"Chuyến bay đến Tokyo, Nhật Bản sẽ đến trễ 30 phút so với thời gian dự định do
thời tiết chuyển biến xấu. Chúng tôi thành thật xin lỗi, mong quý khách
thông cảm..."
Tất cả các hành khách đang ngồi chờ đều lớn tiếng
phàn nàn, chửi rủa trước cái lý do quá ư là thường xuyên này. Riêng chỉ
có một người vẫn ngồi im lặng, bây giờ mới đứng lên vào quán cà phê gần
đó mua cho mình một tách trà nóng. Vừa nhâm nhi ly trà, cô ta vừa nhìn
ra ngoài sân bay. Bộ đồ giản dị, trên người chỉ khoác một chiếc túi nhỏ
cùng cặp kính râm đen che khuất đôi mắt càng tô đậm thêm vẻ đẹp lạnh
lùng của cô gái. Dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì xung quanh, cô cứ thế bước thẳng một mạch về phía trước. Mặc kệ những ánh mắt đầy
ngạc nhiên đang dõi theo, bóng dáng cô nhanh chóng biến mất khỏi sân
bay. Bắt một chiếc taxi, cô rời khỏi đó ngay lập tức, bàn tay run bần
bật xé tan chiếc vé cho chuyến bay đó.
Đúng hai mươi phút sau khi cô gái rời đi, hơn mười chiếc xe màu đen xuất hiện, chặn tất cả các cửa ra vào. Mọi người chưa hết bàng hoàng, một bóng người chạy vụt ra, lao
thẳng vào sân bay. Sau hơn ba mươi phút hỗn loạn, những chiếc xe đen
cũng đã rút hết, chỉ còn lại đúng hai chiếc vẫn kiên trì nằm đó. Một
chàng trai bước ra khỏi xe, đôi mắt nâu sậm đầy vẻ mệt mỏi hướng về phía bóng người kia đã chạy vào, đến tận giờ vẫn chưa bước ra.
Bên
trong, hắn điên cuồng tìm kiếm hình bóng nhỏ, gần như lật tung mọi ngóc
ngách của nơi này lên như một kẻ mất trí. Bảo vệ của sân bay nhiều là
thế, cũng chẳng ai dám ngăn hắn lại; có ai mà không nhận ra hậu quả nếu
gây sự với một kẻ máu lạnh, lắm tiền lắm của như hắn cơ chứ. Chỉ đến khi anh đợi hết nổi, vào trong ngăn hắn lại mọi chuyện mới tạm lắng xuống.
Kéo hắn ra khỏi sân bay, anh dùng vũ lực nhét hắn vào xe rồi ra lệnh cho tài xế lái đi mất, trả lại tình trạng ban đầu cho nơi này. Đồng thời,
anh cũng không quên dặn dò đám đàn em dùng tiền làm ngậm miệng một số
nhân viên ở đây để tránh một số phiền phức không cần thiết.
Xử lý mọi chuyện xong xuôi, anh mới quay sang kẻ tội đồ bên cạnh. Hắn bây giờ chỉ còn đúng một từ để diễn tả: thảm. Mái tóc nâu rối bời, đôi mắt đầy
vẻ mệt mỏi, vằn vệt máu chứng tỏ hắn đã không ngủ rất nhiều đêm rồi. Bộ
quần áo nhàu nhĩ, nút áo còn bị cài lệch khiến hình tượng tổng giám đốc
của hắn bị chà đạp kinh khủng.
Nhìn hắn như vậy, anh tuy xót nhưng cũng không thể không mắng cho hắn tỉnh lại được:
"Cao Nguyên Vũ, chú tỉnh lại một chút cho anh! Nếu chú cứ làm loạn hết cả
lên cũng chẳng giúp tìm được cô ấy nhanh hơn chút nào đâu."
Hắn gạt tay anh ra, miệng lẩm bẩm một cách tức tối:
"Cô ấy đoán được, cô ấy biết chắc em sẽ tìm ra đúng chuyến bay nên đã rời
khỏi đó từ lâu rồi. Em thật ngu ngốc mà, tại sao lại không nghĩ ra chứ!"
Anh thở dài đầy bực bội, hai con người này làm anh sắp điên rồi
đây. Thì ra, hiểu nhau quá cũng không phải việc tốt chút nào. Hắn đoán
được ngay nhỏ sẽ chọn chuyến bay sớm nhất có thể, còn nhỏ thì lúc nào
cũng đề cao cảnh giác, chỉ cần anh với hắn nhúng tay vào giờ bay một
phát là đã bỏ chạy rồi. Cứ như một trò đuổi bắt không hồi kết vậy, kết
cuộc cũng chỉ là tổn thương nhau mà thôi.
Nhớ lại lúc ấy, anh đã
dằn vặt biết bao nhiêu trước khi nói với hắn rằng mình đã tìm thấy tung
tích của nhỏ. Phản ứng lúc đó của hắn cứ như một kẻ sắp chết khát thì
tìm được nguồn nước, hy vọng lại tiếp sức cho hắn. Lúc ấy, anh biết anh
đã chẳng thể chen chân vào tình cảm của cả hai rồi. Nhìn cả hai tự hành
hạ nhau như vậy mà anh đau thay. Đã đến nước này, anh không ngại dùng
thủ đoạn đâu. Nếu hai con cáo lươn lẹo của ngành kinh doanh này để một
con cừu non như nhỏ trốn thoát thì thật mất mặt.
Vậy là anh bí
mật dặn dò thuộc hạ, và sau khi bắt hắn đi ăn uống, nghỉ ngơi xong anh
mới nói hắn nghe kế hoạch của mình. Mặc cho hắn đồng ý hay không thì
cũng phải thuận theo thôi nếu không muốn nhỏ chạy thoát thật. Nguyễn
Trần Vân Anh, lần này, em không trốn thoát khỏi tay bọn anh được nữa
đâu.
~
"Tin mới: hôm nay, vào lúc năm giờ chiều, tổng giám đốc Cao Nguyên Vũ đã gặp phải một tai nạn khủng khiếp khi đang trên
đường rời khỏi công ty. Các nhận chứng cho biết..." Tiếng người phát
thanh viên vẫn vọng ra đều đều, vô cảm như vậy trên tivi, ấy vậy lại làm trái tim nhỏ ngày một lạnh đi. Nhỏ không tin nổi vào tai mình nữa, hắn
làm sao lại bị hai tai nạn liền một lúc như thế này? Bỗng dưng nhỏ thật
muốn mắng đám cận vệ của hắn một trận nên thân, ăn không ngồi rồi làm gì mà để hắn gặp nạn hoài?
Cảm giác lo lắng cứ đè nặng lên vai nhỏ, như một vết thương rỉ máu, từ từ cướp đi nguồn sống quý giá của một con người. Quên hết tất cả mọi thứ đi, nhỏ chỉ muốn ở bên hắn vào giờ phút
này thôi. Như người mất hồn, nhỏ tìm đến đoạn đường mà hắn gặp tai nạn,
đứng thẫn thờ ở đó một lúc lâu. Nhỏ không hề để ý rằng phía sau lưng, có ai đó đang rình rập; trong phút chốc, trước mắt nhỏ tối sầm, lý trí
cũng dần rời đi, lưu lại ý nghĩ sau cùng của nhỏ rằng mình cần phải tìm
hắn.
Biệt thự Cao Nguyên
Chớp chớp mắt, nhỏ cuối cùng cũng tỉnh lại, đưa mắt nhìn quanh xem mình đang ở đâu. Lạ nhỉ, tại sao nhỏ
đang nằm trên giường, và tại sao xung quanh lại tối om thế này? Hình như nhỏ vừa bị bắt cóc, rồi được đưa tới chỗ của chúng? Ý nghĩ đó làm nhỏ
lạnh người, đầu óc hoàn toàn bị nỗi sợ hãi mơ hồ lấn át. Cánh cửa phòng
bỗng bật mở, tiếng bước chân vang trong không gian tối tăm càng làm nhỏ
giật mình. Không suy nghĩ nhiều, nhỏ vội nằm xuống, lấy chăn trùm kín
người rồi nhắm chặt mắt lại, thầm cầu mong người mới bước vào đó sẽ bị
đánh lừa.
Trái ngược với suy nghĩ của nhỏ, chẳng có chuyện gì xảy ra sau khi cánh cửa đã được khép lại. Người đó đứng im, hơi thở dồn dập trong không khí. Sau khi tưởng chừng như cả thế kỉ, người đó mới bước
lại gần, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc nhỏ. Lòng nhỏ đánh thót một cái,
lần này sự hiếu kì thay thế cho sự sợ hãi. Mùi bạc hà của người đó phả
nhẹ vào cánh mũi nhỏ, bàn tay của người đó to lớn như lại hết mực dịu
dàng... giống như hắn vậy. Nếu là hắn, thì cái tin tức nhỏ tình cờ nghe
được là thế nào? Hay là hắn đã đánh lừa mọi người để cho những đối thủ
của mình mất cảnh giác? Dù sao đi nữa, tảng đá nặng trong lòng nhỏ đã
biến mất không dấu vết, nhẹ nhõm cực kì khi biết hắn vẫn bình an.
Hắn ở bên cạnh nhỏ một lúc thì rời đi. Cô bé này, nghĩ sao lại giả ngủ với
hắn, hắn làm sao không biết được cơ chứ. Bắt hắn tìm đến mỏi cả mắt, làm hắn vừa tức vừa lo, lúc ấy tự nhủ với chính mình là sẽ mắng cho nhỏ một trận. Nhưng giờ nhỏ đã ở đây, hắn không sao nổi giận được, dẫu sao anh
cũng đã giải thích nhỏ rời đi là vì hắn mà. Để nhỏ chịu ấm ức rồi, bây
giờ nhất định hắn sẽ không buông nhỏ ra một lần nào nữa đâu.
Kéo
thêm một cái ghế đến cạnh giường, hắn ngồi xuống, cầm theo cây đàn của
mình lúc nào không hay. Gảy thử vài nốt, hắn bắt đầu chơi một bản ballad nhẹ nhàng, tiếng hát trầm ấm của hắn cũng theo đó mà cất lên tràn ngập
bầu không gian yên tĩnh. Giọng hát của hắn làm nước mắt nhỏ bất chợt
rơi, đem theo những kỉ niệm xưa tràn về. Hắn hát mới hay làm sao, ấm áp
làm sao, và hắn chỉ hát cho riêng mình nhỏ nghe thôi. Nếu trong mắt mọi
người, hắn là ác quỷ máu lạnh, đối với nhỏ, hắn là một thiên thần tuyệt
diệu nhất.
Hắn đang chìm đắm trong giai điệu của chính mình, bỗng dưng bị một sức nặng kéo lại. Hóa ra là nhỏ, ôm cổ hắn mà khóc như một
đứa con nít vậy. Bỏ cây đàn xuống, hắn cũng dang tay ôm lấy nhỏ, một nụ
cười mãn nguyện nở trên khuôn mặt vốn lạnh băng. Hắn để cho nhỏ khóc
thỏa thuê, sau đó mới nhẹ nhàng đặt lên môi nhỏ một nụ hôn. Hắn nghĩ,
chắc nhỏ cũng đã hiểu qua những câu hát của hắn rồi chứ nhỉ. Cho dù sau
này, tình yêu của họ có gặp trắc trở đi chăng nữa, cả hai sẽ vẫn luôn
bên nhau, giữ vững niềm tin và cùng nhau đi nốt đoạn đường này.
Hai tuần sau
Đám cưới của nhỏ và hắn diễn ra linh đình, trở thành quả "bom" nổi nhất
trong ngành tin tức. Cái chức danh nữ hoàng tin đồn của nhỏ cũng bị hắn
và anh dẹp sạch không còn một mống, và ác ma lạnh lùng độc thân như hắn
cuối cùng cũng có người làm chủ rồi. Cha mẹ nhỏ cũng đã đón nhận nhỏ lại cùng chàng rể mới của họ, cha hắn dần dà cũng bị nhỏ "thu phục" bởi sự
dịu dàng và đảm đang sẵn có. Anh được nhận chức phù rể của hắn, trong
khi phù dâu của nhỏ là một người bạn xa lắc xa lơ từ hồi cả hai còn học
cấp ba. Về phần chị gái nhỏ thì bị hắn "giở lòng nhân từ" ra giao cho
cảnh sát, phạt tù năm năm vì tội mưu sát. Từ đó, không ai phá hoại hạnh
phúc của hai người nữa. Và, như chúng ta thường hay nghe nói: Họ "live
happily ever after!"
Vậy là câu truyện của mình cũng đã hoàn
thành! Cảm ơn các bạn đã đọc, comment và like cho mình dù câu cú, cốt
truyện có hơi lủng củng tí. Thanh kiu Vinamiu và hẹn gặp lại các bạn vào một ngày không xa!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT