng ơi, chị đừng khóc nữa
nhé! Đã có anh Thỏ Dũng Sĩ và tụi em ở đây rồi!” Bé Tí nói một cách hồn nhiên
mà chính nó cũng không hiểu vì sao mình lại có thể can đảm như vậy.
Thỏ Trắng nhận thấy đôi mắt long lanh to
tròn của Nai Tai Trắng đã bớt nước mắt hơn. Nhưng cô bé vẫn sợ hãi khi thoáng
nhìn nhúm nhăn nheo trên nền đất, ngay cạnh bức tường sách mà cô bé đang ngồi.
“Nó… nó làm em sợ… Anh Thỏ ơi… Cái đó…
Cái đó… ghê rợn quá…”
Thỏ
Trắng và các bạn nhìn về phía nhúm nhăn nheo. Bé Tí và Bé Em chạy đến gần cái
nhúm ấy, mạnh dạn xem xét cẩn thận. Tụi nó cầm cái nhúm lên, cái nhúm trông giống
một miếng vải thô ráp khô đét sau khi phơi nắng vậy. Cái nhúm có vẻ kinh khủng
hơn dưới ánh lửa lập lòe của những ngọn đuốc vốn được gắn cố định trên tường
kho sách. Bé Tí khẽ kéo căng ra để mọi người trông rõ hình dạng của cái nhúm
hơn.
“Một miếng da ư?” Đo Đỏ nói.
“Miếng da này lớn quá!” Bé Em nói.
“Nó có thể may thành cái dù trong trò nhảy
dù đấy.” Bé Tí vừa dứt lời, một hình ảnh tưởng tượng sư tử nhảy dù hiện ra trước
mắt mọi người rồi biến mất.
“Anh Thỏ ơi, lúc bị rơi xuống giếng ở
phía đầu đường hầm, em đã bị ngất đi một lúc lâu…” Nai Tai Trắng bình tĩnh kể lại.
“… Sau đó, khi tỉnh lại thì trời đã tối. Em không thể leo lên mặt đất được nên
đã thử lần mò theo đường hầm để tìm lối lên khác. Thế rồi, em đến được đây. Dạo
quanh một vài bức tường sách thì bất chợt em bắt gặp… cái đó…”
“Tội nghiệp cho em quá…” Thỏ Trắng an ủi.
“Xứ sở này có quá nhiều điều kỳ bí nên lúc trước anh chưa thể đi tìm em ngay.
Cũng may mà bây giờ đã được gặp lại em, anh sẽ đưa em trở về nhé.”
“Nhưng anh ơi…”
“Sao?”
“Liệu mình có thể lên lại mặt đất được
không? Và nếu…”
“Em hãy tin ở anh. Chắc chắn chúng ta có
thể lên được. Cái giếng đó tuy sâu nhưng không làm khó được anh đâu.”
“Nếu lên được rồi, liệu mình có ở xứ sở
này mãi mãi không anh?”
“Ừ nhỉ. Anh chưa biết làm sao để ra khỏi
thế giới trong quyển sách. Sẽ không yên ổn nếu chúng ta cứ loanh quanh ở đây… Rồi
Khủng Long Xanh sẽ lại tìm bắt em…”
Thỏ Trắng thinh lặng suy nghĩ một chút
thì Bé Chị lên tiếng:
“Mọi người ơi, có ai thấy thứ này trông
giống hình hài của một tên giun đất không?”
“Hả? Địa quân giun đất ư?” Bé Em kinh ngạc.
“Hình như… đây là một lớp da của giun đất!”
Bé Chị nói.
Thỏ Trắng nhìn Bé Chị rồi hỏi:
“Da ư? Giun đất có khả năng lột da ư?”
“Không, bình thường giun đất không lột
da bao giờ. Nhưng chỉ có duy nhất một trường hợp đặc biệt… Hiện tượng này được
ghi chép trong cuốn ‘Sức Mạnh Quyền Năng’, một tập tài liệu cổ về thế giới
trong lòng đất.” Bé Chị nói.
“Cuốn sách đó viết gì?”
“Mình không biết rõ, vì cuốn sách mình từng
đọc là bản sao chép của một nhà khảo cổ, chép lại từ bản gốc nằm trong tàng thư
viện của thành phố Phì Nhiêu. Thật không may, bản sao chép bị hoen ố và rách một
số trang nên…”
“Bản gốc nằm trong tàng thư viện? Chẳng
phải nơi chúng ta đang đứng đây chính là tàng thư viện sao?” Đo Đỏ thốt lên.
“Em chắc chắn đây chính là tàng thư viện
của thành phố Phì Nhiêu!” Bé Em quả quyết nói. “Một thư viện khổng lồ với hàng
trăm ngàn cuốn sách cơ mà!”
“Cũng không khác lắm một mê cung!” Bé Tí
tiếp lời.
Trong lúc mọi người đang ngước lên chiêm
ngắm kho sách khổng lồ cùng vô số ngọn đuốc được thắp sáng bởi một loại dầu lấy
từ dịch lỏng rễ cây, Nai Tai Trắng cất tiếng nói:
“Bé Chị ơi, bạn vừa nhắc đến cuốn sách
‘Sức Mạnh Quyền Năng’ phải không?”
“Phải.”
“Mình đã nhìn thấy ô chứa cuốn sách ấy.”
“Thật sao?” Bé Chị hỏi. “Cuốn sách ở
đâu?”
“Ở phía bên kia, cách đây ba bức tường.
Ô chứa cuốn sách đó phát ra một thứ ánh sáng đỏ nên đã thu hút ánh mắt mình
ngay từ lần đầu tiên nhìn lướt qua.”
Tất cả rời khỏi nơi đang đứng, đi sang bức
tường mà Nai Tai Trắng nói đến. Quả nhiên, có một ô sách phát ra ánh sáng đỏ, nằm
ở chính giữa bức tường sách. Ô sách ấy khá lớn, phía trên có nhãn ghi: “Sức Mạnh
Quyền Năng”. Và có thêm một dòng chữ nhỏ: “Đích
thực là lần thứ ba.”
“Cao quá! Làm sao chúng ta leo lên đây?”
Bé Tí nói.
“Các Củ Bay, hãy giúp bọn tớ!” Bé Chị
nói.
Ba chị em sư tử cùng Nai Tai Trắng bắt đầu
bay lên nhờ bộ dây thừng và đệm da buộc vào các củ cà rốt.
“Này Nai Tai Trắng, anh sẽ biến thành một
tên giun đất khổng lồ đấy. Em đừng sợ nhé.” Thỏ Trắng nói.
“Vâng ạ.” Nai Tai Trắng nhẹ nhàng đáp.
Thế rồi, sau câu thần chú “Đuôi khỉ nâu lêu lêu cá sấu”, Thỏ Trắng
với vóc dáng giun đất khổng lồ tiến đến ô sách phát ra ánh sáng. Nó và các bạn
thấy rõ một cuốn sách lớn, với bìa ánh kim màu đỏ, đang lơ lửng trong khoảng
không giữa ô. Chính cuốn sách phát ra ánh sáng, chứ không phải ô chứa nó. Kỳ lạ
thay, tuy cuốn sách không bị đốt cháy bởi một nguồn nhiệt nào, nhưng luồng khí
xung quanh cuốn sách chuyển động tựa như lưỡi lửa bập bùng.
Nhận thấy có kẻ đang đến gần, cuốn sách
bỗng cất tiếng nói:
“Ta là một cuốn sách quyền năng, và là một
cuốn sách khó tính. Hỡi kẻ lạ mặt, ngươi là ai? Hãy xưng danh!”
Tiếng nói vang vọng các bức tường.
“Tôi là Thỏ Dũng Sĩ.” Thỏ Trắng dõng dạc.
Còn mấy đứa xung quanh thì thầm thì với nhau: “A, hóa ra cuốn sách biết nói!”
“Rất tốt! Ta biết ngươi vừa nói thật.”
Cuốn sách nhận xét.
“Chúng tôi đến đây và muốn…” Thỏ Trắng
nói.
“Hãy trả lời câu hỏi đích thực của ta!”
Cuốn sách ngắt lời Thỏ. “Sau đó, nếu trả lời được đúng ý ta, ngươi sẽ được mở
sách! Nhưng ta báo trước, vì ngươi đã đến đây và nói chuyện với ta, nên bắt buộc
phải trả lời câu hỏi đích thực của ta. Không được từ chối. Ta là một cuốn sách
quyền năng, và là một cuốn sách khó tính. Ta làm chủ kho tàng thư viện này. Ta
làm chủ mọi điều được viết ra trên cõi đời. Chắc chắn ngươi sẽ vĩnh viễn không
được ra khỏi đây, nếu không trả lời được câu hỏi, hoặc từ chối trả lời. Ta là một
cuốn sách quyền năng, và là một cuốn sách khó tính.”
“Câu hỏi gì, thưa ngài sách?”
“Ta là một cuốn sách quyền năng, và là một
cuốn sách khó tính. Vậy, hãy thử nghĩ xem, trứng có trước hay gà có trước?”
“Hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT