Một ngày học thật náo nhiệt, đi đâu cũng thấy toàn là xương người, thần
chết, phù thủy... lượn lờ khắp nơi, đôi khi lại có tiếng hét, tiếng la
dọc hành lang - một khung cảnh náo loạn, cũng không kém phần... dị. Nếu
nói về các ngày lễ, tết, cái ngày mà trường nhỏ hưởng ứng ghê nhất là
Halloween. Đến ngày này, bọn nó dẹp hết luôn đồng phục cùng cặp sách,
mặc toàn những thứ đồ trên trời dưới đất đi dọa thầy cô. Bọn nó biến
thành thiên thần, ác quỷ, bộ xương... rồi trang điểm máu me đầy mặt;
thay vì xách cặp thì bọn nó lại vác vali, túi xách... trông cực đểu. Mới vừa nãy nhỏ còn đi ngang qua một "con ma" trắng dã nhưng lại khoác ví
hồng, hài không thể tả. Học sinh cực thích Halloween, mà đó lại là ngày
ác mộng của thầy cô. Những cánh tay giơ lên để trả bài thì dính đầy máu, có đứa còn cầm quả tim hay con mắt huơ huơ không ngừng; thầy cô nào
không cẩn thận thì rất dễ lên cơn đau tim khi đang đi trên hành lang thì ma sói cùng ma cà rồng nhảy ra dọa. Cái Halloween của trường nhỏ điên
vậy đấy!
Thế nhưng năm nay, nhỏ quyết định nhập bọn với đám bạn
của mình. Thấy bộ váy trắng mình mua đã lâu mà chưa có dịp mặc, nhỏ
quyết định làm một thiên thần. Mượn chị gái hộp kính áp tròng, đôi mắt
đen của nhỏ giờ đã mang màu vàng hổ phách ấm áp. Chải lại mái tóc đen
mượt mà, nhỏ cài lên đó một bông hoa hồng trắng, mặc bộ váy và đi một
đôi giày búp bê đính nơ trắng - trông nhỏ lúc này cũng chẳng khác một
thiên thần là mấy, mang một nét đẹp dịu dàng và thánh thiện. Không chỉ
vậy, nhỏ đem theo một chiếc mặt nạ[1] màu vàng, che nửa mặt trông rất
độc đáo. Hít một hơi thật sâu, nhỏ bảo chính mình phải cố gắng lên, nhất định sẽ thành công.
Tới trường, hàng trăm cặp mắt đều đổ dồn lên người nhỏ. Nhắm chặt mắt, nhỏ đi mà gần như chạy, muốn tránh khỏi những ánh mắt đó quá. Vào đến lớp, lớp nhỏ được một dịp "hết" hồn khi thấy
nhỏ. Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, nhỏ vừa tránh được mấy cặp mắt ngoài hành
lang, giờ lại phải hứng mấy cặp mắt khác từ mấy đứa bạn cùng lớp. Nhỏ
ngồi đó, mặt đỏ hết cả lên dưới các ánh nhìn từ bốn phương tám hướng.
Nhỏ sao mà biết được, bộ dạng của mình lúc này làm người ta hoàn toàn
không thể rời mắt được, đẹp như một thiên thần hạ thế.
Một ngày
kì quái qua đi, tiếng chuông hết giờ như một vị cứu tinh của nhỏ. Dọn
dẹp tập vở bằng tốc độ nhanh nhất để thoát khỏi mấy ánh mắt đã nhìn chằm chằm từ sáng đến giờ, nhỏ chạy vọt ra khỏi lớp, khóa mình trong toilet
rồi đứng chờ. Cho đến khi tiếng nói chuyện ngừng hẳn, trả lại sự tĩnh
lặng cho ngôi trường nhỏ mới dám đi ra. Đeo chiếc mặt nạ, tay cầm hộp
cơm, nhỏ đi thẳng vào lớp hắn.
Thấy hắn, trái tim nhỏ nhảy loạn
xạ không ngừng. Hắn hôm nay không hóa trang, cũng không mặc đồng phục mà khoác lên mình một màu đen chết chóc. Áo sơmi đen, quần tây đen, đôi
giày thể thao cũng màu đen; chung quanh hắn như tỏa ra hơi lạnh, đóng
băng cả không khí lại làm nhỏ bất giác thấy lạnh. Nuốt một ngụm khí
lạnh, nhỏ bước tới gần hắn hơn, hai tay đưa hộp cơm đến trước mặt hắn.
Lâu thật lâu hắn vẫn chưa nhận lấy, nhỏ căng thẳng muốn chết, mồ hôi
lạnh bắt đầu túa ra, đôi tay run run. Do đang cúi đầu nên nhỏ không nhìn được biểu hiện của hắn, chỉ thấy tay mình bỗng nhẹ bẫng - hắn cầm hộp
cơm rồi! Ngay sau đó, nhỏ quay lưng bỏ chạy, cảm thấy mặt mình vừa đỏ
vừa nóng đến mức có thể chiên trứng. Mới quay người đi, một lực thật
mạnh từ đằng sau kéo giật nhỏ lại, cổ tay nhỏ đã bị hắn nắm chặt.
Bị bắt quay lại đối diện hắn, nhỏ chỉ biết tiếp tục nhìn chăm chăm vào mặt đất dưới chân mình, hoàn toàn chẳng dám ngẩng đầu lên nữa. Một lúc lâu
sau, hắn nâng cằm nhỏ lên, đôi mắt hổ phách của nhỏ nhìn thẳng vào đôi
mắt nâu lạnh lùng của hắn. Người nhỏ run lên, trái tim đập như trống dồn khi bàn tay hắn di chuyển trên khuôn mặt nhỏ, cảm nhận từng đường nét
trên đó. Bàn tay ngăm đen của hắn ấm đến không ngờ, đối ngược với làn da trắng ngần nhưng lạnh như tuyết đầu mùa của nhỏ, tạo nên sự tương phản
với nhau nhưng dễ chịu đến không ngờ. Rồi hắn đặt tay lên chiếc mặt nạ,
nhấc nó ra từ từ. Nhỏ giật mình, phản xạ ngay tức khắc. Nhân lúc hắn
thất thần, nhỏ giật tay mình ra rồi bỏ chạy. Xuống lấy xe, nhỏ nhấn bàn
đạp, đạp xe điên cuồng về nhà, khuôn mặt đỏ bừng vẫn còn lưu lại hơi ấm
của hắn. Mà hắn sao có thể tự nhiên đến mức đó, hại nhỏ giờ lại rơi vào
trạng thái thất thần.
Cả tối đó, đầu óc nhỏ lảng vảng trên mây
trên gió, hồn như lìa luôn khỏi xác rồi. Ai hỏi gì cũng chỉ ừ hử máy
móc, rồi thay vì làm bài tập thì cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Hắn... ám ảnh nhỏ thật rồi. Ngục mặt xuống bàn, mặt nhỏ đỏ bừng, gạt bỏ
luôn cái ý định tỏ tình với hắn. Giờ, nhỏ chỉ mong là hắn sẽ không nhận
ra nhỏ là ai, chỉ mong được làm cơm cho hắn như bình thường thôi, vậy là quá đủ rồi. Dẫu sao, cái tình cảm này của nhỏ cũng đâu có giữ được lâu. Rồi sẽ có lúc, nhỏ cũng phải buông tay với mối tình đơn phương này
thôi.
[1] Ai xem 'Võ Tắc Thiên truyền kì' 2014 thì sẽ biết cái
này. Đây là mặt nạ của Văn Đức hoàng hậu thời vua Lý Thế Dân (trong phim nha, lịch sử thì mình không biết có cái mặt nạ này không nữa)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT