Mấy tên lính thuộc tiểu đội Lông Mũi vừa
chạy vừa thở gấp. Trong suy nghĩ của chúng, đáng lẽ cả đội không phải vất vả đến
vậy. So với sức nặng của một Thỏ Đỏ cao lớn mà bọn chúng vận chuyển đến lâu đài
Hoàng gia lúc chiều thì lần này, một tên nhóc sư tử quả là nhẹ nhàng hơn nhiều.
Dây trói phạm nhân thì ngắn hơn. Kích thước xe đẩy thì gọn gàng hơn. Tuy nhiên,
mệnh lệnh mà tên thủ lĩnh dẫn đầu – đội trưởng Lông Mũi – ban ra khiến bọn cấp
dưới làm việc chẳng nhàn hạ hơn là bao nhiêu:
“Nhanh lên! Phải di chuyển đến cầu Tan
Biến trước khi phạm nhân tỉnh lại!”
“Sếp ơi! Đã mấy tiếng đồng hồ em chưa được
ăn gì rồi! Phì phì!” Một tên lính than thở một cách mỏi mệt.
“Và ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ được
ăn,” Lông Mũi trả lời, “nếu thuốc mê trên người hắn mất tác dụng và chúng ta vẫn
chưa đến nơi! Khẩn trương lên! Chắc chắn là hắn có thể biến hình trở lại đấy, đồ
chậm chạp!”
“Ôi, vâng, thưa sếp.”
Bọn chúng chạy cấp tốc xuyên rừng, theo
một lối tắt để ra đến đường chính. Tên đội trưởng Lông Mũi cầm đuốc chạy dẫn đầu.
Theo sau là bốn tên lính đàn em nắm chắc tay cầm của chiếc xe chở Thỏ Đỏ lao đi
trong đêm.
…
Đến một trạm kiểm soát, quân chốt trạm ở
đó yêu cầu chúng dừng lại để kiểm tra.
“Thuộc lực lượng nào?”
“Tiểu đội Lông Mũi, tuần cảnh khu vực chợ
Mường Sét!”
“Đi đâu?”
“Đến ngục Sấu Đá. Trên xe có phạm nhân
nguy hiểm. Lệnh của đức vua đây!”
Tên sư tử trạm trưởng đọc lệnh khẩn từ hoàng
cung rồi tiến đến xem xét Thỏ Đỏ đang nằm bất tỉnh trên xe.
“Thằng này bình thường mà. Sao trong lệnh
lại viết ‘phạm nhân mình đỏ tai dài’?”
“Nó biết ma thuật. Hình dáng bây giờ chỉ
là tạm thời thôi. Nếu nó tỉnh lại, chắc chắn ngài sẽ thấy phép biến hình của
nó.”
Bất chợt, tên trạm trưởng nhìn thấy hai
viên ngọc lấp lánh ở tai Thỏ Đỏ. Hắn lấy ra, đưa lại gần ánh lửa và nói:
“Hẳn là thằng phù thủy này phạm tội buôn
lậu châu báu?”
“Không chắc, thưa ngài. Nhưng tôi xin khẳng
định hắn là thành phần nguy hiểm! Hắn đã phạm đến nỗi-kinh-hoàng-toàn-dân!”
“Ối! Thật thế sao?”
“Xin ngài cho phép chúng tôi chuyển hắn
đến ngục Sấu Đá ngay lập tức!”
Đội trưởng Lông Mũi nghiêm giọng một
cách vội vã. Mấy tên lính cấp dưới thì chỉ ước mong sao cho tên sư tử trạm trưởng
kiểm tra lâu lâu một chút.
“Thôi được! Các ngươi có thể đi! Nhưng…
phải giao hai viên ngọc cho bọn ta!”
“Hả?”
Đội trưởng Lông Mũi vốn là một thủ lĩnh
liêm khiết, chí công vô tư. Hắn rất ghét những kẻ lúc nào cũng chỉ tăm tia trục
lợi, làm giàu cho túi tham của mình.
“Không được! Đây là của cải bất chính
không rõ nguồn gốc! Chúng tôi sẽ giao nộp cho đức vua, sau khi tống ngục tên tội
phạm nguy hiểm này!”
Tên trạm trưởng trợn mắt đe dọa:
“Á hà! Chú mày muốn sao đây? Định ‘ăn’ một
mình hả? Khôn hồn thì biết điều đi nhá!”
Nghe vậy, Lông Mũi hiểu rằng đội mình sẽ
không thể qua trạm nếu không đồng ý để lại hai viên ngọc. Chắc chắn tên trạm
trưởng sẽ còn làm khó hắn, sẽ khăng khăng đòi “phí trạm” một cách dai dẳng, đến
khi đạt được mục đích mới thôi. Sau chút thời gian suy nghĩ, đội trưởng Lông
Mũi nói:
“Thôi được, hai viên ngọc là của ngài.”
“He he. Có thế chứ!”
Tên trạm trưởng cười gian xảo. Hắn đút
hai viên ngọc vào túi áo rồi hất tay ra lệnh cho cấp dưới nâng rào chắn để tiểu
đội Lông Mũi đi qua.
Đó là một trạm kiểm soát được xây dựng
khá tuềnh toàng. Có lẽ cũng chẳng khó khăn gì nếu vài phút trước, tiểu đội Lông
Mũi liều mạng vượt rào, bất chấp đội trạm đang canh gác. Nhưng đội trưởng Lông
Mũi không muốn mọi chuyện phức tạp lên như vậy. Xử lý các vấn đề bằng bạo lực
chẳng bao giờ đem lại kết quả yên ổn.
Vừa khi xe vận chuyển đi qua, Lông Mũi
nháy mắt ra hiệu cho một thằng lính đi cuối cùng trong đội của mình. Tên này hiểu
ý. Và sau đó, chỉ cần nửa giây lướt qua tên trạm trưởng, hai viên ngọc đã nhẹ
nhàng… “đổi chủ”.
* * *
…
Một giờ đồng hồ sau khi vượt qua trạm kiểm
soát, tiểu đội Lông Mũi vận chuyển xe phạm nhân đến nơi.
Cầu Tan Biến hiện lên trong đêm còn lung
linh và huyền ảo hơn nhiều so với ban ngày. Tuy không thể nhìn thấy hết khoảng
không gian chung quanh chỉ với vài ngọn đuốc, nhưng cả đội sư tử tí hon đều biết
rằng có một vực thẳm khổng lồ tồn tại phía dưới cây cầu, nằm giữa hai bờ vực, trong
màn đêm u tối một màu đen. Và sẽ vô cùng nguy hiểm nếu một kẻ bất cẩn nào đi
qua với thái độ lơ đễnh, vì cầu Tan Biến không có thành lan can.
“Nào, chúng ta hãy tiến lên! Hết sức chú
ý! Sẽ có lúc cầu Tan Biến chuyển sang dạng vô hình!” Đội trưởng Lông Mũi nói.
Quả thực, vẻ lấp lánh lạ lùng chỉ xuất
hiện trong chưa đầy một phút, cây cầu lại trở về trạng thái trong suốt. Có những
quãng dài, mấy tên lính trong tiểu đội gợn lên một cảm giác bước đi lơ lửng giữa
khoảng không trung rùng rợn. Và đương nhiên, chắc chắn không một tên sư tử nào
muốn khám phá xem đáy vực Nổi Loạn có những sinh vật kỳ thú lạ lùng nào sinh sống.
“Dừng lại!”
Tên đội trưởng hô lệnh, vừa khi cả đội đẩy
xe chở Thỏ Đỏ ra đến chính giữa cầu. Đã đến lúc chúng phải “chia tay” kẻ tội phạm
đang khò khò trên xe. Còn Thỏ Đỏ không biết rằng chỉ chưa đầy nửa phút sau, nó
sẽ không còn ở trên cầu Tan Biến cong vồng nữa, mà sẽ cùng chiếc xe lăn xuống bờ
bên kia, nơi được gọi là “ngục Sấu Đá”.
“Cả tiểu đội nghe lệnh! Một! Hai! Ba! Đẩy!”
Chiếc xe lao đi theo chiều nghiêng của nửa
cầu còn lại và biến mất trong màn đêm đen. Còn tiểu đội Lông Mũi, sau một phút
rùng mình vì nghe thấy tiếng va chạm của chiếc xe với đất đá, liền mau chóng
quay trở về nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT