A, tôi vốn muốn đi gặp hiệu trưởng, bây giờ không còn

nhiều thời gian.

Tôi vội cúi người, bỏ lại một câu “rất xin lỗi” rồi nhanh

chóng rời đi.

“Tiếng Trung? Thật là một kẻ vừa liều lĩnh lại ngu

ngốc.” Người kia vừa nhăn nhó điều khiển con rối vừa

nói, là tiếng Trung.

Tôi cố nén sự kinh ngạc, tiếp tục chạy. Chạy còn chưa

được bao xa thì cổ áo tôi đã bị người ta kéo lại.

“A… Amaimon?!” Chết tiệt, anh kéo cổ áo bà đây đến

nghiện rồi hả: “Sao anh lại ở đây? Anh chàng kia đâu

rồi? Chẳng lẽ anh đã hủy thi diệt tích rồi!”

“Haizzz, đã bảo cô ở lại trường mà, sao lại ở đây?” Hắn

vừa nói trong miệng lại ngậm kẹo que khiến cho má

bên trái phồng lên. Má nó, anh vừa mới đánh người

xong đó, sao anh có bình tĩnh như vậy hả, vết máu trên

tay còn chưa lau khô kìa!

“À… Mephisto… gọi anh về nhà ăn cơm.”

=.=|||

“Vậy à, đi thôi.” Hắn xách tôi lên như mang theo một

con gà con: “Công viên giải trí tuy chơi rất vui nhưng

không thích hợp với cô.”

Hứ, cái tên mặt than vạn năm, ham chơi suốt ngày như

anh không có tư cách nói tôi.

Trên đường trở về học viện, tôi nhìn thấy anh chàng

mực nướng đang đồng cảnh ngộ, bị một ngự tỷ ăn mặc

mát mẻ vòng tay qua cổ lôi đi. Ngẩng đầu 45 độ, nhìn

mây trắng nắng vàng, tranh thủ làm giảm cảm giác bị

đè ép khi bị Amaimon kéo lấy cổ áo. Cùng bị lôi đi

nhưng sao khác biệt lại lớn đến vậy?

Đến khi Amaimon dừng lại, tôi đã bị hắn đưa tới một

khu nhà trông rất cũ kĩ. Bảng tên cũng không còn

nguyên vẹn, được ghi bằng chữ Nhật, còn xen lẫn cả

chữ Hán, tôi có thể mơ mơ hồ hồ đoán được đây là kí

túc xá nam.

“Amaimon, anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Chị đây đối với

đám nam sinh trung học lông còn chưa dài không có

hứng thú.

“Bởi vì tiểu thư Rika là học sinh mới chuyển tới nên

phòng ngủ tạm thời ở trong này, ngày mai sẽ chính

thức gặp mặt bạn học. Yên tâm, kí túc xá nam tuy có hơi

cũ, nhưng điện nước đầy đủ.” Mephisto từ trên cây nhảy

xuống.

“Tốt xấu gì thì phòng của tôi cũng nên ở kí túc xá nữ

chứ. Xung quanh đây thật giống như bị bỏ hoang từ

lâu.” Tôi nhíu mày.

“Nếu ở kí túc xá nữ, Rika tiểu thư chỉ có thể ở một mình.

Ta vì lo lắng cho sự an toàn của cô nên mới xếp cô vào

đây.”

“Nói cách khác, nơi này… còn có người khác ở?”

“Bởi vì thân phận có điểm đặc biệt nên anh em

Okumura Rin và Yukio đều ở đây. Yukio chính là giáo sư

dạy môn thảo dược năm nhất. Còn Rin thì cô đã gặp rồi,

chính là người bị Amaimon giáo huấn lúc nãy.”

Mephisto nói đến đây bỗng cười thần bí: “Đồng thời

bọn họ cũng là em trai của ta nha. A, quên mất, đây

chính là bí mật nha, nếu nói ra, ta liền giết cô diệt khẩu”

Này này, cái mặt kia rõ ràng là đang dụ dỗ tôi mà, lại

nói, ông đang diễn cái quỷ gì thế.

“Vì sự an toàn của tiểu thư, ta đã sắp xếp cho cô một

người bạn cùng phòng vô cùng đáng tin. Còn bây giờ

mời tiểu thư Rika về phòng nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị

cho ngày mai tới trường đi. Đúng rồi, thiếu chút quên

mất, Rin và Yukio có chút việc nên không thể về sớm,

chưa thể giới thiệu họ cho cô. Tiểu thư đi nghỉ sớm một

chút đi.” Mephisto lại nói với Amaimon: “Bây giờ anh có

việc cần hỏi cậu, ở công viên giải trí đã xảy ra chuyện

gì?”

Ông ta trực tiếp lôi Amaimon đi, hoàn toàn không cho

hắn cơ hội phản kháng. Đây chính là vỏ quýt dày có

móng tay nhọn sao? Nhưng mà ông ta còn chưa nói tôi

ở phòng nào mà? Còn cả bữa tối của tôi nữa!

Tôi đành chấp nhận vận mệnh bi thảm, tiến vào khu kí

túc.

Những tia nắng cuối ngày lãng đãng chiếu xuống hàng

lang, xung quanh chỉ nghe có tiếng nước chảy vọng ra

từ hướng đài phun nước, loại cảm giác này được gọi là

phiền muộn. Mà càng thêm phiền muộn là lúc này, bụng

tôi lại phát tiếng ùng ục khe khẽ.

“Leng keng đinh, bang bang bang.” Đúng lúc này, từ

phòng bếp lại phát ra âm thanh kì quái, dọa tôi lông tơ

dựng đứng.

Tôi chầm chậm tiến tới chỗ quầy bếp, bỗng nhiên, một

suất cơm nóng được chuyển tới trước mặt tôi khiến cho

tôi kẽ run lên.

Cái này… Tôi nuốt nước miếng, cái này không biết có ăn

được không. Thơm quá! Chắc là ăn được, ngoại trừ vật

thể không xác định Amaimon cho thôi ăn lúc sáng thì

tôi vẫn nhịn đói từ sáng tới giờ. Tôi nhanh chóng ngồi

xuống ăn cơm.

Một sinh vật giống con gấu koala, buộc tạp dề nhảy tới

bên cạnh tôi, làm tư thế “mời dùng bữa”. Thấy tôi có vẻ

chần chờ, nó khoa chân múa tay giải thích nửa ngày

trời tôi mới hiểu được nó chính là người quản lý cái nhà

ăn này.

Tôi ăn cơm mà vạch đen đầy mặt, tuy là tôi đây vô cùng

cảm ơn ngài, cho dù ngài có tâm hồn đầu bếp như Sanji,

dạt dào như biển cả, nhìn tôi ăn cơm ngài nấu vô cùng

vui vẻ nhưng xin ngài, làm ơn đợi tôi ăn xong rồi xoa

đầu tôi có được hay không. Làm vậy sẽ bị nghẹn đó!

() Sanji là một nhân vật trong One Piece, là một đầu bếp

tài giỏi.

Sau khi ăn no căng da bụng chùng da mắt, dưới sự giúp

đỡ của ngài koala bé nhỏ, cuối cùng tôi cũng tới được

phòng ngủ nằm cạnh phòng của anh em Okumura. Đang

trải chiếu nằm ngủ, bỗng tôi nhớ ra chuyện Mephisto đã

nói tôi còn có một người bạn cùng phòng. Khi tôi còn

đang ảo tường về người bạn kia thì sự xuất hiện của

Amaimon đã phá vỡ toàn bộ những ảo tưởng tốt đẹp.

Đáng chết, tôi phải ngủ cùng hắn ư?!

“Hi.” Hắn nhảy từ cửa sổ vào phòng, ngồi xổm trên mặt

bàn, vẫn ngậm kẹo như cũ.

“Anh xuống dưới cho tôi!” Đáng chết, cái bàn anh đang

dẫm là cái tôi vừa mới lau xong đó.

Hắn ta ngoan ngoãn một cách bất ngờ.

“Lau bàn thì thuận tiện giúp ta quét dọn phòng luôn

đi.” Ông lớn Amaimon còn nghiên túc suy nghĩ một lát

[?] rồi đưa ra một yêu cầu (vô cùng) quá phận.

Tôi chỉ biết TT^TT

“Đây là cái gì?” Làm xong việc, tôi mệt mỏi nằm lên

giường, bỗng nhiên Amaimon ném một quyển vở thật

dày qua. Tôi uể oải đứng lên hỏi thì thấy hắn đang ngồi

ở trên giường mặt đối mặt với một đống kẹo que, tự

hỏi nên ăn cái nào trước. Thôi, tự túc là hạnh phúc vậy.

Tôi chuyển máy phiên dịch ra trước bìa vở, nhìn hàng

chữ trên màn hình, khóe miệng tôi run rẩy.

Cái gọi là “Nhật ký quan sát Okumura Rin” là của quỷ gì

thế? Amaimon, anh là một tên biến thái cuồng theo dõi

sao. Tôi mở ra, không, vừa rồi mắng oan hắn rồi. Bên

trong không có lấy một chữ, rõ ràng là hắn muốn tôi đi

ghi chép mà, chết tiệt! Anh là đồ biến thái cuồng nô

dịch.

Tôi nhét quyển vở xuống dưới gối, tắt đèn ngủ, căm

giận nằm xuống.

Amaimon nhìn tôi với vẻ kỳ quái, hiển nhiên là không

rõ vì sao tôi tức giận, rất lễ phép nói một câu: “Ngủ

ngon.” rồi tiếp tục sự nghiệp chọn kẹo “vĩ đại”.

Nửa đêm, tôi lăn qua lộn lại, vẫn vô cùng tỉnh táo. Rõ

ràng là tôi đã mệt muốn chết nhưng vì sao vẫn không

ngủ được. Từ khi tôi nằm xuống đến giờ đã rất lâu rồi,

tên Amaimon đáng ghét kia đã ăn hết chỗ kẹo kia rồi

ôm thú nuôi của hắn đi ngủ ngon lành.

Tôi mất ngủ. Chẳng lẽ bởi vì ngày mai là buổi đầu tiên

đến trường nên khẩn trương, hưng phấn đến mất ngủ?

Không, tôi đã qua loại tuổi này rồi. Tôi quay đầu, so

sánh với Kyodai Kigyou đang ngủ nhưng cái đuôi còn

vẫy loạn lên thì khi ngủ, Amaimon ngoan hơn nhiều. Lại

nói, tuy cái đuôi của hắn vuốt ve rất thích, nhưng nếu

bây giờ nó mà ngoe nguẩy vài cái, chắc hẳn, tôi sẽ kìm

lòng không đậu mà đập nó mất.

Nhưng nhìn tên kia ngủ ngon lành như thế, tôi thật sự

là không cam lòng. Từ buồi sáng kinh hồn ngày đầu

tiên xuyên qua, đến lần kì kì quái quái bất tỉnh ở bờ

biển, rồi đến lần bị ốm ngất rồi bị ép buộc uống thứ

thuốc kia, cuối cùng là hiện tại bị mất ngủ, tại sao tôi

không có lấy một lần được ngủ trong yên bình chứ?!

Không đúng, làm sao tôi lại có thể bình tĩnh chấp nhận

chuyện ngủ cùng tên Amaimon kia? Tên kia là ác ma đó,

tuy bây giờ hắn đang ngủ, trông rất chi là vô hại, thậm

chí có điểm đáng yêu nhưng khó có thể đảm bảo ngày

nào đó… Thói quen thật vô cùng đáng sợ! Nghĩ đến đây,

trái tim tôi nhảy nhanh lên mấy nhịp.

Gặp quỷ, tiếp tục như vậy, làm sao tôi ngủ được nữa?

Các loại ý tưởng bắt đầu tràn lan như thủy triều.

Nếu Amaimon mất ngủ sẽ trông như thế nào? Tôi vừa

nghĩ vừa tưởng tượng. Ánh mắt hắn uể oải, phía dưới

có hai vòng đen. hơn nữa khuôn mặt than kia kết hợp

với phản ứng chậm chạp liền tạo thành bộ dạng túng

dục quá độ, mệt mỏi không phấn chấn.

Làm một hủ nữ tiêu chuẩn, tôi lại bắt đầu ảo tưởng về

Amaimon CP. Tuy rằng huynh đệ luyến không tệ nhưng

theo tình trạng trước mắt, nhân thú cũng rất đáng yêu

nha.

Trong lúc ngủ, đột nhiên Amaimon cảm thấy một trận

gió lạnh thổi qua, hắn rùng mình, vội kéo chăn lên, che

kín người và thú nuôi.

Tôi mang theo ý nghĩ trả thù, tâm trạng vui vẻ tới tận

lúc bình minh, một chút buồn ngủ cũng không có.

Tôi dậy sớm, tâm trạng vui vẻ, căn bản không nghĩ tới

hậu quả của việc mất ngủ chỉ trong vài ngày lại trở

thành tai họa của toàn bộ lớp học.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play