Lắng nghe cái bụng
đang sôi rồn rột, lại nhìn từng làn sương trùng trùng điệp điệp che ngút tầm mắt, Hồng Điệp không nén được thở dài.
Nhớ lại, nàng bị mang đi trong cơn cuồng phong đầy sấm sét, hai mắt nhắm chặt, đầu óc vù vù.
Mở mắt ra, đã thấy mình rơi vào vùng sơn mạch trập trùng. Thực vật mọc
xanh mướt tô điểm cho quần sơn, cổ thụ thì cao vút trời, lùm cây bụi thì đủ loại hình dạng. Nghĩ đi nghĩ lại mấy ngày, Hồng Điệp hoài nghi mình
đã trở về thời nguyên thủy. Cái chỗ quỷ quái này, trong thời gian lâu
như vậy mà một tiếng động đậy nhỏ của động vật cũng không nghe thấy, hại cho nàng chỉ ăn toàn thực vật qua ngày, y phục mặc trên người sau nhiều ngày lang thang đây đó đã không còn che kín được thân thể nữa.
Trong một tháng nay, Hồng Điệp cuối cùng đã chấp nhận sự thật là mình đã
chính thức trở thành một anh hùng xuyên không trong truyền thuyết, và
cũng bắt đầu nổi đóa chửi bới chư thiên thần phật nhặng xị cả lên! Ông
trời đáng chết! Tất cả những nhân vật mà nàng đọc trong tiểu thuyết
huyền ảo sau khi chuyển thế nếu không mang một dung nhan tuyệt thế
nghiêng thùng đổ chậu thì cũng có kỹ năng kỳ dị, sau đó có được vô số mỹ nam si mê theo sát bên người. Còn bản thân nàng thì sao? Chỉ là một
sinh viên chưa tốt nghiệp ở trường Đại học không hơn không kém. Mẹ nó,
quả thật muốn bóp chết mấy mụ tác giả tiểu thuyết xuyên không mà!
Dường như lời rủa xả của Hồng Điệp có chút tác dụng. Trong khi tìm kiếm thức
ăn, hôm nay, nàng cuối cùng cũng đã tìm thấy được thịt. Xét tình hình
trước mắt, Hồng Điệp thầm cảm tạ trời đất linh thiêng, trong cảnh đất
trời tiếp giáp này mà lại có một con thú nhỏ lông màu tím, cỡ bằng bàn
tay đang nằm đó rên grừ grừ, trên thân hình như có máu, có lẽ nó vừa
thoát khỏi nanh vuốt của một con thú săn mồi nào đó mà chạy đến khu vực
rừng rậm yên tĩnh này.
Từng đợt gió núi quét qua, thảo mộc khắp
nơi rung rinh phát ra tiếng động rì rào, bụng Hồng Điệp do đó cũng kêu
theo. Đối với một người hơn một tháng ăn toàn rau dại trái rừng, thì cái món thịt từ trên trời rơi xuống này ắt sẽ có mùi vị vô cùng đặc biệt,
không chừng ngon hơn những món cao lương mỹ vị tại những nhà hàng sang
trọng mà người ta hay dùng.
Hồng Điệp tặc lưỡi, dường như là ngửi thấy mùi thịt nướng, nước bọt ứa ra, rất không có hình tượng, cầm lấy
một cây gậy gỗ chuẩn bị làm món nướng. Tuy món thịt nướng này chắc chỉ
được một hai miếng, nhưng dù sao nó cũng là thịt.
Con vật nhỏ
ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn, khẽ liếm vết thương trên người lại uể oải nhắm mắt nằm yên, từ đầu đến cuối không liếc nhìn nàng lấy một lần. Dường như không hề phát hiện ý đồ xấu xa của người nào đó đối với mình!
“Mẹ nó, ngay cả một con thú nhỏ cũng có cốt khí đến thế!” Do dự một lúc,
Hồng Điệp cuối cùng đành thở dài một cái, cắn răng ném khúc gỗ xuống,
lùi về sau ngồi phịch xuống đất. Dù gì cũng là một sinh mệnh, có đói
chết nàng cũng không nhẫn tâm xuống tay với nó.
“Coi như là ngươi gặp may! Gặp phải người tốt như ta thế này.” Hồng Điệp vỗ nhè nhẹ lên
đầu con thú nhỏ trong khi nó thập phần chán ghét tránh né tay nàng. “Hôm nay vận khí của ngươi không tệ, cha của ta chính là một thú y rất giỏi, ta chính là lớn lên từ phòng khám của ông ấy, lần này giúp ngươi một
tay!”
Con thú nhỏ khịt mũi, quay đầu đi, khinh thường tỏ thái độ với nàng.
Hồng Điệp mặc kệ thái độ của con thú nhỏ, vẫn tiếp tục nói chuyện trong khi
xem xét vết thương của nó. Mấy ngày nay thần kinh của nàng quá mức căng
thẳng, gần như mệt muốn chết rồi, nếu như không phải nhìn thấy một sinh
vật sống, nàng có lẽ thực sự phát điên.
“Thì ra là gãy xương, lúc nãy thật không chú ý, có thể sẽ hơi đau, cố chịu nha!”
Không nói lời thừa nữa, Hồng Điệp nhanh chóng kéo khớp nối các đầu xương bị
gãy của tiểu thú cho ngay ngắn rồi dùng nẹp bó chặt lại. Toàn bộ quá
trình thực hiện chỉ mất khoảng ba phút. Tiểu thú hơi động đậy chỗ bị
thương, mắt mở to ngạc nhiên nhìn người nào đó đang ngửa mặt lên trời
đắc ý cười lớn, biểu tình cực kì nhân tính hóa.
Người nào đó hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kì lạ của tiểu thú, sau khi đắc ý một hồi,
nhớ đến hoàn cảnh của mình, rồi nghĩ đến các nhân vật chính trong các
tiểu thuyết xuyên không được đọc, lại nghĩ tiếp đến bản thân mình… Hồng
Điệp không khỏi thở dài thườn thượt, tiểu thuyết và sự thật quả nhiên
khác xa nhau, cũng chẳng biết ngày mai sẽ thế nào đây.
Ngẩng đầu
nhìn sắc trời đang tối dần, Hồng Điệp ôm tiểu thú, hơi ngạc nhiên vì nó
không còn tỏ ra chán ghét mình như trước, nhanh nhẹn leo lên một cây
lớn. Tốt xấu gì cũng ở trong rừng rú cả tháng, mấy kĩ năng cơ bản tự
nhiên là rõ, nàng cũng không muốn đang đêm lúc ngủ bị con gì tập kích
đâu.
Sau khi hái tạm mấy trái cây lót dạ, Hồng Điệp hơi buồn ngủ, tựa vào thân cây tìm một tư thế thoải mái, ôm tiểu thú trong lòng nặng
nề chợp mắt. Tiểu thú chớp chớp mắt, yên lặng quan sát nàng, đến khi
nhận thấy hơi thở đều đều của người đối diện, xác định nàng đã ngủ mới
nhẹ nhàng giãy ra khỏi tay nàng, duỗi duỗi thân mình rồi nhảy lên. Giữa
rừng cây tối tăm tĩnh mịch đột nhiên hiện lên một quầng sáng nhỏ màu
tím, quầng sáng lớn dần đến lúc bằng cơ thể người trưởng thành thì chậm
rãi nhạt dần rồi tắt hẳn. Kì quái chính là sau khi quầng sáng biến mất
lại xuất hiện một người mặc đồ màu tím thay thế vị trí của tiểu thú nhỏ. Hay nói một cách khác dễ hiểu hơn, kẻ này căn bản chính là do tiểu thú
lông tím kia biến thành, không thể tính là một người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT