A Đức vẫn nhẹ nói: "Nếu không thì sao anh có thể vẫn một mực bên cạnh em được, Tống Na Mỹ, anh tưởng em đã hiểu tâm ý của anh thì ra cái gì em cũng không hiểu, anh thấy hơi đau lòng".

Đây là lần đầu tiên A Đức gọi thẳng và đầy đủ tên Tống Na Mỹ.

Tống Na Mỹ hơi ngẩn ra, trên mặt bà đều là nước mắt, bà ngẩng đầu nhìn A Đức.

"Em cảm thấy thế nào? Có phải em không cảm giác được con người của anh rất nhiệt tình? Em cho rằng anh đối với tất cả phụ nữ đều như vậy? Có phải cảm thấy anh thật sự là ăn no không có việc gì làm, cho nên mới suốt ngày làm việc này với em? Có phải cảm thấy anh thật sự rất rảnh rỗi, cho nên đi thuê một chiếc xe con, cứ như vậy mỗi ngày chạy bên em?"

Trong lòng là mềm mại, nhưng, nhưng lại không dám xác nhận.

Nước mắt cũng đã ngừng chảy từ lâu, mặc dù trên mặt vẫn còn có nước mắt.

"A Đức, tôi không hiểu rõ anh ở đây để làm gì?"

Bà nhẹ nói.

"Em thật là một đứa ngốc, một bé ngốc".

A Đức chậm rãi thở dài, sau đó đưa hai cánh tay ra, cứ như vậy kéo Tống Na Mỹ ôm vào trong ngực của mình.

Giây phút này, trong lòng Tống Na Mỹ bị niền vui sướng ngập tràn bao vây.

Nhưng bà lại không dám cử động, bà sợ giờ phút này mình vẫn đang trong mơ.

Bà chỉ đành thật cẩn thận xác nhận.

"A Đức, anh nói cái gì?"

A Đức không nói gì, chỉ mím chặt môi.

Mặt của anh ở chỗ Tống Na Mỹ không nhìn thấy, cho nên bà hoàn toàn không nhìn thấy chán ghét trên mặt anh.

Vừa rồi anh nói ra những lời nói đó, ngay cả anh cũng cảm thấy buồn nôn.

"A Đức, anh nói thật ư?"

Người trong ngực rõ ràng là rất cố chấp, lại xác nhận một lần nữa.

"Em thật sự không biết tấm lòng của anh sao? Anh cho rằng mình đã làm đủ rõ ràng rồi, nếu không làm sao lại coi chuyện của em so với bản thân anh còn quan trọng hơn chứ".

Hai tay anh ôm thật chặt cơ thể Tống Na Mỹ.

Vùi đầu vào cổ của bà.

"A Đức".

Nước mắt lại một lần nữa trào lên, có điều lần này là nước mắt vui sướng.

Đây là chuyện bà có nằm mơ cũng không nghĩ tới, nhưng hôm nay lại có thể xảy ra.

Giờ phút này, bà cảm thấy pháo hoa nở đầy trời cũng đều vì bà mà nở rộ.

"Em quả thật không thể tin được".

Giọng nói của bà có chút nghẹn ngào.

"Cho nên, đừng bao giờ đánh giá thấp bản thân, ở trong mắt của anh em vẫn giống như một cô bé, đáng giá để anh cưng chiều, mê luyến em".

"Thật ư? Có thật không?"

Tống Na Mỹ khẽ ngắt một cái cái mũi của mình, tất cả chuyện xảy ra thật sự là quá mức đột ngột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play