Trăng sáng nhô lên cao, trong rừng phong đỏ rực, Hồng Điệp ngồi yên dưới tàng cây ngẩn người nhìn mặt trăng nơi phương xa. Ngày mai là đại lễ nhậm chức chưởng môn, người trong thiên hạ sẽ biết đến danh tính nàng, Sát Thiên Mạch sẽ nghe ngóng được tin tức của nàng mà tìm đến chứ?

Hồng Điệp nắm Thanh Châu trong tay, nhớ tới cha mẹ của Sát Thiên Mạch, lại có chút hoài niệm cha mẹ của mình. Nhiều năm như vậy trôi qua, hình dáng họ nàng cũng không còn nhớ rõ. Ở thế giới của nàng, có lẽ thân thể nàng đã nằm trong lòng đất, cha mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh nhất định rất đau lòng đi.

“Một mình ở đây làm gì?”

Giọng nói vang lên phía sau khiến nàng giật mình kinh hãi, không ngờ người tới phía sau mà nàng không có chút cảm ứng nào. Hồng Điệp nhìn sang bên cạnh, phát hiện một thiếu niên lạ mặt mặc trang phục đệ tử Mao Sơn đang tươi cười nhìn nàng. Đệ tử này có khuôn mặt rất bình thường, thế nhưng ánh mắt lại cho nàng cảm giác quen thuộc…

“A Mạch!”

Hồng Điệp bật dậy ôm cổ người trước mặt. Sát Thiên Mạch ôm chặt nàng giống như ôm một bảo bối yêu thích, hai tay còn khẽ đung đưa sang trái rồi lại sang phải, vẻ mặt hết sức mãn nguyện.

“Sao người muội nhẹ như cọng lông thế này? Có phải đã chịu rất nhiều khổ cực không?” Sát Thiên Mạch kéo chiếc mặt nạ mỏng trên mặt xuống, lộ ra dung mạo yêu nghiệt quen thuộc.

“Không đâu! Thương thế của huynh sao rồi?”

“Không có vấn đề gì! Muội xem, không phải ta vẫn hoàn mỹ vô khuyết sao? Muội không biết chứ, người đẹp cũng có cái lợi của nó, liếc mắt một cái cũng câu mất ba hồn bảy phách của đối thủ rồi.”

Sát Thiên Mạch đắc ý rút một chiếc gương từ trong tay áo ra, tỉ mỉ soi từ trên xuống dưới. Người đẹp ấy mà, làm gì cũng phải có phong độ!

“Xin huynh đấy, bệnh tự luyến lại nặng thêm rồi!” Hồng Điệp kéo kéo tay áo Sát Thiên Mạch, nũng nịu nói “Dung mạo huynh còn xuất chúng hơn tiên nữ nữa, người ngoài nhìn vào có khi còn nói huynh là tỷ tỷ của muội ấy!”

“Thật sao?” Sát Thiên Mạch mừng ra mặt, hớn hở hỏi “Muội đã thấy những tiên nữ nào rồi?”

“Hằng Nga, Thất tiên nữ, Bắc Hải Long Vương, Cửu Thiên Huyền Nữ, Vương Mẫu nương nương đều diện kiến qua rồi, tuy rằng mỗi người một vẻ nhưng đều không đẹp bằng huynh. Sao muội càng lúc càng cảm thấy muội không xứng với huynh thế này, thương tâm quá đi thôi!”

“Vớ vẩn!” Sát Thiên Mạch mị nhãn khẽ đảo, đột nhiên nghĩ ra chủ ý gì, đưa mặt áp sát nàng khẽ hỏi. “Vừa rồi muội nói là các nữ tiên muội gặp ở Quần Tiên yến, còn nam tiên thì sao?”

“Nam tiên ấy à? Huynh không phải là người đẹp nhất Lục giới sao, sao còn phân biệt nam tiên với nữ tiên gì ở đây?”

Hồng Điệp chăm chú nhìn Sát Thiên Mạch, trong lòng rất nhiều cảm giác phiền muộn đã bay đi hết. Có lẽ nàng đã quen dựa dẫm vào A Mạch, chỉ có trông thấy hắn, trong lòng nàng mới tìm lại được chút bình yên. A Mạch! Ta trở về rồi, ta thật sự rất nhớ ngươi!

Sát Thiên Mạch nhìn nàng cười, mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp:

“Vậy Bạch Tử Họa thì sao? Còn nhớ lời muội nói năm ấy chứ?”

Hồng Điệp vẻ mặt cứng đờ nhìn lại Sát Thiên Mạch. Dường như trong những năm trước khi Hoa Thiên Cốt xuất hiện, Sát Thiên Mạch không chỉ một lần giao thủ với Bạch Tử Họa, một lần là vì thần khí của Trường Lưu, một lần là vì Lưu Hạ. Tuy rằng nói Sát Thiên Mạch đi khắp Lục giới khó tìm địch thủ thế nhưng Bạch Tử Họa hay vị Chiến thần của Tiên giới năm xưa lại không nằm trong số đó.

“A Mạch! Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, những chuyện khích tướng năm xưa huynh vẫn để ý sao?”

“Ta đương nhiên không để ý đến chuyện đó!” Sát Thiên Mạch lắc đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của nàng “Người trong thiên hạ cho rằng Sát Thiên Mạch ta cuồng vọng, tự luyến nhưng ta là người như thế nào, muội chẳng lẽ còn không hiểu?”

“Cái ta quan tâm chính là, trong lòng người ta để ý, ta không thua kém ai cả!”

Sát Thiên Mạch nhìn nàng, chậm rãi nói, bộ dáng nghiêm túc hiếm có, hoặc là nói đây mới chính là con người thật của Sát Thiên Mạch.

“A Mạch trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một!” Hồng Điệp dịu dàng nhìn hắn đáp.

“Ta biết mà, không uổng công ta yêu thương muội mấy trăm năm qua! Được rồi, ở đây muội nhất định buồn chán đến chết, ta mang muội ra ngoài chơi!”

Sát Thiên Mạch lật bàn tay, lấy một chiếc quạt long lanh ánh bạc từ trong khư đỉnh ra, phe phẩy quanh mình. Một bên mắt quyến rũ lộ ra ngoài quạt, trong vắt như làn nước mùa thu, ánh đỏ trôi bồng bềnh.

Hồng Điệp dở khóc dở cười, cái con người này quả nhiên không thể nghiêm túc quá lâu mà.

Sát Thiên Mạch khép quạt cười mờ ám, kéo nàng chạy đông chạy tây tránh phòng vệ của đệ tử Mao Sơn, sau đó lại cưỡi mây bay về phía đông. Xa xa có thể thấy mặt biển thấp thoáng, giống như một mặt gương khổng lồ.

“Muội nói xem, sao ta lại đẹp đến nhường này cơ chứ?” Sát Thiên Mạch bay xuống sát mặt nước, không ngừng than thở.

Hồng Điệp nhìn hắn đang xót thương cho phận mình, buồn cười nói: “Huynh còn than thở nữa! Dung mạo huynh xuất chúng như vậy, chi bằng sau này ta gọi huynh là tỷ tỷ có được không?”

Sát Thiên Mạch bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, vẻ mặt giả bộ hung ác nói:

“Tỷ tỷ cái gì mà tỷ tỷ, ông đây lục căn đầy đủ. Có tin ta cưỡng gian muội ở đây không?”

“Muội sợ lắm, thật đấy. Huynh không sợ muội gọi Bạch Tử Họa đến cưỡng gian huynh sao, Trường Lưu thượng tiên đang ở Mao Sơn làm khách đấy!”

“Ta mà phải sợ tên tiểu tử mặt trắng ấy à? Năm xưa nếu không phải tên khốn ấy dùng kiếm khí làm bị thương khuôn mặt xinh đẹp của ta, ta phải lập tức trở về trị thương thì ta với hắn còn đại chiến ba trăm hiệp chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.” Sát Thiên Mạch hậm hực nói.

Hồng Điệp cười ngặt nghẽo, A Mạch nhà nàng quả nhiên không thay đổi chút nào.

“Nếu không phục thì hiện tại có thể chiến một trận.”

Sát Thiên Mạch cùng Hồng Điệp đứng một chỗ hihihaha cười đùa với nhau, lại đột ngột phát hiện âm thanh lạnh băng từ trên cao truyền xuống. Chủ nhân của âm thanh này, bọn họ đều rất quen thuộc…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play