Thời gian cứ thế lạnh lùng trôi, cuốn đi mất khoảng thời gian đẹp nhất của
thời học sinh. Mới đó mà nhỏ đã học lớp 12, đã là học sinh cuối cấp rồi. Kì thi tốt nghiệp cũng đã qua, đây cũng là lần cuối cùng nhỏ được ngồi
trong lớp học thân quen này, lần cuối cùng nhỏ được giữ chức vụ của một
lớp trưởng… Thả bộ trên hành lang vắng vẻ, tiếng cười đùa vui vẻ của
những bạn “quỷ sứ” đã cùng gắn bó với nhỏ qua ba năm cấp ba giờ cũng chỉ vang vọng trong ký ức, hoàn toàn không còn gì cả. Đi ngang qua lớp học
cũ, nhỏ vào trong, đứng nhìn qua lớp hắn như năm lớp 10 vậy. Nhỏ thường
núp núp trốn trốn ở đây đưa cơm cho hắn, cảm nhận được vị ngọt và đắng
của mối tình đầu tiên. Nhanh quá! Quãng đời học sinh đã bỏ đi từ lúc
nào, để lại một thế giới lạnh lùng, khô khốc trước mặt. Nhìn hàng phượng đỏ rực một khoảng trời, lắng nghe tiếng ve đâu đó dưới sân trường vắng
bóng người, nhìn cột cờ tung bay rực rỡ màu đỏ cùng ngôi sao vàng chói
lọi… Bất giác, ba năm mà chỉ như một giấc mơ, ba năm để kết thúc thời
gian ngồi “mài mông” trên ghế nhà trường, để giờ lại có chút hoài niệm,
chút tiếc nuối. Bao nhiêu tiếc nuối oán giận với nhau, dù có chửi nhau,
đánh nhau, giờ cũng chẳng đứa nào kịp nói lời xin lỗi. Tình cảm dành cho nhau, dù thích hay ghét, cũng không biết trong cuộc đời bấp bênh này có khi nào gặp lại? Tình cảm dành cho hắn cũng vậy, nhỏ không nói ra được, mãi mãi chỉ là một sự nuối tiếc mà thôi.
Một ngày trước – Lễ tốt nghiệp
Sau những ngày thi cử vất vả, sau ba năm học cấp ba với bao niềm vui và nỗi buồn, cuối cùng nhỏ cũng cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp. Cả lớp nhỏ
cùng ôm nhau, chụp vài tấm ảnh, truyền tay nhau quyển lưu bút, viết vài
dòng nhắn gửi nhau. Một hồi sau, nhỏ lùi vào toilet, hất một ít nước lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Cái lớp nhỏ là vậy, ghét thì ghét, thích thì
thích, đoàn kết hay chia rẽ gì đều có cả - rốt cuộc, chỉ có tình cảm
dành cho nhau mới thực đáng quý hơn cả. Rửa mặt xong xuôi, nhỏ hít một
hơi thật dài, tự cổ vũ chính mình rồi đi tìm hắn.
Qua ba năm cấp
ba, những lần chạm mặt, nói chuyện với hắn cũng chưa bao giờ vượt quá
mười lần cả. Vậy mà cái tình cảm cố chấp của nhỏ mãi không chịu đi. Kể
cả năm lớp 10, nhỏ đeo mặt nạ rồi đi thẳng đến trước hắn, sau đó lại bỏ
chạy; những ngày sau tiếp tục đưa cơm cho hắn như bình thường, mãi cũng
chẳng tiến về phía hắn được dù chỉ là nửa bước. Hết năm lớp 10, đến 11,
12, thói quen đưa cơm của nhỏ cũng chẳng bao giờ bỏ. Những ngày cuối cấp này, nhỏ dừng đưa cơm cho hắn, trong lòng trống rỗng lạ thường. Để bỏ
một thói quen nhỏ đã tập quen trong ba năm thật khó. Ngay đến sáng nay,
nhỏ cũng chuẩn bị cơm, để rồi lại dẹp tất cả, tự thức tỉnh chính mình
khỏi cuộc sống của một cô bé Lọ Lem ngu ngốc. Nhưng đến lúc này, nhỏ sẽ
không bỏ chạy nữa. Cho dù hắn có từ chối nhỏ, nhỏ cũng không muốn hối
tiếc vì tình cảm dành cho hắn. Hắn phải biết được: nhỏ thích hắn, nhiều
lắm.
Đi lòng vòng một hồi, nhỏ cũng thấy hắn. Bước chân vội vàng
của nhỏ cũng chậm lại, hốc mắt bỗng cay xè khi thấy một đứa con gái đang ôm hắn! Lùi lại thật nhanh, nhỏ vội núp sau bức tường, cố gắng bắt lại
nhịp thở bình thường. Cắn môi thật chặt để ngăn những giọt nước mắt đang chực trào, ánh mắt nhỏ không thể rời khỏi đôi nam nữ trước mặt. Người
con gái đó có mái tóc đen bóng mượt, thân hình thon thả áp sát vào người hắn. Hắn quay lưng về phía nhỏ, vẫn im lặng, nhẹ nhàng đẩy người con
gái đó ra. Nhỏ bàng hoàng, là chị gái! Đôi chân mềm nhũn, nhỏ khuỵu
người xuống, mọi sức sống như bị rút hết. Từng lời nói của chị đập thẳng vào tai nhỏ, rằng hắn là một người vô tình, nói rằng rất yêu hắn, hỏi
hắn vì sao đã quên những hộp cơm được đều đặn gửi đến trong ba năm nay.
Lòng nhỏ tê tái, đôi mắt mờ đi, vẫn không thể tin được chị gái có thể
đối xử với nhỏ như vậy. Vì hắn sao? Vì hắn mà người chị ruột nhẫn tâm
lợi dụng nhỏ, chà đạp lên tình cảm của nhỏ như vậy, đau đớn quá.
Cố gắng tìm lại sức mạnh cho đôi chân của mình, nhỏ bước đi. Mỗi bước là
một con dao vô hình găm vào lòng bàn chân nhỏ, níu nhỏ quay lại để tách
cả hai ra, đứng trước hắn và vạch trần lời nói dối của chị gái. Lý trí
thét gào, nhưng nhỏ không làm được. Dẫu sao, đó cũng là chị gái nhỏ, nhỏ thật sự không nỡ. Còn nhỏ, nhỏ sẽ cố quên đi đoạn tình cảm đơn phương
này, cố quên đi mối tình sẽ chẳng bao giờ đi đến hồi kết giữa nhỏ và
hắn. Từ giờ trở đi, nhỏ với hắn, mãi mãi chỉ là hai người xa lạ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT