Thời gian từng giây từng phút trôi qua, rốt cuộc Lý Thanh Hàng cũng mệt mỏi
dựa người ra phía sau, Giang Thiến ra ngoài đã nhiều tiếng đồng hồ.
Lúc này Giang Thiến tranh thủ đi toilet để gọi cho Giang Triết một cú điện thoại.
Người bên kia vừa nhìn thấy số điện thoại này gọi tới kích động đến nỗi lập
tức cầm lấy điện thoại di động, nhưng ngay lập tức mặt lại lạnh xuống.
Tại sao lại gọi điện thoại đến, đó chẳng phải vẫn muốn nói với anh tạm thời không thể quay lại sao?
Vì vậy, anh hung hăng ném điện thoại xuống mặt đất, không thèm quan tâm tới.
Bên này Giang Thiến nghe âm thanh “tút tút” trong điện thoại di động, trong lòng phiền não, không muốn nghĩ nhiều, trong lòng càng thêm chán nản.
Từ trước đến nay điện thoại Giang Triết không bao giờ rời người, nhưng
cuộc gọi này lại không bắt máy, vậy khẳng định anh không chịu nhận cuộc
gọi của mình.
Thở dài thật sâu, bất đắc dĩ xoay người, trở lại bên ngoài.
Là Giang Phấn đưa Giang Thiến đến, cô sợ ngộ nhỡ Giang Triết biết là Lý
Thanh Hàng đưa mình trở về, không chừng anh cũng sẽ phát điên.
Không phải là không nhìn thấy trên mặt Lý Thanh Hàng bi thương, nhưng Giang
Thiến cũng biết, nếu mình không thể cùng Lý Thanh Hàng xảy ra dd.lqd
chuyện gì, không bằng làm triệt để, để anh ấy hiểu được tâm ý của mình.
Khi xe chậm rãi chạy nhanh đến cửa biệt thự, trong tim Giang Thiến như bị nhéo một cái.
Vội vội vàng vàng xuống xe, thậm chí không kịp tạm biệt Giang Phấn, nhanh
chóng đi vào, cũng không nhìn thấy trên ban công tầng hai có một người
đàn ông sống lưng cứng ngắc.
Giang Triết đã đứng ở đây một thời
gian rất lâu, đây là một cuộc chờ đợi có phần cực khổ, huống chi một cái chân của anh không lành lặn.
Nghe được tiếng xe, anh nheo mắt lại, thời điểm thấy được biển số xe quen thuộc, anh khẽ sửng sốt, sau đó trở lại gian phòng.
Giang Thiến vừa lúc đẩy cửa vào.
"Anh".
Cô đi tới bên cạnh, sờ sờ gương mặt đen kịt của Giang Triết, dd.lqd lại phát hiện vô cùng lạnh giá.
"Em đã đi đâu?"
Giang Thiến sờ lại mặt mình một chút, hình như mặt anh còn lạnh hơn mặt mình