Ta lấy làm kinh hãi,
nhưng thầm nghĩ lại, cử chỉ phong tư của Dung Sâm không cái nào là không siêu phàm thoát tục, mang theo khí chất không nhiễm khói lửa nhân gian. Điều duy nhất khiến chàng nhìn giống người trần chính là tình cảm sâu
nặng của chàng.
Dung Sâm nói: “Ta tới vì nàng. Cầu xin Tôn giả
ban cho nàng một cây linh chi dưỡng thần.” Chàng nắm tay ta thật chặt,
lòng bàn tay đổ mồ hôi, đây là lần đầu tiên ta thấy chàng căng thẳng thế này.
Tôn giả liếc qua ta, nhìn Dung Sâm cười: “Tình si hiếm
có.” Lại xua tay, “Tuy là người cũ nhưng cũng không thể làm việc thiên
tư, nhất định phải dùng thứ ngươi quý trọng nhất để đổi.”
Từ lúc Tôn giả hỏi Liên Duy vấn đề này, ta đã luôn luôn lặng lẽ suy nghĩ, trong lòng ta, quý giá nhất là gì?
Ngay từ đầu ta đã không chút do dự đưa ra đáp án, thứ quý giá nhất trong lòng ta không gì hơn được tình cảm với Dung Sâm.
Nhưng ta tuyệt đối sẽ không buông tay chàng để đổi lấy trường sinh.
Nhưng nếu như thế, kết cục của ta và chàng sẽ là chàng trường sinh bất tử,
còn ta ngày một già đi, cuối cùng bước dần đến cái chết, rời khỏi chàng.
Kết cục này thì có khác gì kết cục của Nguyên Chiêu và Mi Vũ. Chỉ khác là
ta may mắn hơn họ chút, hai người cùng yêu nhau, bên nhau cả đời. Nhưng
so với năm rộng tháng dài, mấy chục năm cũng chỉ là một cái chớp mắt,
cuối cùng ta vẫn sẽ phải một thân một mình qua đá Tam Sinh để sang kiếp
sau.
Cho dù tình cảm có sâu đậm thế nào thì cũng sẽ phải dừng
lại vào lúc ta chết. Chuyển thế sống lại, tất cả mọi chuyện kiếp trước
đều đã hóa thành tro bụi, kiếp này có phong cảnh khác của kiếp này, mỗi
đời đều có cơ duyên riêng của nó, kiếp sau ta là ai? Ta còn nhớ được
đoạn tình cảm này của ta và chàng không?
Ta hít vào một hơi thật dài, gằn từng chữ một: “Đối với ta mà nói, quan trọng nhất là tính mạng của ta.”
Tôn giả gạt hàng lông mày trắng dài, “Cho nên, ngươi định dùng tính mạng của mình để đổi lấy cỏ linh chi dưỡng thần?”
Ta gật đầu: “Phải.”
Liên Duy vội la lên: “Cô mà chết thì lấy cỏ linh chi dưỡng thần làm gì nữa?”
Ta trừng mắt với hắn.
Hắn bừng tỉnh đại ngộ: “Cô nương thật là băng tuyết thông minh.”
Dung Sâm mỉm cười nhìn ta, mắt lấp lánh.
Tôn giả ngẩn ra, lập tức nhảy dựng lên: “Không đúng, không đúng, nói thế thì chẳng phải là lợi cho ngươi rồi sao?”
Ta cười gật đầu: “Tôn giả, ngài chưa từng nói là không thể như vậy.”
Dung Sâm cũng cười nói: “Tôn giả, trước giờ ngài chưa hề nói là không cho
đổi như vậy. Ngài thân là thần tiên, nhất ngôn cửu đỉnh, không được đổi
ý.”
Tôn giả túm râu, hầm hừ tới lui mấy bước, cuối cùng bất đắc
dĩ hừ mạnh: “Nha đầu nhà ngươi cũng gian xảo gớm. Dám dùng tính mạng để
đổi lấy cỏ linh chi dưỡng thần trước, sau đó lại dùng nó để sống lại.
Không chỉ sống lại mà ngươi còn được trường sinh bất tử. Không được,
không được, ngươi làm thế là chiếm lợi của ta rồi. Thế thì chẳng phải là ta sẽ không đổi được cái gì sao?”
Dung Sâm cười: “Là Tôn giả ngài quá hẹp hòi.”
“Ta nhổ vào, ngươi mới hẹp hòi ý. Cỏ này ta phải mất vạn năm mới nuôi được
một cây, sao ngươi cứ đến là ta lại phải cho ngươi hả. Ngươi tưởng ngươi là ai. Đừng tưởng lớn lên đẹp trai mà có thể muốn làm gì thì làm. Lão
nhân gia ta lúc còn trẻ còn đẹp trai hơn ngươi gấp mười lần, hừ!”
Dung Sâm nhịn cười nhìn lão.
Ta: “…” Tôn giả, ngài thật sự là một vị thần tiên à?
“Đáng ghét, hôm nay mới cái đã mất ngay hai cây tiên thảo rồi. Ôi chao, đau lòng chết mất! Không chịu nổi! Không chịu nổi!”
“Bụp… bụp…” Lão nhân gia đấm tường.
“Đa tạ Tôn giả.”
Lão thần tiên thu hồi vẻ mặt lão ngoan đồng, nghiêm túc nói: “Không được
phép báo cho người phàm bất kì điều gì các ngươi nhìn thấy nghe thấy
ngày hôm nay, nếu làm trái với lời cảnh cáo của ta, sẽ bị ông Trời trừng phạt.”
“Dạ.”
Dung Sâm dắt ta ra khỏi đại điện, cỏ linh chi dưỡng thần trong lòng bàn tay được ánh mặt trời chiếu sáng như phỉ thúy.
Chàng đưa nó lên miệng ta, “Ăn đi.”
Ta ngổn ngang trăm mối.
Ăn cỏ xong, thân thể bỗng nhẹ vô cùng, vạn vật trong mắt trầm tĩnh không
minh. Dõi mắt bốn bề, tất cả đều bình hòa ninh mật, phảng như thế sự
xoay vần đều ở ngay trước mắt, biển xanh tĩnh lặng bắt đầu gợn chảy.
Ta thoáng thấy một giọt lệ lấp lánh trong mắt Dung Sâm, nhưng ngước nhìn
lại, chàng đã quay đầu đi nhìn ráng mây nơi trời tây, mặt trời như lửa
hừng hực khí thế, cháy như lần đầu tiên chàng xuất hiện trước mặt ta.
“Chàng khóc sao?”
Chàng nắm tay ta, “Ta đưa nàng đi Quy Khư.”
Dưới chân xuất hiện một đám mây ngũ sắc, mây trôi lững lờ, mặt trời như cách chúng ta càng lúc càng gần, ánh sáng trắng dần biến thành màu vàng kim, lại dần dần biến thành màu đỏ. Lúc vầng mặt trời kia như gần ngay trước mặt, một thác nước cực lớn đổ xuống từ trời cao xuất hiện trong tầm
mắt.
Đây chính là Quy Khư, trùng trùng điệp điệp, vô biên vô
hạn, khiến người ta chấn động tâm hồn, chỉ biết đứng thán. Ánh mặt trời
sáng mờ nghiêng theo dòng thác đổ từ trời cao, nước chảy tuôn nhanh như
hoa rơi, hòa vào tận cùng của thế giới.
Đây là thác nước lớn
nhất trên đời, cảnh sắc mênh mông hùng tráng, đứng trước vách nước cao
như nối đến trời này, biển rộng cũng mất đi vẻ bao la.
Nước chảy âm thầm, liên tục đổ từ cao xuống, chảy xiết không ngừng. Ta nhìn khung cảnh này, chỉ có thán phục: “Đây là nơi tận cùng của thế giới?”
“Cũng là nơi bắt đầu thế giới.”
Ta giơ tay lên vuốt ve ấn đường của chàng, “Vậy thì bắt đầu từ nơi này, chàng hãy rũ bỏ hết mọi tâm sự của mình đi.”
Dung Sâm đứng trước màn nước, nụ cười thắng được ánh sao, “Tôn giả đã nói,
tất cả mọi chuyện liên quan đến Tổ Châu đều không được phép báo cho
người phàm biết. Cho nên, có rất nhiều chuyện ta đều phải ẩn nhẫn đến
nay.” Dung nhan tuấn mỹ lộ vẻ thoải mái, “Giờ nàng đã không còn là người phàm, ta cuối cùng cũng có thể nói cho nàng biết tất cả, chuyện xưa của nàng, ta, và Mạc Quy.”
Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng đã tới lúc nghe được lời đáp.
“Nàng biết không? Ngày đầu tháng tư nọ, dưới tấc linh đài bên bờ biển, thực
ra không phải là lần đầu tiên ta và nàng gặp lại nhau.”
“Chàng đã gặp ta từ trước nữa rồi?”
“Lúc ta gặp nàng, nàng khoảng sáu tuổi.” Chàng dừng một chút, lắc đầu cười
khẽ: “Thật ra thì lần ấy cũng chưa tính là lần đầu tiên ta gặp nàng, lần đầu tiên gặp nàng là vào hai mươi năm trước.”
“Ý chàng là, Linh Lung hai mươi năm trước là kiếp trước của ta?”
“Ừ.” Chàng khẽ vuốt cằm, ánh mắt thâm thúy. “Hai mươi năm trước, ta với Mạc
Quy cùng ở Hoa Đà cốc học y. Y thuật của huynh ấy rất cao minh, là người hào hiệp trượng nghĩa, là bằng hữu tốt nhất của ta… Mùa xuân năm nọ,
nước hồ trong veo, hoa đào nở đặc biệt rực rỡ. Một ngày, có một vị bệnh
nhân tìm đến cốc, nghe nói là nữ nhi của Tương Dương vương, Trường Bách
Quận chúa. Lúc ấy ta đã nghĩ, đúng là một cái tên tục khí.”
Ta sờ sờ mũi, cái phong hào đó đúng là tục khí thật, không lẽ định mong “ta” trường mệnh trăm tuổi?
“Thị vệ khiêng kiệu, rèm sắc phỉ thúy che kín bên trong, mặc dù không biết
bên trong là nhân vật thế nào, nhưng đã có danh hàm Quận chúa thì đương
nhiên không thể chậm trễ. Sư phụ không có ở cốc, Mạc Quy và ta đành ra
ngoài tiếp đãi. Hai bên kiệu là bốn vị thị nữ, ai nấy đều xinh đẹp như
đào lý, sắc như thiền quyên. Mạc Quy đỏ mặt, lắp bắp thi lễ. Từ trong
kiệu truyền ra một âm thanh cực kỳ êm tai, như gió đông thổi qua mai nở, mơ hồ như có hương mai chạm đến trái tim.
Một thị nữ tới vén
rèm lên, một bàn tay vươn ra từ trong đặt lên tay thị nữ kia. Cánh tay
ấy trong suốt vô ngần, linh lung tú xảo. Nếu không phải trên ngón trỏ có một nốt ruồi đen nhỏ thì nó đúng là y hệt ngọc dương chi, không giống
da thịt người phàm.
Một nữ tử bước xuống khỏi kiệu, nàng mặc váy tơ trắng, đeo khăn che mặt, chỉ để lộ đôi mắt long lanh. Nhưng chỉ
riêng đôi mắt ấy thôi đã đủ làm cho vẻ đẹp như đào lý của bốn thị nữ kia lu mờ.
Mạc Quy sư huynh xưa nay là một người đứng đắn, lại chưa từng gặp được ai như thần tiên muội muội như vậy, mặt đỏ như gấc không
nói, lúc bắt mạch tay vẫn còn run. Vì vậy khi đó nàng liền chỉ vào ta
đang đứng sau huynh ấy, nói, nàng muốn để ta bắt mạch cho nàng.”
Ta không nhịn được cười, xem ra ta kiếp trước cũng tương đối hào phóng.
“Thế là ta liền tiến lên bắt mạch cho nàng. Chính khoảnh khắc ấy đã kết nên mối duyên của ta và nàng kiếp này.”
Ta không nhịn được hỏi: “Nàng ấy mắc bệnh nan y?”
“Ừ. Bệnh nan y. Ta và Mạc Quy đều bất lực, nàng đành ở lại cốc chờ sư phụ
trở về, một lần chờ chính là ba tháng. Đáng tiếc, sư phụ trở về liền
phán thẳng, bảo nàng chỉ sống được không quá một năm nữa. Ta ngồi bên
dòng suối khô tròn một ngày… Ngày dài nhất trong cuộc đời ta chính là
ngày hôm ấy. Nàng mang một bầu rượu đi tìm được ta, nhưng không hề có vẻ bi thương. Nàng nói, nàng rất vui vì trước khi chết đã gặp được ta.
Nàng nói, đời này có thể ở cạnh ta ba tháng đã là quá đáng giá.”
Những chuyện cũ này đã cất trong lòng chàng hai mươi năm, bây giờ lại thấy
ánh mặt trời, nói cho ta của không phải là “ta” nghe, giọng nói của
chàng vẫn bi thương vô tận như trước.
“Mạc Quy và ta đều say mèm, nàng lại ngàn chén không say, xách váy trên tay, hát vang dưới trăng sáng.”
Chàng nheo mắt, nhìn Quy Khư phía xa. Trong màn nước mênh mông, ta như nhìn
thấy kiếp trước của mình, không sợ sinh tử, chỉ có cảm kích.
“Từ bài hát của nàng, Mạc Quy phổ nên một bài tiêu, gọi là Trở về. Ngày hôm sau, huynh ấy bỗng mất tích. Một tháng sau, huynh ấy đột nhiên trở về,
ăn mặc như đạo sĩ. Huynh ấy cầm một bức tinh đồ, mặt sáng ngời, nói với
ta là huynh ấy tìm được cách cứu nàng rồi, chính là đi tìm Thập Châu Tam Đảo. Nơi đó có vô số tiên thảo trường sinh, chỉ cần tìm được một loại
là sẽ có thể giúp nàng làm Trường Bách Quận chúa thật sự, trường mệnh
trăm tuổi.
Ai cũng cười huynh ấy mê muội, chỉ có ta tin. Ta
không thể không tin, phàm là có một tia hi vọng, ta quyết không thể bỏ
qua, phải đánh cược tính mạng cũng muốn thử một lần. Ta không cam lòng
cả đời chỉ có ba tháng duyên phận với nàng. Trời đất không có lòng nhân, mà coi vạn vật in tầm chó rơm, vì nàng, ta có thể đấu với ý trời.”
Hốc mắt ta nóng lên, có thể có được tâm ý này của chàng, một đời kia của ta kỳ thật rất đáng giá.
“Đó là lần đầu tiên chúng ta ra biển. Trừ tờ tinh đồ và một đoạn truyền
thuyết, chúng ta không biết gì cả, có chăng chỉ là ôm một tia may mắn,
một tia hy vọng. Chúng ta đi một mạch đến Phù Sơ, đến Vũ Nhân quốc, rồi
đến Xạ Hồng quốc. Ở Xạ Hồng quốc, Mạc Quy đụng phải nữ vương Huệ Chi Vũ, đó chính là kiếp số trong cuộc đời huynh ấy. Huệ Chi Vũ đối với huynh
ấy vừa gặp đã yêu, dùng hết tâm cơ để khiến huynh ấy ở lại, thậm chí còn nguyện nhường ngôi cho huynh ấy. Nhưng huynh ấy không hề rung động, chỉ một lòng muốn đi. Huệ Chi Vũ lấy tính mạng nàng ra uy hiếp huynh ấy,
cuối cùng huynh ấy phải bất đắc dĩ đồng ý, sau lại xúi giục bạo động,
nhân lúc loạn lạc trốn đi. Rời khỏi Xạ Hồng quốc, chúng ta chỉ còn một
chiếc thuyền đơn để lang bạt trên biển. Kỳ thật ta đã sẵn ôm lòng phải
chết, nhưng huynh ấy lại ôm tinh đồ, vẫn nói, nhất định ngày mai sẽ đến
được Thập Châu. Ngày mai rồi lại ngày mai, cuối cùng đến một ngày, huynh ấy đột nhiên ngã xuống. Mãi đến lúc ấy huynh ấy mới nói cho ta biết,
huynh ấy đã sớm biết sẽ có ngày chúng ta cạn kiệt lương nước, vậy nên
những ngày qua huynh ấy đã không dùng chút nước nào để tiết kiệm lương
nước để lại cho chúng ta. Huynh ấy nói, chỉ cần kiên trì thêm bốn ngày
nữa, chúng ta sẽ đến được Thập Châu thật. Ta bi thương vô cùng, huynh ấy lại nói, là huynh ấy làm liên lụy đến chúng ta, nếu huynh ấy không chọc phải món nợ đào hoa kia, chúng ta sẽ không bị liên lụy chịu khổ thế
này. Huynh ấy nói, ta nhất định phải sống tiếp, bởi vì ta chết, nàng sẽ
không sống một mình. Huynh ấy nói, một người chết có thể đổi được hai
người sống, rất đáng giá, nếu như có kiếp sau, huynh ấy sẽ vẫn làm bằng
hữu với ta cả đời.”
Giọng của Dung Sâm hơi nghẹn đi, bình phục
chốc lát mới nói tiếp: “Đến ngày thứ tư, nàng nằm yếu ớt trong lòng ta,
nói với ta, “thật tiếc vì đời này ta không thể gả cho chàng, nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ gả cho chàng. Hi vọng năm ta mười bảy tuổi, chàng
sẽ mặc giá y đỏ đến cưới ta”. Ta nói, “được”. Nàng vừa cười vừa nói nói, “Mong rằng đời sau ta sẽ không xấu xí quá”.”
Ta bất giác rơi
lệ. Ngày đầu gặp ấy, chàng mặc một bộ áo đỏ rực, kinh diễm cả ráng mây
đầy trời, thì ra là chàng đến giữ đúng lời hứa, hoàn thành ước nguyện
kiếp trước của ta.
“Sau đó nàng chết trong ngực ta. Ba ngày sau, ta cuối cùng cũng đến được Tổ Châu. Ta ôm nàng, gặp được Tôn giả Tổ
Châu. Giữa khu vườn đầy cỏ linh chi dưỡng thần, ông ấy nói với ta, càng
là vật quý giá thì càng khó lấy được. Chỉ có dùng thứ quý giá nhất cuộc
đời để đổi thì mới được cho một cây linh chi dưỡng thần.”
Dung
Sâm nắm tay ta, nói: “Tình cảm quý báu nhất trong cuộc đời ta chỉ có
nàng. Ta bằng lòng từ bỏ tình cảm của mình với nàng, chỉ cần nàng có thể sống lại. Đáng tiếc, lúc ta đổi được cỏ linh chi dưỡng thần, nàng đã
qua đời quá ba ngày, Tiêu Ly đến thu hồn phách nàng đi. Nếu không có
nàng, trường sinh đối với ta có ý nghĩa gì? Ta không cam lòng kết cục
như vậy, ăn cỏ, đuổi theo nàng đến trước đá Tam Sinh, không chịu để nàng uống canh Mạnh bà. Ta sợ nàng sẽ quên ta, sẽ quên hết mọi chuyện kiếp
này. Ta đã ăn cỏ linh chi dưỡng thần, đã bất tử, Tiêu Ly không làm gì
được ta. Sau khi giằng co nhiều ngày, hắn đồng ý với ta, nàng chuyển
sang kiếp sau vẫn sẽ là dung nhan như thế này. Nếu ta không cam tâm với
kết cục kiếp này, có thể đi tìm nàng bắt đầu lại lần nữa.”
Thì ra là như vậy, tất cả mọi chuyện, thì ra là như vậy.
“Ta không biết khi nào mới có thể tìm được nàng. Ta sợ nàng sẽ yêu người
khác trước khi gặp lại ta, cũng sợ người khác sẽ yêu nàng. Vì vậy, ta
dùng máu ở ngón trỏ vẽ lên trán nàng một phong ấn, phong bế tình thức
của nàng lại.”
Ta sờ sờ trán, thì ra phong ấn đó là sự lo lắng của chàng, nhưng ta cực kỳ thích sự lo lắng ngang ngược này.
“Ta trở lại Trung thổ, đi tìm đầu thai của nàng và Mạc Quy. Mạc Quy khi còn sống luôn mơ ước trở thành hoa đà tái thế, ta liền dịch dung thành
huynh ấy, sống thay huynh ấy, làm trọn thanh danh của huynh ấy, để huynh ấy lưu danh sử xanh, coi như là báo đáp ân tình của huynh ấy. Nhưng ta
không thể ngờ đến, đầu thai của Mạc Quy lại là Sưởng đế. Nhìn về phía
gương mặt cực kỳ quen thuộc kia, mặc dù hắn phạm phải vô số tội ác, ta
vẫn không cách nào xuống tay với hắn. Hắn là ân nhân cứu mạng kiếp trước của ta, không có hắn sẽ không có ngày chúng ta được trùng phùng kiếp
này. Đây chính là nguyên nhân ta nhiều lần cứu hắn. Cả đời hắn được thủ
lĩnh Giao nhân yêu, được Huệ Chi Vũ yêu, mặc dù hắn không yêu họ, nhưng
ít nhiều cũng coi là đã phụ lòng. Cho nên, Sưởng đế ở Xạ Hồng quốc chạm
cây đắc tội, coi như là tình cảm kiếp trước hắn nợ Huệ Chi Vũ, còn sau
này hắn bị nhốt ở trong mộng của Bích Tâm, cũng coi như là trả lại ân
tình cho nàng ta. Cái gọi là nhân quả luân hồi chính là như thế.”
Đáp án này khiến ta kinh ngạc không thôi, thật không thể tưởng tượng nổi,
kiếp trước Mạc Quy hành y tế thế cứu người vô số, kiếp này lại thành
Sưởng đế thô bạo hung tàn, giết người vô độ. Dung Sâm đối diện với gương mặt giống bạn cũ của mình như đúc, nghĩ đến ân cứu mạng của Mạc Quy đời trước, chàng làm sao có thể bỏ mặc?
Ta và Mạc Quy đã chuyển thế thành người khác, tất cả chuyện cũ đều đã tan biến dưới cầu Nại Hà. Chỉ còn Dung Sâm không từ bỏ được, một mình chàng cất giữ tất cả quá khứ,
không chịu bỏ qua. Ta đột nhiên thấy rất đau lòng vì phần cố chấp này
của chàng, cô quạnh như thế, không biết phải làm sao.
“Lúc ta
tìm được nàng, nàng đã sáu tuổi. Nàng gọi ta là sư phụ, ngày ngày quấn
lấy ta. Ta dạy nàng y thuật, nhìn nàng ngày một lớn lên, như là đang
nhìn nàng sống lại.”
“Sư phụ người cũng ác quá, bao năm nhìn vết mực đen trên trán ta như vậy, người không chói mắt sao?”
“Ta để quỷ sai giữ lại dáng vẻ kiếp trước của nàng chỉ là vì mong có thể
tìm được đầu thai của nàng trong biển người mênh mông. Thích một người
thì sao lại để ý dung mạo của người ấy. Ngũ sắc khiến mắt người lu mờ,
phàm là cái gì có hình Tướng thì đều là hư dối, nếu thấy các hình Tướng
đều không phải tướng, đó là thấy Phật.”
“Nhưng cuối cùng ta vẫn cảm thấy, chàng thích ta kiếp trước hơn.”
“Ở trong lòng ta, nàng kiếp trước và nàng kiếp này đều là một người. Từ
khoảnh khắc nhìn thấy nàng hai mươi năm trước, ta đã lập lời thề, dù lên Bích Lạc hay xuống Hoàng Tuyền, ta cũng sẽ không rời khỏi nàng. Đối với nàng mà nói, đây là kiếp trước kiếp này, nhưng đối với ta mà nói, đây
chỉ là một đời một kiếp mà thôi.”
Chàng cười thở dài: “Nếu nàng
cứ nhất định muốn tự ghen với chính mình, ta đây cũng đành chịu.” Chàng
cười như không cười, dùng tay véo mũi ta.
Động tác này ta quen
thuộc bội phần, đó là động tác sư phụ thường làm nhất với ta khi ta còn
bé, người còn làm bộ than thở một hơi đầy bất đắc dĩ nữa, rõ là dung
nhan trẻ tuổi anh tuấn, thế mà lại cứ thích cố tỏ ra mặt lạnh già cả
thiên thu.
Ta hỏi: “Suốt những năm qua, sư phụ luôn là chàng?”
“Là ta. Những năm qua ta vẫn luôn ở bên nàng. Nhìn nàng ngày một lớn lên,
ta rất cảm tạ trời cao đã thương xót, để ta có thể gặp lại nàng sớm như
vậy, không giống kiếp trước, chỉ có thể ở bên nàng ba tháng.”
Ta chợt có chút ngượng ngùng, nhớ tới khi còn bé, ta ngày ngày kề cận
chàng, đến ngủ cũng dính lấy chàng. Còn nữa, mọi chuyện tắm giặt của ta
lúc bé cũng đều là do chàng lo liệu. Ông trời ơi, không trách được lần ở trong bể nước nóng ở phủ của Nguyên Chiêu chàng ôm ta lõa thể mà lại
bình tĩnh như thế, hóa ra là thấy nhiều thành quen…
Lại còn nữa, mỗi một chuyện dù là nhỏ nhất của ta chàng cũng đều biết hết. Thế này
thì kẻ làm người yêu như ta đây làm sao chịu nổi… Ta đỡ trán ai thán,
“Đại thúc mặc dù trẻ tuổi mỹ mạo, những ngẫm lại thì cũng đã đến bốn
mươi tuổi rồi đấy nhỉ.”
Chàng nhìn ta, ánh mắt như phi hồng lướt sóng câu hồn người, “Ý gì, nàng đang chê ta già?”
“Đại thúc, a… ô…”
Đại thúc thẹn quá hóa giận ôm lấy ta, quả quyết chặn miệng ta lại, hai môi
vấn vít, hơi thở dồn dập của chàng hòa cùng nhịp tim rối loạn của ta, ấm áp như gió đầu xuân.
Thật ra thì ta muốn nói là, sau khi đại
thúc chàng thành tiên, năm tháng đã dừng lại ở lúc chàng hai mươi tuổi,
trẻ mãi không già, khôi ngô tuấn tú, khiến ta đây rất áp lực.
“Nàng chỉ có thể gả ta, không gả cũng phải gả.” Chàng ôm cằm ta, đáy mắt lấp lánh nét cười.
Ta nhìn chàng ngây ngốc, cái gọi là phong thần tuấn dật, chi lan ngọc thụ, kinh diễm thiên nhân trong sách căn bản không thể hình dung một phần
dung mạo của chàng. Ta không biết miêu tả thế nào, ta chỉ biết, lần đầu
tiên ta nhìn thấy chàng, tựa như đã nhìn ngàn vạn năm, ta cũng biết, ta
có nhìn chàng ngàn vạn năm, đại để cũng sẽ như lần đầu nhìn thấy.
May mắn làm sao, ta gặp chàng, yêu chàng, được chàng coi như tính mạng.
Trải qua trăm ngàn gian khổ, vượt qua sinh tử luân hồi, bất kể ta ở đâu, ta là ai, chàng cũng sẽ tìm được ta, theo ta đến tận cùng của thế giới, tận cùng của thời gian.
Thế này là đủ rồi.
.
Tác giả có lời muốn nói: Tác phẩm này tôi viết mất một năm, là tác phẩm tôi thích nhất từ trước đến giờ, cảm tạ mọi người đã kiên nhẫn theo dõi đến bây giờ, cảm ơn.
HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT