Không! Ta tuyệt đối không thể để Mi Vũ ở lại tha hương trên hòn đảo cô độc này.

Quốc vương Phù Sơ kinh ngạc, tựa đang suy nghĩ lại tựa không thể tin, được sủng mà kinh.

Tình thế nguy cấp, Mi Vũ lúc này đã sắp bất tỉnh đến nơi, lòng ta loạn như ma. Đột nhiên, Nguyên Chiêu đứng dậy khỏi bàn tiệc, khom người nói: “Xin bệ hạ thứ tội, thần và nàng ấy đã từng có thân thiết da thịt.”

Sưởng đế chập chạp quay đầu.

Nguyên Chiêu quỳ một chân xuống: “Xin bệ hạ trách phạt.”

Nguyên Chiêu thản nhiên cúi mắt, ta không thấy được gợn sóng trong mắt hắn.

Mi Vũ chăm chú nhìn hắn, trong mắt chầm chậm nổi lên một tầng hơi nước, tựa như một kẻ bị lạc nơi đất khách quê người cuối cùng cũng mong được một cánh buồm về từ vạn dặm khói sông. Ta cũng như thế, lòng cảm kích hắn không kém gì Mi Vũ. Ta bội phục dũng khí của hắn, cảm kích sự giải vây của hắn, nhưng ta rất lo lắng Sưởng đế sẽ trách phạt hắn thế nào.

Sưởng đế lại cười, “Ngươi xem, đây là Thần Uy tướng quân bất khả chiến bại của thiên triều ta, hắn cũng thích nữ nhân chân thực, có thể tùy tiện ôm vào ngực, bất kể trong mộng ngoài mộng, bất kể ban ngày ban đêm. Vẻ đẹp của sự chân thực có thể không sánh bằng vẻ đẹp của hư ảo, nhưng nó có thể nắm giữ, có thể có được, đây là thứ hư ảo vĩnh viễn không thể sánh bằng.”

“Bệ hạ nói phải.”

Sưởng đế cười ngạo mạn: “Nếu trẫm là ngươi, trẫm sẽ hủy diệt toàn bộ trầm tiên mộng trên đảo. Dân chúng trầm mê hư ảo, muốn gì cũng không cần kẻ làm quốc vương như ngươi cho, tự cấp tự túc, trong mộng đều có, cần gì phải dựa vào ngươi, kính ngưỡng ngươi, phục tùng ngươi… Kẻ làm quốc vương như ngươi, sớm muộn cũng sẽ bị bãi bỏ. Thật ra thì bây giờ ngươi cũng chỉ là kẻ hữu danh vô thực mà thôi.”

Rõ ràng Sưởng đế đây không phải là mời khách tới mà là lấy khí thế quân vương của hắn để giáo huấn Quốc vương Phù Sơ.

Quốc vương Phù Sơ nâng một ly rượu đưa đến bên môi, vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như thường, chẳng qua là nét cười nơi khóe môi đã biến mất.

“Bệ hạ, người xem, trầm tiên mộng nở kìa.” Lời của Dung Sâm làm chuyển hướng tầm nhìn của mọi người, hóa giải sự khó xử cho Quốc vương Phù Sơ.

Ánh mắt mọi người đồng loạt rơi vào đóa hoa. Cánh hoa màu đen từ từ mở ra, long trọng hoa lệ, uyển chuyển miên man, như lưới tình mở ra trong bóng đêm. Một luồng khói trắng nhàn nhạt tỏa ra từ nhụy hoa màu đen, hương thơm thoang thoảng truyền tới, dần dần, hương thơm này càng lúc càng nồng, khoang thuyền như chìm trong sương mù.

Làn sương mờ ảo bao phủ cả thuyền rồng. Trong khoảnh khắc, không có một ai lên tiếng, không có một ai cử động, tất cả đều tựa như dừng lại, mọi người nhắm mắt, như ngủ say, lại như trầm tư.

Mọi chuyện xảy ra lặng lẽ không một tiếng động, nhanh cũng chỉ là trong nháy mắt, khắc trước Mi Vũ còn rối loạn cúi đầu, giờ lại đã gục trên bàn rơi vào mộng cảnh.

Trong khoang thuyền im lìm như chết, ngoài ta và Dung Sâm, tất cả mọi người đều đã nhập mộng.

Quốc vương Phù Sơ nhìn ta và Dung Sâm qua cỗ bàn dài, kinh ngạc, “Sao các ngươi không nhập mộng?” Hắn lặng lẽ đứng dậy, động tác chậm rãi nhẹ nhàng lại như hàm ẩn một luồng sức mạnh sẽ bộc phát bất cứ lúc nào.

Mấy người hầu ngài ta mang tới nhanh chóng vây quanh Sưởng đế, cởi đai lưng trói chặt Sưởng đế lại.

Ta đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Dung Sâm kéo tay ta lại, tay hắn thon dài, ấm áp hữu lực, vô hình khiến người ta cảm thấy có thể yên tâm dựa dẫm.

Quốc vương Phù Sơ cởi áo khoác ra, bên trong là một thân áo đen bó sát người, trông như vảy cá, tỏa ra ánh sáng óng ánh. Vị quốc sư kia cùng mấy người hầu theo cạnh cũng đồng loạt cởi áo khoác, cũng cùng là bộ quần áo màu đen giống nhau như đúc, bọc kín thân thể gầy gò của bọn họ, giương cung bạt kiếm.

Quốc vương Phù Sơ vươn tay đến bên hông, một đạo ánh sáng lạnh vụt qua, nhuyễn kiếm như rắn bay tới.

Trong tay Dung Sâm bay ra một đạo ánh sáng bạc, đó là một chiếc thìa bạc(*).

(*)汤匙: Đúng là thìa chứ ạ?

Chiếc thìa đánh vào nhuyễn kiếm, mũi kiếm bị bật ra vang lên mấy tiếng nhỏ, như hạt mưa gõ vào ngói ngọc.

“Đi mau.” Dung Sâm kéo ta vội vàng xuyên qua song cửa sổ. Ta không hề biết hắn có võ công. Hắn lúc này như một con chim đêm bay thẳng lên không, mũi chân điểm qua lan can, vọt thẳng lên gác lái.

Gác lái là nơi mà Sưởng đế lên xem mỗi ngày, cửa sổ bốn phương đều mở rộng, có thể nhìn thấy những thuyền khác theo sau thuyền rồng cũng đều im ắng không một tiếng động. Sương trắng phủ kín khoảng không gian này, lượn lờ tràn tới từ trên đảo, không biết có bao nhiêu đóa trầm tiên mộng đang nở rộ trong đêm, mùi hương nồng nặc thổi tới liên miên. Cả đội thuyền đều đắm chìm trong mộng.

Dung Sâm đứng trên gác lái từ trên cao nhìn xuống, gió biển thổi bay tà áo hắn, bồng bềnh như tiên. Chẳng biết từ lúc nào, trong tay hắn đã có một ống tiêu xanh ngọc. Ánh trăng rọi lên gương mặt tuấn tú vô ngần của hắn, không nhìn ra một tia hốt hoảng hay sợ hãi.

Quốc vương Phù Sơ đuổi đến, đạp lan can bay vọt lên, nhuyễn kiếm như ánh chớp bay nghiêng tấn công đến. Dung Sâm từ trên cao nhìn xuống, mũi chân bay lên, đá văng nhuyễn kiếm trong tay ngài ta.

Ngài ta rơi xuống boong thuyền, ngước đầu, kiếm chỉ Dung Sâm: “Sao các ngươi lại không ngủ say nhập mộng?”

Ánh trăng thanh lạnh rọi trên thân kiếm, như kết nên một tầng băng sương.

“Bởi vì ta và nàng là người đã được mở ra thiên tri.”

Dưới ánh trăng, hắn giống như một thiên thần, áo bay phấp phới, dung nhan cao quý. Ống tiêu trong tay sáng bóng.

“Ta mưu tính hết thảy, duy nhất lại không tính đến cái này. Nhưng coi như ngươi thoát được cũng không sao, chỉ cần bắt được Sưởng đế, ta sẽ hiệu lệnh được toàn bộ đội thuyền, bao gồm cả ngươi.”

“Ngài hình như đã lầm một điểm rồi, cả thuyền này chỉ có mình ta có tinh đồ đi biển, biết cách đi đến Thập Châu Tam Đảo.”

Quốc vương Phù Sơ lắc đầu, vẻ mặt tịch mịch: “Ta không đi Thập Châu Tam Đảo, trên đời này không có Thập Châu Tam Đảo. Tổ tiên ta lang bạt trên biển bao năm, cuối cùng không công mà về, không dám hồi triều phục mệnh mà lạc bước ở đây. Thập Châu Tam Đảo chỉ là truyền thuyết.”

“Nó không phải truyền thuyết, chẳng qua là do tổ tiên của ngài không tìm được mà thôi.”

“Ta căm ghét những thứ hư vô mờ ảo này lắm rồi, ta đã ở trong mộng hưởng hết vinh hoa phú quý của nhân gian, thậm chí còn từng ở trong mộng lên Thiên Đình sống cuộc sống thần tiên, nhưng, chẳng qua cũng chỉ đến thế.”

Ngài ta đứng trên boong thuyền, bóng dáng đơn bạc như gió đến là đi, áo bào rộng phần phật trong đêm như sóng gợn.

“Ta đã từng xem bộ sách của tổ tiên ta lưu lại, trong đó có viết về cuộc sống của con người thiên triều, hồng trần vất vả, vô tận tang thương, mọi người phải cực khổ lao động dưới nắng gắt, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn về nghỉ, thu hoạch chút lương thực ít ỏi từ bùn đất dơ bẩn, thỉnh thoảng mới có thể được uống chút rượu kém, ăn được một miếng thịt bò,…”

“Đúng vậy, chúng sinh nơi ấy rất khổ cực, chỉ có kẻ đứng trên vạn người mới có thể có được cuộc sống sung sướng.”

“Ta rất muốn trông thấy cuộc sống ấy một lần.” Ngài ta khẽ nheo mắt, dường như đang kiếm tìm một giấc mộng nào đó.

Ta không nhịn được hỏi ngài ta: “Không phải ngài nói ở trong mộng là có thể thỏa mãn tất cả tâm nguyện sao? Cớ gì còn muốn đi trải nghiệm cuộc sống phàm tục?”

Ngài ta thở dài: “Đúng vậy, trong mộng có tất cả, nhưng mộng rồi sẽ tỉnh. Tỉnh lại sẽ là sự trống rỗng mờ mịt, cuộc sống dài như không có điểm cuối, không có gì đáng để ngươi lưu luyến. Thậm chí ngươi còn không biết vì sao mình lại sống, càng ngày càng tĩnh lặng, càng ngày càng lười biếng, càng ngày càng tuyệt vọng. Ở nơi này ngày và đêm là hai thái cực, ban đêm là Thiên Đường, ban ngày là Địa Ngục.”

Giọng điệu của ngài ta cô đơn mà thê lương, tựa như một ông lão cảm thấy mọi thứ đều đã vô nghĩa, cạnh bên bầu rượu tàn, hồi tưởng lại cuộc đời của chính mình.

“Đây là một nhà tù ảo mộng. Ta muốn rời khỏi đây, muốn trở lại nhân gian, muốn nhìn ngắm cuộc sống trần thế tầm thường. Nhưng ta không có cách nào rời khỏi nơi này, không có lương thực, không có thuyền bè, không có ai hiểu được tinh đồ, không có ai biết đường trở lại thiên triều. Có khi chợt có thuyền bè đi ngang qua, ta dốc hết tài phú trên đảo mà bọn họ vẫn không chịu mang ta lên cửa. Bọn họ thà mang thêm một cái bánh bao hay một bầu nước cũng không muốn mang theo một người, lãng phí tài nguyên có hạn của bọn họ. Ngươi xem, lòng người bạc bẽo ích kỷ cỡ nào, mạng người hèn hạ như thế, thậm chí còn không bằng một cái bánh bao.”

“Ích kỷ là bởi vì bọn họ sợ chết. Nếu là ngài, ngài cũng sẽ như thế.”

“Đúng, ta cũng sợ chết, rất sợ một ngày nào đó sẽ chết ở trong mộng, vậy nên ta muốn rời khỏi nơi này.”

“Ngài bí quá hóa liều, chỉ vì muốn Sưởng đế dẫn ngài đi?”

“Đúng thế. Ta sẽ không giết hắn, ta chỉ muốn ép hắn dẫn ta đi theo.”

“Ngài có thể cầu xin ngài ta, không nên uy hiếp ngài ta, ngài ta là vua của một nước.”

“Ta cũng là vua của một nước, sao ta phải cầu xin hắn? Ta biết hắn xem thường ta, đến cả ngươi cũng thế ư?” Ngài ta cười lạnh, đột nhiên phi thân nhảy lên, trong tay tràn ra một đạo ánh sáng bảy màu sáng chói, tựa như ánh sao đột nhiên vụt qua, đánh thẳng về phía Dung Sâm.

Dung Sâm vung tay, tay áo phất một cái, thu gọn luồng sáng kia vào tay áo.

Quốc vương Phù Sơ sợ hãi nhìn hắn: “Ngươi chúng Thứ Thần Mang lại không việc gì?”

Ta không biết Thứ Thần Mang là gì, nhưng nếu Quốc vương Phù Sơ đã dùng đến cái này để đánh lén Dung Sâm, nó chắc hẳn là một loại ám khí hoặc độc vật cực kì lợi hại.

Ta không kìm lòng nổi lo lắng cho hắn, nhưng hắn ngăn ta ở phía sau, ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ thấy được bóng lưng của hắn, cao gầy vững chãi, dường như có thể ngăn cản tất cả mưa gió bão bùng.

“Huynh có sao không?”

“Ta không sao.” Hắn không quay đầu lại, đáp rất dịu dàng.

Quốc vương Phù Sơ nắm chặt kiếm trong tay, dường như đang tìm thời cơ tấn công một lần nữa.

“Quốc chủ, ta khuyên ngài nên thả Sưởng đế ra, rời khỏi nơi này ngay. Chuyện tối nay ta sẽ coi như chưa từng xảy ra, sẽ không nói cho ngài ta tất cả những gì ngài đã làm.”

“Không thể nào.” Ngài ta cắn răng vọt lên lần nữa, nhuyễn kiếm trong tay lóe sáng, quấn lấy Dung Sâm.

Dung Sâm chắn trước cho ta, ống tiêu trong tay như một trường kiếm ngăn cản mọi chiêu kiếm triền miên quỷ dị kia. Nhuyễn kiếm và ống tiêu, hai vũ khí một cương một nhu, hóa thành hai đạo sáng một xanh một trắng trong đêm đen.

Ta chưa từng thấy Dung Sâm động thủ với ai bao giờ, thân thủ của hắn nhanh nhẹn không kém gì thế xuất đao của Nguyên Chiêu. Chẳng qua là hắn không giống một kẻ võ giả, mà động tác của hắn phiêu dật thong dong, không hề mang theo sát khí, chỉ tựa như một luồng gió vô thanh vô tức, hóa giải mọi hiểm nguy.

Quốc vương Phù Sơ rơi vào thế hạ phong, cả người rơi xuống boong thuyền.

“Nếu ngài không đi nhanh thì sẽ không còn cơ hội nữa.”

Dung Sâm cầm tiêu lên thổi, tiếng nhạc xa xăm bay lượn trong gió đêm, là từ khúc Giao nhân kia từng hát, uyển chuyển mà du dương, lại chất chứa sự ưu thương mơ hồ, bồi hồi quanh quẩn trên biển đêm, tựa như một nữ tử đang mong mỏi người thương đi xa trở về, khẽ khàng ngâm xướng khúc tương tư.

Quốc vương Phù Sơ cười lạnh: “Cho dù có là nhạc tiên trên trời thì cũng không thể khiến bọn họ tỉnh lại đâu.”

Tiếng tiêu vẫn vang lên không dứt, tựa như ánh trăng thê lương, xé tan tấm lưới hương mà trầm tiên mộng đã dệt thành.

Mặt biển vọng lại tiếng ca vang, là Giao nhân đang ca xướng. Dần dần, vô số Giao nhân tụ lại quanh thuyền rồng, hòa âm ngân nga, âm như đàn Không(*), hợp với tiếng tiêu, như tiếng ca trời.

(*) Đàn Không (箜篌): Loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây.

Quốc vương Phù Sơ biến sắc: “Sao ngươi biết tiếng hát của Giao nhân có thể đánh thức trầm tiên mộng?”

Dung Sâm buông ống tiêu xuống, lặng lẽ nhìn ngài ta: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngài.”

Sắc mặt của Quốc vương Phù Sơ tái nhợt như tuyết: “Ngươi có thể khiến Sưởng đế dẫn chúng ta đi không?”

“Ta không thể tự quyết. Nhưng ta có thể chỉ cho ngài một con đường.”

“Ngươi nói đi.”

“Hủy diệt tất cả trầm tiên mộng.”

“Không, hủy diệt nó chúng ta càng không có chỗ nào để ký thác.”

“Lấy mộng mà sống không khác nào uống rượu độc để giải khát. Ngài ở trong mộng dễ dàng có được tất cả cực hạn khoái lạc của nhân gian, mọi thứ trên thế gian sẽ thành ra vô vị, cuối cùng không còn hứng thú với cuộc sống. Trầm tiên mộng mặc dù mang đến cho ngài đỉnh cao khoái lạc, nhưng cuối cùng lại mang đi thứ quý báu nhất của ngài.”

“Có được tất có mất. Ý nghĩa của sinh mệnh không nằm ở thời gian dài hay ngắn. Đối với một số người mà nói, thà rằng rực rỡ sáng chói oanh liệt một thời, cũng không nguyện lặng lẽ tan biến trong dài lâu.”

“Đúng vậy, lựa chọn của mỗi người là khác nhau, phần lớn người là trầm mê, nhưng ngài, ngài muốn thay đổi, đáng tiếc, trên đời này không có chuyện không làm mà được hưởng.”

“Bị hãm ở hòn đảo cô độc này, ngoài nằm mơ ra, ta còn có thể làm gì?” Nhuyễn kiếm của ngài ta vô lực rũ dưới thắt lưng, dường như đã thu lại mọi dã tâm và dục niệm.

“Không có chuyện gì là không làm được, chẳng qua là ngài có chịu hay không mà thôi. Nếu ngài sẵn lòng, tất cả đều có thể làm được.”

Dung Sâm cất ống tiêu, “Ta cho ngài một bộ tinh đồ, nếu xin được Sưởng đế để lại một ít ngũ cốc làm hạt giống, chờ khi ngài có lương thực, có thuyền bè, học được tinh đồ rồi, ngài có thể đi đến bất cứ nơi nào ngài muốn.”

Dưới ánh trăng, dung nhan của hắn thanh nhã mà bình tĩnh, đáy mắt lóe lên ánh sáng rung động lòng người, “Hòn đảo này là nơi kết thúc của trầm tiên mộng, nhưng cũng là nơi bắt đầu của một giấc mộng khác. Khác biệt là, mộng trước vĩnh viễn chỉ là mộng, còn mộng sau, mộng ước sẽ trở thành sự thật.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play