Nhỏ ngồi bó gối trên sàn, cố gắng suy nghĩ vì sao hắn lại không chịu nhận
hộp cơm của mình. Với số lượng mì gói hắn mua hằng ngày, chẳng lẽ hắn
không thấy chán sao? Nhỏ nghĩ mãi, nghĩ mãi mà chẳng ra.
Rồi nhỏ
chợt bật ra một ý kiến, có khi nào những bài hát của hắn sẽ chứa lời
giải đáp cho nhỏ chăng? Vậy là nhỏ ngó quanh quất tìm cái máy MP3 của
mình, nhưng sau 15 phút vẫn chẳng thấy gì. Vừa nản vừa sợ, nhỏ rối hoàn
toàn. Đó là cái máy nhỏ yêu thích nhất, cũng chứa những bài hát của hắn, sao nhỏ có thể đánh mất được như vậy? Vén mái tóc dài, nhỏ mới vô ý cảm nhận được cái tai nghe đang nằm gọn trong tai. Chợt đớ người, nhìn
xuống áo mình, nhỏ mới thấy mình là đứa ngu ngốc nhất trên đời. Cái
MP3... nhỏ gắn ở túi áo chứ đâu!!! Sau đó, chẳng thèm nghĩ ngợi gì
nhiều, nhỏ trèo lên giường ngủ ngay, vẻ mặt ấm ức không tả. Nhỏ bị những suy nghĩ về hắn thôi miên tới mức não teo lại rồi à???
Vì tối
qua lo nghĩ quẩn quơ vớ vẩn nên sáng nay nhỏ cũng chẳng làm cơm cho hắn
kịp nữa. Đến trưa, thấy hắn vẫn điềm nhiên gục xuống bàn ngủ, nhỏ ức chế muốn chết! Có lầm không vậy, hắn còn không thèm quan tâm xem ai là
người đã đưa hắn hộp cơm hả? Vẫn còn ngủ được nữa chứ! Nhỏ tức, tức muốn chết. Con lớp trưởng bên kia thấy nhỏ mặt chù ụ, bay sang hỏi thăm tới
tấp, nhỏ cũng chỉ cười cười cho qua chuyện.
Nhưng điên nhất vẫn
là khi tan học về! Chị gái thấy nhỏ sáng hôm qua dậy làm một hộp cơm rất đẹp dù chưa bao giờ đem cơm đi học, tối về lại bỏ bữa, cười cười hỏi
nhỏ có phải bị thất tình không. Lại còn tiến tới gần vuốt ve nhỏ, khuyên nhỏ này kia. Nhỏ thấy được sự cười cợt trong ánh mắt chị gái, biết rõ
ràng là chị đang thương hại mình thì điên tiết, thoát khỏi vòng tay giả
vờ an ủi đó rồi chạy thẳng về phòng.
Nhỏ bực lắm! Chưa bao giờ mà
nhỏ, một Nguyễn Trần Vân Anh hiền lành, điềm đạm lại tức giận thế này!
Nhỏ ghét cái cảm giác đó, cái cảm giác bị người khác thương hại. Chị gái đôi khi chọc nhỏ vì cái tính này, lần nào cũng làm nhỏ như phát hỏa.
Nhỏ cũng đã từng nói thẳng trước mặt chị nhỏ, mấy đứa bạn thân, rằng nếu không hiểu được cảm giác của nhỏ cũng đừng có thương hại nhỏ. Nhỏ hoàn
toàn không cần người khác nhìn mình với ánh mắt tội nghiệp đó, thương
nhỏ vì tin rằng nhỏ không bằng những người khác! Rất khó chịu, nhỏ rất
ghét cái cảm giác bị coi thường như vậy. Cầm điện thoại định lướt net
cho đỡ buồn, nhỏ bật nguồn, và hình ảnh hắn đập thẳng vào mắt nhỏ. Nhìn
hình nền là bức hình chụp trộm hắn lần trước, nhỏ không biết liệu hắn có ghét bị người khác thương hại hay không.
Nhỏ chợt nhận ra lý do
hắn đánh đổ hộp cơm của mình rồi: hắn nghĩ nhỏ đang thương hại hắn! Lý
trí chợt chen vào, hỏi nhỏ nếu nhỏ không đang thương hại hắn thì là gì?
Thật ra nhỏ cũng đâu có hiểu cảm giác của hắn lúc này đâu. "Nhưng
mà...", nhỏ tự trấn an mình, "mình thích hắn." Đúng vậy, vì thích hắn
nên nhỏ mới quan tâm hắn đến vậy, hoàn toàn không vì nhỏ thương hại hắn. Nhưng hắn thì lại hiểu lầm mất rồi. Nhỏ thở dài, làm sao cho hắn hiểu
bây giờ? Nghĩ một hồi, nhỏ cũng nảy ra một ý kiến. Cầm cây bút máy trên
tay, dồn hết sự giận dữ nãy giờ vào chữ viết của mình, nhỏ viết vài dòng xiêu vẹo cho hắn. Hết giận rồi, nhỏ lại phấn chấn xuống bếp giúp chị
giúp việc làm bữa tối, "nâng cao tay nghề" để mai còn nấu cho hắn nữa
chứ!
Rút kinh nghiệm từ cái lần thót tim trước, nhỏ chẳng dám đặt hộp cơm trong lớp hắn nữa. Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ một hồi, nhỏ vẫn không
biết phải làm sao nữa.
Bỗng có người tiến đến trước mặt làm nhỏ
hết cả hồn, nhìn lại hóa ra là chị gái. Chị hỏi nhỏ vì sao về trễ như
vậy, để chị xuống dưới lấy xe thấy xe nhỏ còn đó nên mới lên lớp tìm.
Nhỏ bối rối, kéo chị ra sau lớp, luống cuống hỏi ngược lại sao chị chưa
về. Chị gái phì cười, nói hôm nay họp câu lạc bộ nên về trễ rồi hỏi vặn
lại nhỏ một lần nữa. Nhỏ ấp a ấp úng mãi, cúi gằm mặt, lí nhí nói đại
khái rằng muốn đưa hộp cơm cho hắn lớp đối diện mà không biết phải làm
sao. Chị gái nhìn qua, ánh mắt khẽ dao động khi thấy hắn. Cúi xuống cô
em gái, chị cười, nói sẽ giúp. Chưa để nhỏ kịp từ chối thì chị gái đã
chạy biến đi, lúc lâu nghe thấy một tiếng động mạnh từ phía chị. Tiếng
động này thu hút cả hắn khiến hắn choàng tỉnh, đứng dậy đi về phía tiếng động. Nhỏ chớp thời cơ, đặt hộp cơm trên bàn hắn rồi nhón chân núp thật kĩ trong lớp mình. Khi hắn về lại lớp, chỉ còn lại một khoảng lặng lúc
hắn bước vào trong.
Một giây, hai giây, nhỏ thầm thở phào khi vẫn không có tiếng động đanh tai nào. Một lúc sau, hắn về, sắc mặt không hề đổi. Đợi hắn khuất hẳn, nhỏ rón rén vào lớp hắn, lòng như nở hoa khi
thấy cái hộp đã biến mất trên bàn hắn, cũng không có bất kì dấu hiệu là
hắn đã hất đổ đồ ăn. Chưa an tâm, nhỏ nhìn vào thùng rác, cũng chẳng
thấy gì. Vậy là hắn đã nhận rồi! Mừng lắm, nhỏ phi như bay xuống sân
trường, lấy xe rồi đạp về. Liếc nhìn bên cạnh thấy trống trơn, nhỏ nghĩ
chắc chị gái đã về trước rồi. Nở nụ cười thật tươi, nhấn mạnh bàn đạp,
nhỏ muốn về để kể cho chị gái ngay lập tức!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT