Đêm gió, Quốc vương Phù Sơ im lặng đứng trên boong thuyền, dung nhan gầy gò vừa tang thương vừa mệt mỏi.

Dung Sâm nhìn Giao nhân đang ngâm xướng quanh bốn phía thuyền rồng, chậm rãi nói: “Bọn họ sẽ tỉnh ngay giờ, ngài mau quyết định đi.”

Quốc vương Phù Sơ như bừng tỉnh đại mộng, quay người chạy về phía khoang thuyền.

Ta vội hỏi: “Ngài ta định đi giết hay thả Sưởng đế?”

Dung Sâm than nhẹ: “Ngài ta sẽ không ngu ngốc như vậy, vũ khí và cơ hội duy nhất của ngài ta thật ra thì chỉ là một giấc mộng.”

Trong khoang thuyền lại vang lên tiếng nói qua đáp lại, xuyên qua khung cửa sổ, tất cả lại giống y như ban nãy, yến tiệc linh đình, cao lương mỹ tửu, khách chủ đều vui mừng.

Quốc vương Phù Sơ khoác trên mình bộ áo bào trắng thư thái, khiêm tốn cười ôn hòa, thanh nhuyễn kiếm nằm trong áo ngài ta tựa như chưa từng rời khỏi vỏ. Vị quốc sư kia cùng mấy người hầu vẫn là dáng vẻ khiêm nhường tầm thường, cụp mi cúi mắt cười thuận theo, bộ áo đen bó sát người như vảy cá kia đã nấp bóng trong chiếc áo ngoài rộng rãi, không nhìn ra một chút khác thường.

Hết thảy đều khôi phục nguyên dạng, khoảnh khắc vừa xảy ra trên gác lái này dường như chỉ là một đoạn thời gian từ một không gian khác xen vào.

Dung Sâm nắm tay ta xuống khỏi gác lái.

Dưới ánh đèn rực rỡ, trầm tiên mộng đen bung nở hoàn toàn.

Sưởng đế nâng ly rượu chăm chú nhìn đóa kỳ hoa ấy, có phần nghi hoặc, “Vừa rồi trẫm dường như đã chìm vào một giấc mộng.”

Thần tử trong yến cũng rối rít phụ họa, đối với việc mình bất chợt nhập mộng cũng cảm thấy khó bề tưởng tượng.

Huyền Vũ nói: “Bệ hạ, vừa rồi thần cũng chìm vào một giấc mộng, không ngờ lại mơ thấy tiên cảnh Dao trì.”

Sưởng đế tỉ mỉ ngắm nhìn trầm tiên mộng, nói: “Đây đúng là chuyện lạ trên đời, một đóa hoa nhỏ vậy mà lại có thể khiến tất cả mọi người trên thuyền nhập mộng.”

Dung Sâm đi vào khoang thuyền, trông y như một vị tiên nhân đang đạp trăng đi dạo lại bỗng lạc vào một bữa thịnh yến chốn trần gian.

“Vừa rồi bệ hạ nhập mộng thực ra không phải chỉ vì một đóa hoa này, mà là do vô số trầm tiên mộng trên đảo đều đang nở rộ, hương thơm theo gió bay đến thuyền này nên mọi người mới nhập mộng.”

Sưởng đế nhìn ta và Dung Sâm, ngạc nhiên hỏi: “Sao các ngươi lại ra ngoài?”

“Lúc nãy có nghe thấy Giao nhân xướng ca nên chúng thần ra xem một chút.”

Sưởng đế nghiêng tai lắng nghe, loáng thoáng vẫn còn tiếng hát của Giao nhân từ đằng xa truyền đến, nhưng so với ban nãy thì nhỏ hơn rất nhiều, Dung Sâm đã ngừng thổi tiên nên họ cũng dần tản đi.

Sưởng đế cau mày: “Quái lạ, tại sao đám Giao nhân đó lại cứ thích tụ tập ca hát dưới đêm trăng cơ chứ? Quốc chủ Phù Sơ có biết nguyên nhân chăng?”

Quốc vương Phù Sơ đáp: “Nghe nói hai mươi năm trước từng có một người cứu giúp thủ lĩnh của tộc Giao nhân. Người kia thích nhất là bài tiêu tên là “Trở về”, Giao nhân nọ liền vì muốn người đó vui mà học thuộc bài hát kia, thường ngâm xướng dưới đêm trăng, chắc là hy vọng người kia có ngày trở lại.”

Sưởng đế cười ha hả: “”Xem ra nữ Giao nhân kia phải lòng kẻ cứu nàng ta rồi.”

Lòng ta ngẩn ra, Dung Sâm đã nói, là sư phụ đã cứu Giao nhân đó. Ta bất tri bất giác nhìn về phía Dung Sâm, hắn đang lẳng lặng cầm một ly rượu, khóe môi vương nét cười nhạt như gió xuân. Không trách được hắn vừa thổi lên bài tiêu kia, Giao nhân liền tụ lại.

Hai mươi năm chờ đợi, đối nguyệt ngâm nga bài tiêu người ấy thích nhất, chỉ vì trông mong người ấy trở về. Tình sâu như vậy, sợ là con người cũng không thể sánh được.

Đáng tiếc người – giao khác đường, đoạn tình duyên này đã định sẵn là một mối chua cay không có kết quả.

Còn sư phụ, người có biết trên biển vẫn luôn có một phần chờ đợi đầy si ngốc này không?

Nhớ chàng mãi không về, người hao gầy, nhớ chàng mãi không về, trăng không sáng.

Hoan yến kết thúc, Quốc vương Phù Sơ cáo từ lên bờ.

Lúc này, trăng sáng treo cao, gió biển nhẹ nhàng khoan khoái, nơi xa truyền đến tiếng ngâm xướng nhẹ nhàng của Giao nhân, đạm như mây khói.

Sưởng đế ngà ngà say, nét mặt nhu hòa ấm áp hiếm thấy.

“Bệ hạ, tiểu vương muốn xin một ít ngũ cốc giống, không biết bệ hạ có thể đồng ý hay không?” Quốc vương Phù Sơ chắp tay từ biệt, cuối cùng đưa ra yêu cầu này.

Ta rất vui vì ngài ta đã nghe lời khuyên của Dung Sâm. Mộng chung quy mãi chỉ là mộng.

Sưởng đế tựa hồ có phần bất ngờ, trầm ngâm chốc lát chợt cười: “Sao, Quốc chủ muốn trồng lương thực trên đảo?”

“Tiểu vương muốn thử xem.”

Sưởng đế cười sang sảng: “Thưởng qua mỹ thực thiên triều, Quốc chủ cuối cùng cũng biết đám hoa hoa cỏ cỏ và cái gọi là cao lương mỹ vị trong mộng kia của ngươi chẳng qua cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước thôi rồi hả.”

Quốc vương Phù Sơ không bận tâm đến sự giễu cợt của Sưởng đế, mỉm cười nói: “Sự thơm ngọt của hoa cũng không thua kém gì lương thực ngũ cốc, cái không đạt duy nhất chính là nó không thể cất giữ thành lương khô. Tiểu vương cầu xin một ít ngũ cốc chỉ là vì hy vọng một ngày kia cũng có thể ra biển viễn hành như bệ hạ, sang bên bái phỏng thiên triều.”

Sưởng đế nghiêm nghị nói: “Lúc khởi hành ra biển trẫm mang theo ba nghìn người, cần bao nhiêu lương thực, bao nhiêu nước dùng, Dung Sâm đã tính toán chính xác đến mỗi một phần mỗi một ngày của mỗi một người. Trên biển mênh mông, có vô số biến số và khả năng, biết đâu vì một trăm cân lương thực nếu hôm nay trẫm để lại cho ngươi mà có thể nhiều thêm một ngày sống của mọi người, rồi có thể vì một ngày này mà tìm được Thập Châu Tam Đảo. Ở trên biển, lương và nước không khác gì sinh mệnh và máu thịt, há có thể dễ dàng cho tặng?”

Nét mặt hắn như đang khiển trách một thuộc hạ, vô tình mà lạnh lùng. Sắc mặt Quốc vương Phù Sơ cực kỳ khó coi, trầm mặc không nói.

Sưởng đế cười: “Chờ khi trẫm trở lại nếu lương thực và nước uống còn đầy đủ thì trẫm có thể mang theo các ngươi về thiên triều. Các ngươi yên tâm chờ ở đây đi. Nếu đã dựa vào mộng sống được mấy đời thì chắc cũng không ngại nhiều thêm một thời gian nữa đâu nhỉ, Quốc chủ nói phải không?”

Nét mặt tươi của của Sưởng đế đầy tự phụ và nhạo báng, làm cho gương mặt của Quốc vương Phù Sơ càng thêm thất vọng u ám.

Dung Sâm chắp tay nói: “Bệ hạ, Phù Sơ có rất nhiều triêu nhan, loại dược cao này có công hiệu cầm máu cực thần kỳ. Năm xưa Mạc Quy từng không ngại vạn dặm vạn tiền để cầu được nó, bệ hạ đừng ngại dùng ít ngũ cốc để đổi lấy ít cao triêu nhan. Thêm nữa, phía trước còn có Vũ Nhân, Nữ Tôn quốc, đến lúc đó có thể bổ sung thêm chút lương thực nước uống , để lại ít ngũ cốc không có gì đáng ngại.”

Sưởng đế trầm ngâm: “Đã vậy, để lại năm cân.”

Năm cân lương thực, nếu là bình thường Sưởng đế tự nhiên không đặt vào mắt, nhưng trước mắt nó lại quý như trân bảo, mà ở trong mắt Quốc vương Phù Sơ, nó càng là niềm hy vọng to lớn. Ngài ta nghe vậy liền lộ vẻ vui mừng, ôm quyền nói cảm ơn: “Đa tạ bệ hạ. Sáng sớm mai tiểu vương sẽ phái người đến dâng cao triêu nhan lên.”

Ta thầm vui mừng, có cao triêu nhan, hy vọng sống của Nguyên Chiêu càng nhiều thêm một chút. Hắn không thể bị thương, nhưng nếu gặp nguy hiểm, Sưởng đế chắc chắn sẽ bắt hắn ra tay đầu tiên.

Quốc vương Phù Sơ dẫn người rời đi.

Mọi người đi theo sau Sưởng đế lên thuyền nghỉ ngơi.

Mi Vũ cúi đầu đi bên cạnh ta, sắc mắt phấn hồng như một đóa hải đường rủ tơ.

“Muội sao thế? Vừa nãy mơ được mộng đẹp gì à? Cùng Dung Sâm hả?” Ta vốn chỉ định đùa một chút, nhưng khóe miệng lại như dính keo, khô cứng không kéo nổi một nụ cười.

“Không phải.” Nàng đỏ mặt không chịu nói, ánh mắt vô ý liếc qua Nguyên Chiêu.

Đúng lúc Nguyên Chiêu cũng đang nhìn nàng, trong nháy mắt, mặt hắn đỏ bừng, quẫn bách: “Ban nãy đã mạo phạm, mong cô nương tha thứ.”

Mi Vũ đỏ mặt: “Sao lại thế được. Nếu không phải nhờ có lời kia của Tướng quân, bệ hạ có thể đã bắt ta ở lại nơi này. Đa tạ Tướng quân đã trượng nghĩa cứu giúp, Mi Vũ vô cùng cảm kích.”

Một màn vừa rồi đích thực là cảnh anh hùng cứu mỹ nhân.

Ta không nhịn được trêu ghẹo Mi Vũ: “Thế muội có định lấy thân báo đáp luôn không?”

Nguyên Chiêu đỏ mặt tại chỗ, bóng lưng cao lớn rắn rỏi nhanh chóng biến mất sau cầu thang.

Mi Vũ hờn dỗi trợn mắt lườm ta: “Tỷ bỉ ổi vừa thôi.”

Lên đến boong thuyền, mặt biển xa xôi lại mơ hồ vọng đến vài tiếng ngâm xướng của Giao nhân, tựa như tiếng nói mớ.

Ta không nhịn được nói khẽ: “Mi Vũ, muội biết không, nữ Giao nhân kia thích sư phụ, hai mươi năm rồi.”

Mi Vũ cười: “Sư phụ y thuật cao minh, lại tuấn mỹ thú vị, nếu người trẻ đi hai mươi tuổi, có lẽ ngay cả muội cũng sẽ thích người ấy chứ.”

“Tuổi tác không phải là vấn đề.”

Mi Vũ lắc đầu, si mê nhìn mặt biển u tối: “Đương nhiên có là vấn đề chứ. Yêu một người là sẽ muốn cùng người ấy đầu bạc răng long cả đời. Thiếu hai mươi năm không gọi là cả đời. Thiếu một ngày cũng là tiếc nuối.”

“Nhưng mà là người thì luôn có chết trước chết sau, dù cho người ấy có cùng tuổi đi nữa.”

Mi Vũ sâu xa đáp: “Nếu chàng chết trước muội, muội sẽ đi theo chàng, đến trước đá Tam Sinh cùng nhau vãng sinh, đời sau vẫn cùng chàng ở chung một chỗ.”

Tình ấy rung động lòng người, không quá sinh tử thề hẹn. Lời nói của Mi Vũ khiến lòng người rung động đến tận tâm can.

“Vừa nãy muội mơ thấy…” Mi Vũ muốn nói lại thôi, mặt đỏ lên.

“Mơ thấy gì?” Ta vội vã hỏi, trong lòng tin chắc, giấc mộng của nàng nhất định có liên quan đến chuyện tình cảm, liệu có phải là Dung Sâm không?

“Trong mộng, muội mặc giá y đỏ thẫm ngồi trong xe hoa. Nhưng lạ nỗi là muội không biết người đến lấy muội là ai, chỉ biết chàng là một anh hùng cái thế, yêu muội như tính mạng. Lòng muội ngập tràn hạnh phúc như biển xanh bát ngát chờ chàng, người cùng muội ước hẹn trọn đời trọn kiếp(1) ấy.

Chàng nâng khăn của muội lên, đứng trước mặt muội, dáng hình cao lớn rắn rỏi như che kín ráng mây đầy trời.

Chàng không nói gì, chỉ nhìn muội. Từ trong mắt chàng, muội thấy được lời thề son sắt(2) rung động lòng người nhất trên cõi đời này. Trong lòng muội biết, đó là lời thề ước suốt đời suốt kiếp đều không xa không rời (3), là thứ mà bất kỳ ngôn ngữ nào trên thế gian này cũng không thể biểu đạt được.”

Cuối cùng nàng cũng nói về trầm tiên mộng của mình, âm thanh dịu dàng say sưa mà ấm áp, hẳn phải là gió xuân lướt qua cung đàn nơi đáy lòng mới có thể phát ra âm thanh ấy.

“Người đó là ai? Dung Sâm ư?” Cổ họng của ta hơi nghèn nghẹn, mỗi từ mỗi chữ nói ra đều thật khó khăn, hoàn toàn không có âm điệu lên xuống, như thể ao tù nước đọng. Chờ câu trả lời của nàng, trái tim ta như đang treo trên vách núi chênh vênh, bên dưới là bụi gai giăng đầy, gai như dao nhọn.

Nàng khẽ cúi đầu, sắc đỏ trong bóng đêm nhạt như phấn đào thoa trên má, “Không phải huynh ấy, muội cũng không biết là làm sao nữa, có lẽ là do Nguyên Chiêu đã cứu muội, vậy nên, người trong mộng của muội lại là ngài ấy.”

Nói đến đây, nàng khẽ cúi đầu, đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng mơ màng ngây ngất, tựa như đang được uống thứ rượu thuần mỹ nhất trên đời, đang say sưa trong mơ mộng, không muốn tỉnh lại.

Trầm tiên mộng là một chiếc gương soi tỏ mong muốn chân chính trong đáy lòng. Thì ra, người kia trong giấc mộng của nàng, là Nguyên Chiêu. Ta rất bất ngờ, nhưng lại bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Ái mộ của nàng đối với Dung Sâm là một đóa hoa quỳnh nở rộ, mỹ lệ tươi đẹp đến tận cùng, nhưng chẳng qua đó cũng chỉ là hình tượng của một giấc mộng phù hoa. Còn Nguyên Chiêu, đó là một vận mưa tưới nhuần dài không tiếng động, rả rích không ngừng, cuối cùng nước chảy thành sông.

“Sao muội lại mơ thấy ngài ấy cơ chứ, người muội thích rõ ràng là Dung Sâm cơ mà.” Nàng xấu hổ ôm kín mặt.

“Trầm tiên mộng là mặt gương soi tỏ trái tim của chính muội.”

“Tỷ có cảm thấy muội là kẻ một dạ hai lòng(4) không?” Nàng giơ tay lên chỉ, mặt càng xấu hổ bất an.

“Không, muội là cô gái chí tình chí nghĩa nhất trên đời này, có thể vì một người mà sống, cũng có thể vì một người mà chết.”

“Trong lòng muội bây giờ đang rất loạn, muội đi ngủ đây.”

Bóng đêm thật sâu, ta đứng trên boong thuyền không hề cảm thấy buồn ngủ.

Nàng yêu Nguyên Chiêu, tâm tình của ta chẳng thả lỏng hơn, ngược lại càng nặng nề.

Nếu trong vòng một năm không thể tìm được Thập Châu Tam Đảo, Nguyên Chiêu sẽ rời khỏi nhân thế. Mi Vũ mới vừa nói, nếu người nàng yêu đi trước nàng, nàng nhất định sẽ nối gót theo sau, cùng sang kiếp sau.

Lòng ta phiền loạn cực kỳ.

Biển cả đen kịt, mênh mông vô bờ. Thập Châu Tam Đảo trong truyền thuyết tựa như ngôi sao treo trên đỉnh đầu, gần ngay trước mắt lại xa tận chân trời.

Trên gác lái vang lên tiếng tiêu như có như không. Ta ngẩng đầu nhìn lại, Dung Sâm đang ngồi trên cửa sổ gác lái, quần áo bay bay, vẻ mặt khoan thai lạnh nhạt.

Ta đi lên gác lái. Hắn quay đầu lại, ánh mắt sâu sắc tĩnh mịch như ánh sáng giao nhau của cả sao và trăng.

“Sao huynh còn chưa đi ngủ?”

Hắn đặt ống tiêu xuống, “Ta lo mọi người trên thuyền sẽ sa vào trầm tiên mộng lần nữa, vậy nên ngồi trên này dùng tiếng tiêu kéo Giao nhân tới ngâm xướng.”

Ta nói xa xôi: “Thật ra thì làm một giấc trầm tiên mộng cũng không tồi, có thể thấy rõ trái tim của chính mình.”

“Nếu như nàng cũng có trầm tiên mộng, người trong mộng của nàng sẽ là ta chứ?” Hắn nắm tay ta, lẳng lặng nhìn ta, gió mát lùa qua kẽ tay, tựa như thời gian lặng lẽ trôi qua không tiếng động.

Ta không biết nên trả lời như thế nào.

Bởi vì có lúc, chính bản thân mình cũng chưa chắc đã hiểu rõ nội tâm của chính mình.

Ta cũng rất muốn biết, người ấy trong mộng của ta, liệu có phải là hắn không.

Đáng tiếc, ta và hắn đều là người không thể bị trầm tiên mộng mê hoặc.

Người người đều say chỉ ta tình, kỳ thực có phần tịch mịch.

.

.

Chú thích

(1)trọn đời trọn kiếp: 一生一世 (nhất sinh nhất thế)

(2)lời thề son sắt: 海誓山盟: thề non hẹn biển; hải thệ minh sơn; lời thề son sắt; chỉ non thề biển

(3)

Suốt đời suốt kiếp: 一生一世 (vĩnh sinh vĩnh thế): Nếu dịch thì dù là “vĩnh sinh vĩnh thế”, hoặc chỉ có “vĩnh sinh”, hay chỉ có “vĩnh thế” thì cũng đều dịch chung là “vĩnh viễn, mãi mãi, suốt đời”, vẫn là “eternal, forever”. Nhưng theo mình thì một trong những cái hay của tiếng Trung chính là cụm từ bốn chữ, vậy nên tất cả những cụm từ bốn chữ xuất hiện trong truyện này mình đều sẽ cố để nguyên ý của nó sao cho phù hợp. ^_^

Không xa không rời: 不离不弃 (bất ly bất khí): Không xa cách, không rời bỏ.

(4)một dạ hai lòng: nguyên là 水性杨花 (thủy tính dương hoa): dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như hoa dương, chỉ nữ giới tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play