“Không trả lời tức là ngầm thừa nhận rồi?” Hắn cười tinh quái, nắm tay kéo ta vào trong ngực hắn.
“Ta không biết.” Ta chống tay lên ngực hắn, hơi bối rối, dưới lớp quần áo
mỏng manh này chính là da thịt của hắn, lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp.
Hắn không buông tay nhưng cũng không ôm chặt, chỉ nhẹ
nhàng bao quanh ta, dịu dàng thanh nhã cười khẽ: “Được ở cùng nàng ngay
lúc này đây chính là trầm tiên mộng cảnh của ta.”
Ánh mắt của
hắn sáng như sao thần, con ngươi đen đặc dệt thành một tấm lưới tinh mịn không kẽ hở, khẽ ngắm nhìn là như rơi vào biển cả vô biên. Tiếng sóng
vỗ rì rào cũng không sánh bằng tiếng sóng trào gào thét nơi đáy lòng ta, tất cả những gì gọi là bình tĩnh thong dong đều bỏ ta mà đi, như sông
lớn đi đông không thể vãn hồi.
Khoảnh khắc ta mơ mơ màng màng, hắn cúi đầu.
Đây là lần thứ hai hắn hôn ta, không giống lần đầu tiên vừa chạm vào đã tách ra, nghiêm túc quả quyết, sầu triền miên.
Ta quên từ chối, đắm chìm trong ấm áp, chìm chìm nổi nổi, như lá rụng về cội, buồm đơn về bến.
Hắn nhìn sâu vào mắt ta: “Ta không nói đùa, lần đầu tiên không phải, lần này cũng không phải.”
Ta si mê nhìn hắn.
Ánh trăng ánh sao tôn nhau lên rực rỡ, trên người hắn như được bao phủ bởi
một vòng sáng mờ, áo quần bay bay trong gió biển, tự nhiên phóng khoáng.
Sự chân thực của giờ khắc này như mộng như ảo, mỹ mãn trong thực tại vươn
tay là có được, hơn xa ảo mộng hư vô như có như không kia nhiều.
Đây là trầm tiên mộng cảnh của hắn, cũng là của ta.
Tựa vào vòng tay hắn, ta lần đầu tiên cảm thấy mình và hắn tâm ý tương
thông, vòng ôm sau lưng này quen thuộc đến thế, tựa như đã ngả vào nhau
một đời một kiếp.
“Nàng trông kìa, đó chính là mộng mô.”
Ta nhìn theo tay hắn chỉ, thấy trên boong thuyền có một con thần thú nhỏ.
Nó có hai cái sừng dài như sừng rồng, mắt như mắt nai, thân như cáo nhỏ.
Hắn ghé vào bên tai ta nói khẽ: “Nàng xem, nó đang ăn mộng.”
May là ta đã mở ra thiên tri, ban đêm nhìn vật như ban ngày, vì vậy thấy
được rất rõ nó đang há miệng, há ra lại khép vào, y như một con mèo nhỏ, thỉnh thoảng lại liếm liếm mép hoặc móng vuốt. Đang thấy rất thú vị,
chợt phát hiện nó bắt đầu ngọ nguậy lạ, bọt khí từ miệng nó trào ra từng đợt.
“Nó sao thế?”
Dung Sâm cười nhẹ: “Ăn phải mộng xấu nên muốn phun ra. Nó là loài vật kén ăn nhất trên đời này.”
Ta bật cười.
“Xuỵt, đừng làm kinh động đến nó, nàng có muốn xem giấc mộng của mọi người không?”
“Có.”
Dung Sâm vươn tay ra, không biết hắn làm sao làm được, những chùm bọt khí
nhỏ mộng mô nhả ra như những chiếc cánh lần lượt bay đến lòng bàn tay
hắn.
Mộng mô nghiêng đầu nhìn hắn, dường như có vẻ bất mãn, lại ngáp một cái thật to, vì vậy, một chùm bọt khí lớn bay tới.
Dung Sâm dùng ống tiêu tiếp nhận chùm bọt khí đó, đưa tới trước mặt ta.
Ta sửng sốt phát hiện ra chùm bọt khí này lại như lưu ly trong suốt, bên trong là một ảo cảnh rất sống động.
Trong cảnh phồn hoa như gấm có một nữ tử mặc áo tơ trắng như tuyết, mái tóc
đen dài buông trên lưng. Đây không phải là Minh Tuệ sao? Càng làm cho
người ta kinh ngạc chính là, người đứng trước mặt nàng, là Nguyên Chiêu.
Ta không nhịn được hỏi: “Đây là mộng của ai?”
“Nguyên Chiêu.” Dung Sâm than nhẹ, “Minh Tuệ đã chết, đương nhiên không thể có mộng.”
Trên người Minh Tuệ trong mộng cảnh được bao quanh bởi làn sương mỏng manh
trong suốt, tựa như một luồng hồn phách. Nguyên Chiêu thì vẫn như thường ngày, bình tĩnh nội liễm, hiên ngang như núi.
Trong khóm trăm
hoa, Minh Tuệ áo trắng ngẩn ngơ nhìn Nguyên Chiêu phong thần tuấn dật,
hỏi từng chữ một: “Tại sao ngài lại gạt ta?”
Nguyên chiêu nghiêm túc trả lời nàng: “Ta không gạt cô.”
“Ngài rõ ràng đã từng nói, ngài mắc bệnh nan y, cả đời này sẽ không lấy vợ!”
Minh Tuệ chợt đề cao giọng, sâu trong đôi mắt lạnh như băng như nhóm lên hai ngọn lửa.
Ta bừng hiểu ra, thì ra câu “Ta hận ngươi, gạt
ta” trước khi nàng chết là nói với Nguyên Chiêu. Chẳng lẽ nàng và Nguyên Chiêu là cố nhân, đã sớm quen biết?
“Ta không gạt cô, ta thật sự mắc bệnh nan y, sống không quá một năm nữa.”
Minh Tuệ lạnh lùng ép hỏi: “Ngài đã không chịu cưới ta, sao còn đồng ý cưới Linh Lung làm vợ?”
Nguyên Chiêu cười khổ: “Thứ nhất, đây là bệ hạ tứ hôn, ta mà từ chối thì chính là kháng chỉ không tuân. Ta không sợ chết, nhưng ta không thể liên lụy
đến Nguyên Bảo. Thứ hai, Linh Lung y thuật cao minh, ta định sau khi ta
chết xin nàng ấy chiếu cố Nguyên Bảo, nó là người thân duy nhất của ta
trên thế gian này, cũng là nỗi bận tâm duy nhất của ta.”
“Mắc bệnh nan y chẳng qua chỉ là cái cớ để ngài cự tuyệt lấy ta thôi có phải không?”
Nguyên Chiêu lắc đầu: “Không phải là lấy cớ. Không thích một người, ta đương
nhiên sẽ không lấy nàng. Nhưng nếu thích một người, ta sẽ càng không lấy nàng.”
Minh Tuệ ngẩn ra, ngừng nửa khắc, hỏi: “Ngài đã không thích ta, sao còn cứu ta trong thiên quân vạn mã?”
“Ta cứu cô là vì muốn cô còn sống. Như lúc ta biết tuổi thọ của mình không
dài, lúc ấy mới cảm nhận được sinh mệnh đáng quý cỡ nào.”
Dáng hắn thẳng tắp như một cây tùng bách trên đồi cao, đơn độc trong gió tuyết.
“Sinh mệnh là tất cả nền tảng, không có sinh mệnh, hết thảy đều là hư ảo.
Muốn có được gì đó, muốn bảo vệ ai đó, tất cả đều thành ước vọng xa vời. Loại cảm giác này cô sẽ không hiểu.”
“Khi một người có quyến
luyến với trần thế này thì mới biết quý trọng sinh mệnh của mình. Thế
nhưng ta đã không có gì muốn bảo vệ, cũng đã mất đi người mình muốn,
ngài nói xem, ta sống còn ý nghĩa gì?”
Minh Tuệ cười thê thảm,
nước mắt rơi như mưa: “Tây Vực vương sai ta tu luyện bí thuật để mê hoặc Sưởng đế, nhưng ta lại yêu ngài. Ta làm trái mệnh lệnh của quốc vương,
vứt bỏ sứ mạng của mình. Vì ngài, ta phản bội quốc gia và dân tộc của
ta, còn ngài, ngài tiêu diệt quốc gia ta, giam giữ tộc nhân của ta, cưới một nữ tử khác.”
“Minh Tuệ, ta không lừa cô. Ta vô tâm cũng vô tình như thế đó.”
“Khi ta tận mắt nhìn quốc vương bọn ta tôn thờ như thiên thần lại như nô lệ
quỳ gối trước Thừa Thiên môn, chịu sự sỉ nhục của Sưởng đế; khi ta nghe
thấy tứ hôn của Sưởng đế, nghe thấy ngài thản nhiên bằng lòng, hoàn toàn quên ngài từng nhẫn tâm cự tuyệt ta thế nào, khoảnh khắc ấy, tim ta như bị đao cắt, hoàn toàn tuyệt vọng(1). Người yêu mà ta một lòng hướng
về(2), tự tay bắt tộc nhân của ta đến kinh thành. Còn ta, vì ham muốn cá nhân, phản bội toàn bộ dân tộc mình, nhưng lại vĩnh viễn không chạm
được đến trái tim của ngài, trơ mắt nhìn ngài đi cưới người khác. Đây là báo ứng, ngài biết không, đây là trời cao trừng phạt ta.”
Nàng
réo rắt bi thương, sắc mặt như tuyết. Một trận gió nổi lên, trăm hoa tàn lụi, nàng một thân áo tơ trắng đứng trên nền hoa tàn rơi lả tả, một
mình trơ trọi trong gió.
Nguyên Chiêu lộ vẻ tiếc thương vô hạn,
nặng trĩu nói: “Minh Tuệ, nếu thời gian có thể quay ngược trở lại, ta hy vọng cô có thể còn sống thật tốt.”
Nàng cười tuyệt vọng: “Sống
không có gì lưu luyến, đời này, ta chỉ mong sớm ngày kết thúc. Cho dù có tìm được cỏ linh chi dưỡng thần khiến ta sống lại, ta cũng vẫn sẽ lựa
chọn ra đi như trước.”
Chợt, ảo cảnh bị phủ kín bởi sương mù, cảnh tượng biến thành Thừa Thiên môn.
Minh Tuệ đứng trên đài cao, ngửa mặt lên trời cười to, nhảy xuống.
“Minh Tuệ, đừng!”
Nguyên Chiêu vội vã vọt lên, muốn ngăn nàng lại, đáng tiếc lại chậm một bước.
Trên gương mặt trắng nhợt không còn là vệt nước mắt mà là máu tươi đầm
đìa chảy từ đỉnh đầu xuống, nhuộm lên xiêm y tuyết trắng, nhìn thấy mà
kinh.
Một luồng khí lạnh thấm lên trên lưng, ta bất tri bất giác nắm lấy tay Dung Sâm.
Thì ra, đây chính là chân tướng Minh Tuệ tự sát, ta rốt cuộc cũng hiểu được vì sao lúc ấy nàng lại nhìn về phía tù binh Tây Vực ngâm câu thơ nọ:
Kim tiêu thặng bả ngân cang chiếu, do khủng tương phùng thị mộng
trung(3). Khoảnh khắc kia đối với nàng mà nói chính là một cơn ác mộng
trong đời, chỉ có thể lấy cái chết để giải thoát.
(3)Đêm nay phải để đèn sáng không thì sợ gặp lại chỉ là giấc mộng.
Dung Sâm nâng tiêu lên, phá tan giấc mộng này, “Đây là ác mộng của Nguyên
Chiêu, trong lòng ngài ta cảm thấy thẹn với Minh Tuệ, thật ra thì kết
cục như vậy vốn không hề liên quan đến ngài ta.”
Ta không khỏi than nhẹ: “Mặc dù không liên quan đến ngài ta, nhưng mà, mình không giết người, người cũng đã vì mình mà chết.”
Ánh mắt Dung Sâm tối đi: “Đúng thế. Loại đau khổ này ta hiểu rất rõ(4).”
“Huynh cũng từng có? Là vị cô nương nào vậy?” Hỏi ra những lời này, ta
lâm râm hối hận, giọng điệu này nghe thế nào cũng giống như một cô vợ
đang tra hỏi chồng mình vậy.
“Bạn nam.” Hắn cười càng nghiền ngẫm, “Ta có nên bưng một đĩa sủi cảo lên đây cho hợp với tình hình không nhỉ?”
Ta sờ sờ mũi, đổi chủ đề, “Có mộng của Sưởng đế không, ta muốn xem.”
Hắn mở lòng bàn tay ra, tìm kiếm một lát, dùng ống tiêu đẩy một bọt khí ra, “Là cái này”.
Ta tò mò nhìn.
Trong ảo cảnh là một sát trường như địa ngục. Bốn bề bất ổn(5), đổ nát thê lương, máu chảy khắp đồng.
Không trách được mộng mô lại phun mộng này ra, quả nhiên là cực kỳ đẫm máu.
Sưởng đế một thân chiến giáp, trong tay cầm một thanh chiến đao, lưỡi đao
vung lên, vô số kẻ địch vây quan hắn, tròng mắt hắn đỏ thẫm như sắc đỏ
trên chiến giáp thượng tiên. Ta chưa từng thấy Sưởng đế dùng đao kiếm,
có mấy lần hắn xuất kiếm thì đều là rút kiếm từ bên người Hướng Quân,
chỉ hiềm phô trương thanh thế. Còn giờ khắc này tuy là mộng cảnh nhưng
đao pháp của hắn lại đầy ác liệt phóng túng, đến mức, máu me văng khắp
nơi, tiếng kêu thảm vang lên liên tục. Linh hồn hắn như đã dung nhập vào cây đao kia, đao là tim của hắn, tay hắn là mắt của đao.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn giết người thế này, không phải là cười tà gọi khẽ một tiếng ái khanh, không phải là hạ lệnh âm trầm hung ác, mà
là tung hoành sa trường, chính tay đâm địch. Chiến kỳ bay phần phật
trong cuồng phong, âm thanh vù vù, đằng sau là hàng ngàn hàng vạn chiến
sĩ tắm máu chiến đấu hăng hái, hắn trấn định cương mãnh, đi đầu làm
gương.
Muốn hiểu rõ một người, nhìn qua một mặt sơ sơ là không
đủ. Lúc ta gặp được hắn thì đã là khi hắn làm vương làm tướng sau khi
bình định tứ hải, âm độc nham hiểm, tàn bạo thất thường. Tâm thậm chí
còn nghi ngờ năng lực trị quốc của hắn, đem thành quả thống nhất giang
sơn đổ cho vận khí của hắn, nhưng giờ phút này, thông qua mộng cảnh chém giết này, ta đã thấy được mặt khác của hắn, thấy được khí chất đế vương của hắn.
Nguyên Chiêu từ bên phải hắn đi lên, đánh lui mấy viên tướng địch vây quanh hắn, hai người kề vai chiến đấu, phối hợp ăn ý,
tựa như là hai tay trái phải của một người.
Bất tri bất giác,
chiến trường yên tĩnh lại, thiên quân vạn mã sau lưng Sưởng đế biến mất. Chiến trường rộng lớn như vậy bỗng biến thành một tòa huyết sắc trống
không. Trong không trung cũng nồng đậm màu máu.
Sưởng đế vung lưỡi đao lên, tựa như một con kèn, từ trong đao chảy ra ồ ạt máu tươi, giọt giọt rơi xuống trên ủng chiến của hắn.
Kiếm trong tay Nguyên Chiêu lại vẹn toàn không tổn hao gì, sạch sẽ như mới
vừa tuốt ra khỏi vỏ. Hắn đứng trên tu la trường, tựa như một chiến thần
từ trên trời hạ xuống, không dính chút máu tanh của nhân gian. Ánh nắng
chiếu nghiêng trên gò má hắn, không có vết đao, không có thương tích,
vẫn là dáng vẻ tuấn tú như ngọc thường ngày.
“Không cần ngươi cứu trẫm, không kẻ nào có thể đánh bại trẫm, bao gồm cả ngươi.”
Nguyên Chiêu không trả lời, lặng yên xoay người.
Đột nhiên, đao trong tay Sưởng đế giơ lên, như lốc lớn bổ về phía lưng Nguyên Chiêu.
Cho dù là mộng, ta cũng giật mình hoảng sợ.
Nguyên Chiêu không bị thương chút mảy may nào, quay đầu nhìn hắn, sóng dậy không kinh, nói: “Có người có thể đánh bại ngài.”
Hai mắt Sưởng đế đỏ ngầu, vung lưỡi đao chỉ vào lồng ngực Nguyên Chiêu: “Kẻ nào?”
.
.
Chú thích
(1)hoàn toàn tuyệt vọng: nguyên là 万念俱灰 (vạn niệm câu hôi): mọi nhớ mong tưởng niệm đều tan thành tro bụi.
(2)một lòng hướng về: nguyên là 心心念念 (tâm tâm niệm niệm), luôn tập trung nghĩ về một thứ
(3)Hai câu thơ này cũng đã được chú thích ở chương 10.
Còn đây là mình lược dịch ^_^:
Đêm nay phải để đèn soi tỏ
Chỉ sợ gặp là mộng thoáng qua
(4)hiểu rất rõ: nguyên là 感同身受 (cảm đồng thân thụ): cảm nhận được như chính mình đã đích thân trải qua.
(5)bốn bề bất ổn: nguyên là 狼烟四起 (lang yên tứ khởi): khói đốt từ phân sói nổi
lên bốn bề (dùng làm hiệu thời xưa), tứ bề báo hiệu bất ổn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT