“Không ngờ Trường Lưu thượng tiên cao cao tại thượng cũng có lúc nghe lén người khác nói chuyện.”
Sát Thiên Mạch mập mờ cười một tiếng, mị nhãn lưu chuyển, diễm tình tứ phương, quyến rũ không cách nào diễn tả.
“Sát Thiên Mạch, người ngay không nói lời mờ ám. Đêm hôm khuya khoắt ngươi muốn mang Chưởng môn Mao Sơn đi đâu?”
“Ta mang nàng đi đâu cũng không đến lượt ngươi quản. Ngươi có tư cách gì để quản?” Sát Thiên Mạch vẫn giữ điệu cười mập mờ như cũ. Không hiểu sao,
Hồng Điệp cảm thấy điệu cười này khiến nàng cực kì không thoải mái.
“Bạch Tử Họa, ngươi vì luyện Vong tình thiên thư mà nhập tình, sau đó lại
đoạn tình khiến nàng chịu biết bao nhiêu thương tổn. Năm xưa ngươi đã
lựa chọn bỏ qua nàng vì thứ đạo nghĩa chó má của ngươi, vậy thì hiện tại không có tư cách quản nàng.”
Lời của Sát Thiên Mạch giống
như sét đánh giữa trời quang, đâm vào tầng ngăn cách cuối cùng trong tâm linh của nàng. Chân tướng năm xưa… thì ra bọn họ đều biết… chỉ mình
nàng là không rõ ràng. Hồng Điệp ôm đầu, cảm giác đầu đau như búa bổ,
một màn đoạn tình kia, nàng đã tự phong bế lại để quên đi, giờ lại hiện
rõ mồn một trong tâm khảm.
“Các ngươi… các ngươi…”
Hồng
Điệp tay thoáng run chỉ vào Bạch Tử Họa, lại chỉ vào Sát Thiên Mạch, cổ
họng nghèn nghẹn nói không ra lời. Cứ tưởng rằng mình thông minh, thì ra từ đầu đến cuối nàng chỉ là một con ngốc. Đáng thương cho nàng, còn tự
cho rằng bản thân cao thượng thì ra… thì ra nàng chẳng qua chỉ là thứ đồ vật giúp người ta tu luyện mà thôi. Trước kia đọc tiểu thuyết tu tiên,
vẫn thường thấy mấy chữ “đại đạo vô tình”, quả nhiên là vô tình. Ông
trời già, ông tính kế ta thật hay!
Bạch Tử Họa nhìn nàng, ánh mắt thoáng xẹt qua một tia không đành lòng nhưng thủy chung vẫn không mở
miệng. Sát Thiên Mạch thở dài một tiếng khe khẽ, lại nói tiếp.
“Đừng trách ta, những chuyện này, muội sớm muộn gì cũng phải biết.”
Hồng Điệp lắc đầu, muốn vứt hết tất cả âm thanh vừa nghe được ra khỏi đầu,
nhưng lắc mãi lắc mãi, mặt lại ướt đẫm. Nàng đưa tay lau mặt đi, nhưng
chẳng mấy chốc nước mắt lại tuôn ra. Nước mắt tuôn trào như thác đổ, hai mắt như có màn sương giăng mờ, không nhìn rõ xung quanh nữa.
Từng cảnh tượng khi còn ở trong Càn Khôn Vấn Tình Cốc lần lượt hiện ra trong đầu nàng. Dịu dàng như thế, chân thành như thế, hóa ra đều chỉ vì muốn
dùng nàng để mài dũa vô tình đạo của hắn. Hắn chưa từng thật tâm để ý
đến nàng sao?
“Ta còn cho rằng… ngươi ít nhất cũng từng thật lòng với ta…”
Nàng cười khổ, ánh mắt mông lung tối dần. Trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, nàng mơ hồ cảm thấy có một vòng tay quen thuộc ôm lấy mình. Thật mệt
mỏi, thật muốn tiếp tục ngủ say không phải tỉnh lại nữa.
Ngay lúc này, chuyện khiến người ta khó mà ngờ tới đột nhiên xuất hiện.
Trên người Hồng Điệp đột nhiên xuất hiện một đạo hồng quang rực rỡ. Hồng
quang quấn quýt quanh người nàng một lúc rồi phóng lên cao, chậm rãi kết lại thành hình dạng một cái vương miện, quang mang vạn trượng kinh động tứ phương.
Vừa thấy một màn này, Bạch Tử Họa cùng Sát Thiên Mạch đồng thời giống như bị điện giật, nháy mắt hóa đá. Mà hồng y thiếu nữ
trong lòng Sát Thiên Mạch lại hoàn toàn ngủ say, không có dấu hiệu sẽ
tỉnh dậy.
“Tiên Linh hoàng ấn!?”
Sát Thiên Mạch trong nháy mắt kích động đến mức cả người run rẩy, bởi vì từ trên Tiên Linh hoàng
ấn hắn nhận được một cỗ khí tức quen thuộc từ tận sâu trong huyết mạch.
Thế nhân chỉ biết Lưu Hỏa Phi Đồng Sát Thiên Mạch xuất hiện ở Yêu giới, sau lại đại triển thần thông thu phục yêu ma hai giới xưng vương mà không
biết thân thế thật sự của hắn. Rất lâu rất lâu trước kia, khi chỉ là một đứa trẻ, bên tai Sát Thiên Mạch luôn có những tiếng nói nhắc nhở hắn.
Tên hắn là Sát Thiên Mạch, là tộc nhân của Tiên Linh tộc cao quý mà
cường đại trong truyền thuyết.
Suốt những năm tháng sau đó, Sát
Thiên Mạch một thân một mình vượt qua tất cả, từng chút thông tin về
Tiên Linh tộc trong cổ thư đều chú ý từng ly từng tý. Người trong thiên
hạ nói Sát Thiên Mạch chỉ yêu thích dung mạo bản thân, không quan tâm
quyền thế, cứ cách một đoạn thời gian đều sẽ bế quan dưỡng nhan mà đâu
biết mỗi lần “bế quan” ấy, hắn đều liều mạng trong Thần Ma bí cảnh, tìm
kiếm Tiên Linh thành trong vô vọng.
Cho đến khi nàng xuất hiện…
Tiên Linh hoàng ấn tái hiện đại biểu cho thứ gì, trong lòng mọi người đều biết rõ.
Lục giới lúc này như bị một cơn đại hồng thủy quét qua, người người đều có
cảm giác chấn động. Thời đại của các vị thần đã qua đi, trong số các vị
thần chỉ còn lại Yêu thần bị phong ấn và Ma thần đã ngủ say nhiều năm.
Mà hoàng tộc Tiên Linh sau khi hấp thu toàn bộ truyền thừa lại có năng
lực tương đương với một vị thần xuất thế.
Thiên thần hàng lâm, phong vân biến sắc. Đây mới chỉ là khởi đầu…
“Tôn thượng! Đây thật sự là Tiên Linh hoàng ấn sao?”
Đệ tử Tiên môn từng nhóm kéo đến đứng sau Bạch Tử Họa. Mấy vị chưởng môn
nhìn nhau, cuối cùng vẫn là chưởng môn Bồng lai lên tiếng.
“Là Tiên Linh hoàng ấn.”
Bạch Tử Họa lạnh nhạt đáp lời, ánh mắt nhìn về phía trận doanh yêu ma bên kia có chút phức tạp.
“Chúc mừng Ma Quân đã bắt giữ được người mang Tiên Linh hoàng ấn!” Trận doanh yêu ma vừa xuất hiện liền đắc ý reo hò hoàn toàn không để trận doanh
tiên môn đệ tử vào trong mắt.
Ngay tại lúc này, trên không trung
Tiên Linh Hoàng Ấn đột nhiên hiện lên ra một trận sương khói, cùng quang mang trên người Hồng Điệp dung hội ở chung một chỗ, mọi người ờ đây
thấy được cảnh tượng thần dị này thì một cái bóng dáng diễm lệ đột nhiên ờ trên không trung hiện lên…
Mắt như nước mùa xuân, lông mày như núi xa, tóc dài như mây, tuyệt sắc vô song. Khuynh quốc khuynh thành!
Ở thời khắc người kia xuất hiện, trong lòng Sát Thiên Mạch dâng lên một
cảm giác khó tả, dường như người này và hắn có một mối liên hệ nào đó.
Trên không trung, người kia ánh mắt chậm rãi chuyển động, sóng mắt lưu
chuyển, uyển chuyển động lòng người, từ từ nhìn quanh, dần dần chuyển
dời đến bóng dáng Sát Thiên Mạch đang ôm Hồng Điệp trên không trung.
“Con trai ta…”
Người thần bí hiện giữa không trung cùng quang ảnh của Tiên Linh hoàng ấn, câu đầu tiên nói ra lại kinh người đến vậy.
“Sát Thiên Mạch… đừng bao giờ quên con là hậu nhân của Hoàng tộc Tiên Linh vĩ đại.”
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Người vẫn luôn bị coi là địch nhân của tiên môn, Ma Quân Sát Thiên mạch không ngờ có một lai lịch kinh người đến như vậy. Mà ảo ảnh của người vừa
xuất hiện, chỉ sợ cũng không đơn giản.
“Ta chính là hoàng tộc
Tiên Linh đời trước – Sát Phá Thiên.” Thân ảnh trên không trung nhẹ
giọng nói “Năm ấy ta tìm hiểu pháp tắc ẩn giấu trong thiên địa, muốn
Tiên Linh tộc trở nên càng cường đại hơn nữa… Không ngờ vì ta có ý muốn
thành Thần, lại liên lụy Tiên Linh tộc diệt vong trong Thiên phạt… Chính vào giây phút ta trở thành Thần, tộc nhân của ta, thê tử của ta đều đã
định trước phải chôn cùng ta.”
“Thiên thần hàng lâm, phong vân biến sắc. Giờ khắc ấy ta cuối cùng cũng hiểu câu nói này.”
“Trời diệt Tiên Linh tộc, chỉ vì tộc ta đã sinh ra một vị Thần mới! Đây là cái giá của một vị Thần!”
“Con trai ta, truyền nhân của ta! Các ngươi hãy thay ta tái hiện lại huy
hoàng của Tiên Linh nhất tộc. Trời muốn diệt tộc ta, vậy hãy nghịch
thiên mà đi.”
Thanh âm của Sát Phá Thiên đều đều, hoàn toàn không có cảm xúc.
“Phá rồi lại lập, tóm lại ta khi đó, đột nhiên đại triệt đại ngộ… Cho nên ta tản đi tu vi từ lúc sinh ra, duy trì Tiên Linh nhất tộc mạch sống không tiêu tan, đem Tiên Linh Hoàng Ấn đẩy vào vô tận luân hồi tìm kiếm người thích hợp, lại đem con trai ta khi đó còn chưa thức tỉnh phong ấn lại
đưa đến phương xa, vẻn vẹn bảo lưu lại một điểm mạng nguyên cuối cùng mà lâm vào ngủ say…”
“Cho đến một ngày, ta ờ trong vĩnh hàng yên lặng đột nhiên thức tỉnh… Rốt cục có một ngày, người mà ta chờ đợi đã tới.”
“Nàng gọi là Hồng Điệp. Người mang theo Tiên Linh Hoàng Ấn, vì Tiên linh tộc
mang đến hy vọng, trải qua khảo nghiệm của ta thuận lợi tiếp nhận vị trí Hoàng tộc Tiên Linh.”
“Trong khảo nghiệm của ta, ta hỏi nàng vì
sao cần truy cầu lực lượng? Nàng nói nàng muốn bảo hộ người bên cạnh,
vĩnh viễn sẽ không trở thành gánh nặng của người ấy. Thật sự là một cô
bé khả ái!”
“Mà ta, tuy rằng muốn che chở tộc nhân, nhưng lại càng có dã tâm muốn trở thành Thần, ngạo thị thế nhân.”
“Cho nên, ta đem tự thân linh phách hóa thành tạo hóa nguyên khí thuần chính nhất tặng cho nàng, để nàng có thể thực hiện mộng tưởng của mình. Chờ
một điểm ý niệm của ta cuối cùng tản đi, đó là lúc chân chính tan biến
trong cuộc đời…”
“Duy nhất để cho ta cảm thấy vui mừng… Đó chính
là, ở thời điểm cuối cùng trước khi mất đi rốt cục ta cũng gặp lại huyết mạch của ta, kiếp này không tiếc nuối nữa!”
Sát Phá Thiên bóng
dáng dần dần trở nên hư ảo, giống như sương khói vậy tản ra, tuy nhiên
con ngươi vẫn chăm chú nhìn vào con trai mình, ánh mắt tràn đầy từ ái.
“Nhớ kỹ, sức mạnh nếu không dùng đúng chỗ, nhất định sẽ biến thành tai họa… Nhớ kỹ…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT