“Thân phận của tân chưởng môn Mao Sơn được làm rõ, Mao Sơn từ một tông phái nhỏ bé hạng hai của Tiên giới chẳng mấy chốc trở thành đối tượng tranh đoạt của nhiều thế lực. Đáng phải kể nhất trong đó là đại chiến giữa người đứng đầu chúng tiên là Trường Lưu thượng tiên và người đứng đầu vạn ma, Sát Thiên Mạch” – trích Tiên giới bát quái lục.

Hoa Thiên Cốt mơ màng mở trang sách trên tay, trong lòng không ngừng cảm thấy lo lắng cho tỷ tỷ xinh đẹp. Tuy rằng cô bé còn chưa hiểu rõ sự đời nhưng cũng cảm giác được Mao Sơn hiện tại chắc phải chịu rất nhiều áp lực, không biết tỷ tỷ xinh đẹp hiện tại thế nào rồi.

Ông lão ở trên bục giảng nói thao thao bất tuyệt, Hoa Thiên Cốt nghe mà đầu xoay mòng mòng. Chẳng có tác dụng gì cả, không bằng đi đọc sách của Thanh Hư trưởng lão, hơn nữa cô bé không được ngủ đủ giấc, bất tri bất giác gục xuống bàn ngủ gật.

Đột nhiên có ai đấy bấm vào mặt mình, Hoa Thiên Cốt vội vàng ngẩng đầu lên, giật mình thấy ông lão đang đứng trước mặt. Khinh Thủy ngồi bên cạnh ra sức nháy mắt.

“Người mới sao? Trước kia chưa từng thấy ngươi, tên là gì?”

“Hoa, Hoa Thiên Cốt…”

“Tục ngữ nói cần cù bù khả năng, ngươi ở lớp Quý mà không có chút tự giác nào. Người ta là người lớp Giáp còn chăm chú nghe giảng, ngươi lại đi ngủ. Xem ra những điều ta giảng ngươi đã biết hết rồi, vậy ta sẽ kiểm tra ngươi, nếu không trả lời được thì chép lại quyển sách này hai mươi lần cho ta.”

Chòm râu bạc của Đào ông run lên, gương mặt lại hồng hào, rất giống quả đào chín có cái lá dài màu trắng, có điều vỏ quả đào này nhiều nếp nhăn quá, trông vô cùng buồn cười.

Nếu là bình thường Hoa Thiên Cốt còn muốn nghiên cứu một chút, nhưng lúc này cô bé chẳng có tâm trạng nào nữa. Bao nhiêu ánh mắt tràn đầy hứng thú đang nhìn chằm chằm, mà phần lớn còn có ác ý muốn thấy mình bẽ mặt, cảm giác này thật giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

A Di Đà Phật, cầu trời phù hộ, chỉ cần mình không gây phiền toái gì tới tai Tôn thượng là được. Biết thế hôm nay mang Đường Bảo theo, có nó ở trong tai thì còn sợ gì nữa!

“Ngươi thử liệt kê thứ tự cung vật dựa theo cấp bậc tiên nhân xem nào.”

Hoa Thiên Cốt và Khinh Thủy ở bên cạnh cùng thở phào một hơi, đây không phải là chuyện vừa mới nói sao, vẫn còn đang ở họng đây này. Ha ha ha, trời đất phù hộ mình rồi!

Hoa Thiên Cốt rất nhanh kể ra bảy vật kia.

Đào ông thấy không làm khó được cô bé, bèn nói: “Xem ra ngươi cũng biết nhiều, kể ra vài vị tiên, nêu rõ cấp bậc tiên giới, xếp hạng, môn phái của họ đi.”

Khinh Thủy nghe xong, nảy ra ý viết đáp án lên đùi Hoa Thiên Cốt, lại bị Đào ông trừng mắt, tưởng ông già hồ đồ rồi, mắt mờ rồi hả?

Hoa Thiên Cốt nhớ lại những điều Đường Bảo đã từng nói với mình, không chút hoang mang kể lại, sau đó lại nhớ tới những tiên nhân gặp ở Quần tiên yến, nói thao thao bất tuyệt.

Xung quanh bắt đầu xì xào, ngay cả Khinh Thủy cũng trợn tròn mắt, những người Hoa Thiên Cốt kể có rất nhiều người cô bé chưa từng nghe tên, nhưng Hoa Thiên Cốt lại nói như thật sự đã gặp rồi vậy.

Đào ông đã không nén nổi giận, hừ lạnh nói: “Vậy ta lại hỏi ngươi, thượng cổ thần khí là cái gì?”

Nơi nơi đều yên tĩnh, vấn đề này căn bản không được dạy, hơn nữa bởi vì thần khí là vật phong ấn, vốn bị cấm kỵ, số người biết rất ít. Đào ông rõ ràng cố ý gây khó dễ.

Hoa Thiên Cốt lau mồ hôi, may mà lúc trước đã được nghe Đông Phương Úc Khanh nói qua, lại cộng thêm sách của Thanh Hư đạo trưởng cô bé cũng biết được chút ít.

“Có đàn Lưu Quang ở phương Đông, chuông Hoan Tư ở phương Nam, Phù Trầm châu ở phương Tây, đỉnh Bốc Nguyên ở phương Bắc, ô Trích Tiên trên Trời, thước Huyền Trấn dưới Đất, ngọc Viêm Thủy ở Cõi Sống, kiếm Mẫn Sinh ở Cõi Chết, xích Thuyên Thiên ở Thích phương và nghiên Bất Quy của Vọng phương.” (*)

(*) Trong tái bản gần đây nhất của Hoa Thiên Cốt, Fresh Quả Quả đã sửa đổi một số chi tiết trong truyện, trong đó số lượng thần khí từ mười sáu chiếc xuống mười chiếc có tên lần lượt như trên. Theo như mình biết thì đây cũng là tên của thập phương thần khí trong “Sơn Hải kinh” – một cuốn sách cổ thuộc hàng kinh điển của Trung Quốc có mô tả nhiều câu chuyện thần thoại, địa lý, động thực vật, vu thuật, tôn giáo… Nói chung thì mấy truyện tiên hiệp, huyền huyễn ngày nay đều lấy cảm hứng từ cuốn này mà ra, một số địa danh như Thục sơn, Mao sơn, Trường Lưu… cũng được miêu tả chi tiết trong này luôn :3

“Trong mười món thần khí chỉ còn lại chín món còn năng lực bảo vệ, đặc biệt là đàn…”

Thấy Đào ông kinh ngạc, mặt từ đỏ sang trắng, Hoa Thiên Cốt lập tức ngậm miệng.

Đào ông hoảng hốt lùi ra sau hai bước, mắt trợn trừng, hoảng sợ nói: “Làm sao có thể… làm sao sao ngươi biết…”

Biết cái gì? Biết đàn Lưu Quang là thần khí Trường Lưu Sơn bảo vệ sao? Trong sách có viết mà, chẳng những đàn Lưu Quang, những món khác trừ vài món không có ghi chép rõ ràng ra thì khi nào rơi xuống tay người nào, từng môn phái nào bảo vệ, đều nói rất rõ. Hơn nữa chẳng lẽ chuyện tỷ tỷ và mình đến Quần Tiên yến thông báo chuyện xích Thuyên Thiên bị mất Tôn thượng không nói ra? Hoa Thiên Cốt cảm thấy thật kì quặc, khẽ lẩm bẩm.

“Xích Thuyên Thiên của Mao Sơn bị cướp rồi…”

Cô bé không biết chuyện này kinh khủng đến mức nào, ngay cả chuyện Yêu Thần xuất thế, ngoài chưởng môn các phái cùng trưởng lão, thì rất ít người biết. Hoa Thiên Cốt đọc bản ghi chép rất dễ dàng nên cho rằng đơn giản, lại không biết mỗi thứ trong sách là một bí mật kinh thiên động địa. Hồng Điệp sở dĩ dễ dàng giao nó cho Hoa Thiên Cốt phần vì nàng đã biết rõ những chuyện này, phần vì cho rằng đây là thứ vốn thuộc về Hoa Thiên Cốt. Đáng tiếc một cô bé đơn thuần như Hoa Thiên Cốt, những chuyện này lại không hiểu rõ.

Mặt Đào ông xanh mét, há hốc miệng rất lâu không nói được câu nào rồi lạnh lùng bảo: “Ngươi đi theo ta!” Nói xong phất tay áo đi mất.

Lớp học hỗn loạn. Hoa Thiên Cốt nhìn Khinh Thủy mà không hiểu thế nào, tại sao trả lời được cũng muốn phạt mình! Hu hu hu…

Hoa Thiên Cốt chạy theo sau Đào ông, không ngờ ông lão râu tóc bạc phơ này lại đi nhanh đến vậy.

Chỉ chốc lát sau hai người đã vào Trường Lưu điện, Hoa Thiên Cốt chỉ thấy Đào ông hỏi đệ tử bên cạnh gì đó, đệ tử đáp: “Tam tôn đang ở trong điện nghị sự.”

Cô bé không kiềm được kinh ngạc, nhanh như vậy đã có thể gặp Tôn thượng? Hay là Đào ông đi nhanh như thế là kéo mình đến để Tôn thượng trị tội? Thảm rồi!

Tiếp tục đi theo Đào ông vào trong, nhìn dáng vẻ vội vàng của người phía trước, Hoa Thiên Cốt càng thấp thỏm bất an. Rốt cuộc cũng tới trước cửa phòng nghị sự, cô bé không nhịn được nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch loạn nhịp theo từng tiếng gõ cửa.

Cuối cùng cánh cửa tuyệt đẹp khảm đầy đá quý, cao lớn nặng nề từ từ được đệ tử hai bên đẩy ra. Hoa Thiên Cốt vừa nhìn đã thấy Bạch Tử Họa ngồi ngay ngắn ở phía trên đại điện, tim lập tức vỗ cánh bay về phía người.

Bạch Tử Họa vẫn một thân áo trắng không dính bụi trần như trước, nhưng bên hông đeo thêm một đai vàng khá rộng, khiến người tăng thêm vài phần cao quý cùng ngạo khí, ánh mắt xa xăm không rõ đang nghĩ gì, vẻ mặt cũng thêm vài phần lạnh lùng uy nghiêm. Tư thái cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh, khiến Hoa Thiên Cốt không nhịn được muốn cúi người bái lạy.

“Tham kiến Tôn thượng, Thế tôn, Nho tôn.” Đào ông hành lễ, quay đầu lại nhìn Hoa Thiên Cốt, cô bé lúc này mới phản ứng kịp, vội cúi đầu bái kiến.

“Có chuyện gì?”

Hoa Thiên Cốt nghe thấy thanh âm uy nghiêm mà trầm thấp bèn len lén liếc nhìn. Đó là một người đàn ông mặc đồ đen, lớn tuổi hơn Tôn thượng, con ngươi thâm thúy, hỏi người khác nhưng cũng không thèm liếc mắt một cái, mày nhíu chặt, trên trán có một vết sẹo rất sâu, trông nghiêm khắc lại hơi dữ dằn, khí thế hùng hổ, dễ nhận ra là một người rất khó tính. Nhưng dù thế vẫn vô cùng tuấn mỹ.

Người này chắc hẳn là Thế tôn Ma Nghiêm.

Vậy người ngồi bên trái, không phải, là nằm mới đúng, có lẽ là Nho tôn Sênh Tiêu Mặc.

Hoa Thiên Cốt vô cùng xấu hổ.

Khác hẳn hai người kia, Sênh Tiêu Mặc đeo đai ngọc mặc áo tím, biếng nhác mà nho nhã, nửa nằm nửa ngồi trên chiếc giường phủ kín băng ti ngọc cẩm đặc biệt làm riêng cho mình. Hắn đang nghịch một cây tiêu dài, xoay nhanh trên đầu ngón tay trắng nõn thon thả.

Ma Nghiêm và Bạch Tử Họa có lẽ đã quen nhìn dáng vẻ này của hắn, nên cũng mặc kệ, không thèm để ý.

Hoa Thiên Cốt nhìn thấy chiếc tiêu bạc kia xoay, cảm thấy hơi váng đầu, thầm nghĩ không hổ là Tam tôn, cho dù dung mạo, khí chất hay tiên tư đều nổi trội hơn người. Cô bé ngẩng đầu lên nhìn Bạch Tử Họa, lại phát hiện Tôn thượng so với hai người còn lại lại càng nổi bật, xuất chúng hơn. Thấy Bạch Tử Họa đang nhìn mình, Hoa Thiên Cốt hơi xấu hổ cúi đầu, hai tai đỏ bừng.

Đào ông mở miệng bẩm báo, Hoa Thiên Cốt không hiểu ông ta nói gì, đoán chừng ông ta dùng truyền âm nói gì đó với Tam tôn.

Hu hu hu, cáo trạng thì cứ cáo trạng, việc gì mà phải lén lút như thế, làm cô bé muốn phân trần nhưng không biết phải phân trần cái gì.

Sênh Tiêu Mặc giống như từ từ nổi lên hứng thú, không chơi tiêu trong tay nữa, ngồi thẳng người dậy, nhìn Hoa Thiên Cốt nói:

“Nhị sư huynh, đây là cô nhóc mà người kia ủy thác cho huynh?”

Bạch Tử Họa không lên tiếng, cũng chẳng gật đầu, gương mặt không chút biểu cảm, ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn Hoa Thiên Cốt nhưng lại giống như không nhìn cô bé khiến Hoa Thiên Cốt mơ hồ có cảm giác người đang thông qua mình mà liên tưởng đến ai đó hoặc sự việc gì đó.

Ma Nghiêm hừ lạnh:

“Đệ sao có thể tùy tiện mang một kẻ không rõ danh tính như thế về Trường Lưu chứ? Lại còn là người do cô ta ủy thác, ai biết cô ta có dụng ý gì?”

“Sư huynh!” Bạch Tử Họa hơi nhíu mày lạnh nhạt nói.

“Ta nói sai sao? Quan hệ của cô ta và Sát Thiên Mạch hiện tại ai ai cũng biết, tuy rằng cô ta đã tiếp quản Mao Sơn lại được lòng Mao Sơn đệ tử nhưng ai biết cô ta có phải nội gián của yêu ma không? Con nhóc này vừa nhìn đã thấy có vấn đề, thiên sát cô tinh, hại người hại mình, đừng nói với ta đệ vì tình nghĩa cũ với cô ta mà thu nhận con nhóc này!”

Hoa Thiên Cốt hoảng sợ. Lời Thế tôn không chỉ nói mình mà còn có ý trách cứ Bạch Tử Họa, mơ hồ còn ám chỉ tỷ tỷ nữa. Cô bé muốn biện minh lại không dám mở miệng, nếu Bạch Tử Họa khiến người ta cảm giác khó có thể hít thở nổi, thì sự uy nghiêm này của Ma Nghiêm quả thực khiến người ta ngộp thở, chỉ cần một ánh mắt lướt qua cũng đủ khiến người khác cảm thấy sống không bằng chết. Thảo nào Trường Lưu Sơn từ trên xuống dưới ai nấy đều kiêng kị Thế tôn như thế.

Sênh Tiêu Mặc cười cười nói: “Đại sư huynh đừng quan trọng hóa vấn đề, nhị sư huynh làm gì tất có ý của huynh ấy.”

Sau đó nháy mắt với Đào ông, Đào ông cúi người lui ra ngoài. Trong đại điện to lớn, Hoa Thiên Cốt phải một mình đối mặt với Tam tôn, trong lòng càng lo lắng. Bây giờ điều cô bé chú ý nhất là nét mặt Bạch Tử Họa có biểu hiện không vui nào không.

“Nghe nói ngươi là người đã cùng tân chưởng môn Mao Sơn tới Quần Tiên yến báo tin xích Thuyên Thiên bị cướp, Mao Sơn bị diệt, ngươi tên là gì?” Sênh Tiêu Mặc hỏi, giọng nói dịu dàng mang theo sự ngọt ngào mê đắm chết người không đền mạng, dịu dàng đến nỗi Hoa Thiên Cốt sởn cả da gà.

“Hoa Thiên Cốt.”

“Ừm, thật là một đứa bé ngoan. Nào, nói cho Nho tôn nghe, sao ngươi biết thần khí Trường Lưu Sơn bảo vệ là đàn Lưu Quang?”

Lưng Hoa Thiên Cốt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô bé thật hy vọng hắn có thể nghiêm khắc quát mình giống như Ma Nghiêm Thế tôn, giọng điệu dỗ dành trẻ con như thế này quả thực khiến cô bé không biết phải làm sao.

“Trong sách Thanh Hư đạo trưởng viết nói thế.” Hoa Thiên Cốt thành thật trả lời.

“Sách gì?” Ma Nghiêm nhíu mày, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên qua tất cả.

“Sách ‘Lục giới toàn thư’ do Thanh Hư đạo trưởng viết. Ông ấy trước khi chết giao cho tỷ tỷ, tỷ tỷ nói sách này không có tác dung gì với tỷ nên đưa cho con…”

“Khoan! Tỷ tỷ của ngươi có phải là tân chưởng môn Mao Sơn – Hồng Điệp không?”

“Lại là cô ta!” Ma Nghiêm hừ lạnh.

“Trong sách viết những gì?” Lần này lại là Bạch Tử Họa lên tiếng.

“Trong sách có toàn bộ những chuyện của Lục giới, không giống như Tiên giới bát quái lục, đây đều là tâm huyết mà Thanh Hư đạo trưởng nghiên cứu trong nhiều năm.” Hoa Thiên Cốt cung kính đáp.

“Có nhắc tới thần khí không?”

“Ngoài một số món không biết rơi xuống ở đâu, những thần khí khác đều có viết.”

Ma Nghiêm nheo mắt: “Những món khác ở trong tay phái nào đều nói?”

“Đúng vậy.”

Sênh Tiêu Mặc và Bạch Tử Họa nhìn nhau, thứ quan trọng như vậy nếu rơi vào tay bọn yêu ma…

“Tỷ tỷ của ngươi có xem qua cuốn sách này không?”

“Không có! Tỷ ấy ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn liền đưa cho con.” Hoa Thiên Cốt hơi chần chừ rồi nói “Con nghe thấy tỷ ấy nói cái gì mà những chuyện này tỷ ấy sớm đã biết cả, không cần phải giữ cuốn sách này.”

“Cái gì!?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play