Về đến nhà, nhỏ lao ngay vào phòng chị gái thì thấy một đống chăn to lù lù giữ giường. Nhỏ cố giật chăn ra nhưng không được, chọc lét cũng không
si nhê, nhỏ bắt đầu lay mạnh cái đống đó. Chị gái lúc này chịu hết nổi
mới xua xua tay đuổi nhỏ ra ngoài, nói rằng lúc nãy bị trúng gió. Nhỏ
cuống hết cả lên, muốn lấy dầu gió này nọ nhưng chỉ bị chị thẳng tay
đuổi ra ngoài. Sáng ra, nhỏ tíu tít kể lại chuyện chiều hôm qua, khen
ngợi chị gái không tiếc lời. Chị chỉ cười cười, nói rằng không giúp nhỏ
được nữa. Khuôn mặt đang vui vẻ của nhỏ lập tức chù ụ xuống ngay, hỏi
mãi mà chị gái chẳng chịu giải thích. Chị nói là không thể nhúng tay vào chuyện tình cảm của em gái mình như vậy, rất vô duyên. Nhỏ cũng chẳng
nói lại được, vừa làm thức ăn vừa suy nghĩ làm sao để đưa hộp cơm cho
hắn đây. Từng nghĩ nấu ăn đã là công đoạn khó nhất rồi, ai ngờ đưa được
hộp cơm cho hắn mà không bị lộ lại là cả một vấn đề. Khóc thầm trong
lòng, nhỏ tự rủa, sao mà chăm sóc cho "ai đó" khó thế hả trời!!!
Vậy là hôm sau, nhỏ ngồi nghĩ. Nghĩ đến hết giờ vẫn chưa ra, chị gái không
chịu giúp, nhỏ đặt đại hộp cơm trước cửa lớp hắn, thầm mong hắn nhận ra. Lúc hắn ra thì có vẻ do dự, rốt cuộc cũng cầm hộp cơm lên. Đợi hắn đi,
nhỏ lại qua lớp hắn, mong tìm thấy hộp cơm hôm qua. Nhỏ đoán trúng phóc, hộp cơm hôm qua giờ đã trống không nằm trên bàn hắn. Cầm hộp cơm về,
nhỏ rửa sạch sẽ để hôm sau làm cơm cho hắn. May mà hắn đem hộp cơm trả
lại, nếu không có ngày nhỏ sạt nghiệp vì mua hộp đựng quá!
Và ngày nào cũng như thế, mỗi khi tan học sẽ có một hộp cơm được đặt trước cửa
lớp cho hắn, không thiếu một buổi nào. Hắn thì "tiến bộ" hơn, ăn xong sẽ rửa hộp cơm rồi đặt đó cho nhỏ làm nhỏ mừng muốn khóc thét luôn. Dần
dần, việc nhỏ đưa cơm và việc hắn nhận cơm rồi để lại hộp không trở
thành thói quen khó bỏ. Nấu ăn mỗi buổi sáng để đưa đến trường cũng dần
là niềm vui của nhỏ. Vì dậy sớm nấu cho hắn, nhỏ cũng tiện thể làm bữa
sáng cho cả nhà luôn. Vào thời gian rảnh, ngoại trừ việc luyện thanh,
tập đàn thì nhỏ còn mua thêm vài cuốn sách nấu ăn về nhà nghiền ngẫm.
Nhờ vậy mà tay nghề của nhỏ cũng được nâng cao không kém. Từ "phá bếp,
đốt nhà" đến "tạm được", nhỏ giờ đã trở thành đầu bếp chính trong nhà.
Từ "sáng sớm dậy nấu ăn cho hắn" đến "làm bữa sáng", nhỏ giờ lo luôn hai bữa sáng tối, coi nấu ăn là niềm vui thứ hai sau ca hát. Cả nhà ai cũng tấm tắc khen nhỏ, chị giúp việc cũng tự nhận giờ nhỏ nấu còn ngon hơn
cả chị làm nhỏ ngại quá chừng. Nhưng có một việc mà ngoại trừ chị gái
thì không ai biết được - đó là mục đích học nấu ăn của nhỏ là gì. (Ai
biết hông ai biết hông???
Lặng lẽ, âm thầm như vậy, nhỏ không bao giờ để hắn biết được. Tình cảm của nhỏ được chôn chặt trong lòng, chẳng bao giờ dám nói ra. Nhỏ muốn lắm, rất muốn... Nhưng dường như, khoảng
cách giữa nhỏ và hắn vẫn xa quá. Nhỏ chưa bao giờ là một đứa con gái
nhút nhát, cho đến khi gặp hắn - đến cả hộp cơm nhỏ cũng chẳng tự mình
đưa hắn được thì làm sao nhỏ nói cho hắn biết tình cảm thật sự của mình
đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT