"Em là bà mối sao?"

Trong lời nói của Giang Triết có chút châm chọc.

Không nên so đo với anh, không nên so đo với anh.

Giang Thiến thầm lẩm nhẩm từng câu một.

"Anh ăn cơm chưa?"

"Không cần em lo".

Giang Triết thở phì phò nằm xuống giường.

"Anh buồn ngủ à?"

Giang Thiến có chút bất ngờ, đây là phòng của cô, không phải là tối nay anh muốn ngủ chỗ này chứ?

Như vậy có chút kỳ quái, anh đồng ý ngủ trong phòng của cô sao?

Giang Thiến lặng lẽ đi lên nhưng mà chưa kịp giúp một tay, Giang Triết lập tức cởi quần áo của mình ra sau đó nằm chết dí ở trên giường.

Giang Thiến bất đắc dĩ cười, sau đó lắc đầu.

Như vậy cũng tốt, mấy đêm trước, mỗi đêm Giang Triết đều không an phận, cả người gắt gao dán vào cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội thở dốc.

Đã thế còn chưa hết, tay của anh còn cố tình sờ loạn trên người cô, khiến cho đêm nào cô cũng không được ngủ ngon.

Giang Thiến xoay người đi ra ngoài.

"Em đi đâu vậy?"

Sau lưng vang lên giọng nói lạnh buốt.

Giang Thiến dừng bước, không tồi, chịu nói chuyện với mình, chứng tỏ cũng không phải rất tức giận, chỉ sợ không nói chuyện với mình dd.lqd câu nào thôi, như vậy thì phiền toái.

"Ngủ chứ sao".

"Không ngủ ở đây, em định ngủ ở đâu?"

Giọng điệu của người sau lưng càng ngày càng không tốt, thậm chí Giang Thiến hoài nghi anh có thể sẽ nhào tới đè mình ngã xuống giường.

"Nhưng đây rõ ràng là phòng của em".

"Của em thì thế nào?"

Họ Giang nào đó tỉnh táo hỏi vặn.

"Giang Thiến, trí nhớ của em kém như vậy, em chỉ được cái hay quên. Còn không qua đây, chẳng lẽ em tưởng anh không ôm được em?"

Giọng nói của anh mang theo giọng mũi nồng đậm, nghe qua càng thêm tình cảm.

Giang Thiến có chút sững sờ, không biết anh nói là chuyện nào, nhưng không đợi cô suy nghĩ ra, anh đã giùng giằng đứng lên sau đó dùng lực kéo lấy Giang Thiến hung hăng đè cô xuống giường.

"Chân đang bị thương mà sức lực còn khỏe như vậy".

Giang Thiến nhỏ giọng lầm bầm.

"Anh không ngại để em thử hơi sức dd.lqd của anh rốt cuộc như thế nào, anh cũng không ngại dùng phương pháp khác để chứng minh".

Giang Triết cười xấu xa lật Giang Thiến đè lên người mình, tức giận vừa rồi biến mất không còn tông tích.

Nhưng không dám dùng lực quá nhiều, dù sao trong bụng Thiến Nhi cũng đang có con của anh với cô.

Giang Thiến vội vàng che bụng.

"Giang Triết, không được náo loạn".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play