Lúc trước tung hoa nhưng hiện tại trong đâu tôi chỉ còn

lại tiếng nhạc tang, thật lãng phí cảnh tượng hoa rơi lúc

trước. Ế, sao nơi này lại có sông, thêm cả thuyền nữa, có

thể đi thuyền sao?

“Oi nhìn thấy con thuyền kia không? Tuyệt đối không

được ngồi lên đó nha Bên kia sông chính là địa ngục

đó.” Tiếng kêu như gọi hồn của Amaimon kéo tôi quay

lại với thực tế, hai tay hắn đang liều mạng (?) vẫy vẫy

trước mặt tôi. Đừng làm thế nữa, bộ ngài không mắt

của tôi đã “mang cả một trời đầy sao” rồi ư? Xin ngài

thương xót, nhanh nhanh đưa tôi đến bệnh viện đi.

“Dậy uống thuốc nào, há mồm ra, a” Amaimon há miệng

làm mẫu, hai cái răng nanh nho nhỏ kia trông thật khỏe

mạnh. Nhưng xin hỏi thứ thuốc kia là gì vậy. Thứ kì dị

này màu xanh là thuốc sao, vì sao bên trong lại có cả

vật thể rắn không xác định đang trôi nổi chứ?! Trời ạ,

chẳng lẽ, đây là justwe, không có khả năng! Không thể!

Tuyệt đối là ảo giác. Xong rồi, chẳng lẽ bệnh của tôi đã

nguy kịch rồi?! Hai mắt tối sầm, tôi hôn mê.

“Thật kỳ quái, không phải đã tỉnh rồi ư?” Amaimon đẩy

đẩy cô gái đang hôn mê, không có phản ứng, tiếp tục

đẩy, vẫn không phản ứng. Sửng sốt nửa giây, ánh mắt

hắn tối sầm lại, nâng đầu cô dậy, cho uống thuốc.

Này, anh là trẻ con sao?! Không được người khác chú ý

liền giận dỗi sao, tôi đây chịu thua anh. Nhưng, chết

tiệt, bà đây là bệnh nhân đó!!!

“Khụ, khụ, khụ.” Tôi bị sặc tỉnh, thứ thuốc kì quái kia có

vị khiến người ta nôn mửa. Amaimon, có thể nói cho tôi

biết thứ thuốc đó là gì không? Mà không, không, đừng

có nói, tuyệt đối đừng nói cho tôi biết.

“A, thuốc có tác dụng thật tốt!” Anh vui mừng cái quái

gì?!

“Vận động chảy mồ hôi sẽ nhanh khỏi ốm. Chuẩn bị

xong chưa? Nhanh vận động đi.”

=.=||| Hai ba giây sau, tôi run rẩy mở miệng: “Xin hỏi,

ngài đem tôi bọc kín như con tằm thì tôi hoạt động như

thế nào?!”

A! Hai mắt hắn vừa rồi lại tối sầm nữa, anh muốn thế

nào đây, quân tử động khẩu không động thủ. Này, đừng

thả Kyodai Kigyou ra!

A! TT^TT Thật ra anh chính là hoàng tử của hành tinh S,

đúng không?

() S là viết tắt của Sadit, có nghĩa là cuồng ngược đãi.

Dưới sự ép buộc của Amaimon, cơn sốt cũng phải lui đi,

mà tôi sau khi bị Kyodai Kigyou đuổi theo mấy vòng

quanh phòng, toàn thân đều nhức mỏi. Chắc chắn là tên

chết tiệt kia trả thù đây mà.

“Uh, nếu khỏe rồi thì chúng ta đi thôi.”

“Hả, đi đâu vậy?” Tôi rốt cục cũng hiểu được một chân

lý, chính là Amaimon nói một, tuyệt đối không được nói

hai.

“Chúng ta tới trường học của anh trai ta.”

“Trường học…” Không hay rồi! Tôi có dự cảm không tốt

về chuyện này.

Ngươi cảm thấy một tên mặt than, độc mồm độc miệng,

ác ma thuộc tính S, sẽ có một vị anh trai như thế nào?

Nếu không gặp Mephisto Pheles, tôi tuyệt đối không

thể tưởng tượng được.

Cái gì mà hiệu trưởng, cái gì mà người con cả của Satan,

cái gì mà ác ma đều là mây bay, hắn thật ra chính là

một cái cây cao lương quái dị á. Lại nói, hắn có vẻ rất

hòa hợp, hòa hợp tới mức bất thường với Amaimon.

Tôi mặt không chút thay đổi nhìn vị anh trai nào đó vô

cùng vui vẻ thay cho Amaimon một bộ kimmono màu

hồng phấn với tốc độ cực nhanh, Amaimon bị xoay

vòng vòng giống như con quay.

“Đây không phải là trang phục áo tắm cùa nữ tu sĩ mà

ngay cả thánh địa cũng khan hiếm sao? Làm tốt lắm,

Amaimon.” Soạt soạt soạt, võ phục, kiếm Nhật, còn có cả

tóc giả!

“Đây mới là trái tim của samurai, linh hồn của võ sĩ, còn

có thế giới dễ thương tuyệt vời. Có thể có được một em

trai vĩ đại như cậu, ta thật hạnh phúc.”

“Uh” Ồ! Ngay cả Amaimon cũng bị hắn trấn áp.

“Cô chắc hẳn là tiểu thư Rika đúng không?” Vị anh trai

nào đó rốt cục cũng chú ý tới tôi: “Nghe Amaimon nói

mắt trái của cô là con mắt của Iraku Sotogawa no

Tsubasa, có thể cho ta xem thử… A! Che mắt loại kẹo

que ngọt ngào phiên bản limited!!!”

Này, này, giờ ông mới phát hiện sao. Người này có thể

tin được không vậy. Còn nữa, ai nói với ông tôi tên là

Rika?! Tên Amaimon chết tiệt kia căn bản không hỏi

qua tên của tôi, Rika không phải là tên người khác sao,

rõ ràng là hắn vừa mới vơ đại một cái mà, ngay cả nghĩ

một cái tên mà hắn cũng lười sao.

“Nói như vậy, tiểu thư Rika là một nhân tài hiếm có

đấy.” Mephisto cúi người, nhìn kĩ mắt trái của tôi: “Rất

có thiên phú để trở thành một thầy trừ tà suất sắc.”

“Thầy trừ tà…” Ta hoàn toàn không biết mọi chuyện

đang phát triển theo hướng nào, nguyện vọng của bà

đây là thế giới hòa bình sao: “Thầy trừ tà chuyên chiến

đấu với ác ma?”

“Đúng vậy nha, ta mở một trường học chuyên huấn

luyện thầy trừ tà, ta nghĩ tiểu thư Rika nhất định có thể

trở thành một thầy trừ tà mạnh mẽ.”

Không, tôi căn bản không nghĩ tới việc trở thành thầy

trừ tà, một tên Amaimon đã bất hạnh thế này, tôi

không muốn mười năm còn lại đều phải gặp mặt ác ma

đâu. Lại nói, ác ma mở cái gì mà trường học trừ tà,

chuyện này thật sự không có vấn đề gì sao?! Thật ra các

ngươi muốn mở trường nằm vùng, đúng không?

“Cái này, hình như ông hiểu nhầm chuyện gì đó đúng

không, tôi…” Mephisto nghe tôi nói, sau đó nở nụ cười

thân thiết [?], ra hiệu cho tôi nhìn Amaimon.

Nhìn thấy một màn trời long đất lở, chớp giật đùng

đùng, tôi lập tức hiểu được mức độ nghiêm trọng của

vấn đề.

“Hãy hướng dẫn tôi trở thành một thầy trừ tà xuất sắc,

làm ơn.” Tôi quay đầu. Cuộc sống tương lai, phu quân

tương lai, đứa nhỏ tương lai của tôi, thật xin lỗi, tôi

không thể đi tìm các ngươi.

“Hiệu trưởng, ngài có thể giải thích cụ thể cho tôi thầy

trừ tà là gì không?”

“Cái này à, tôi tin tiểu thư Rika nhất định sẽ trở thành

một thầy trừ tà mạnh mẽ.” Này, những lời này vừa nãy

ông đã nói rồi.

“Cụ thể thế nào, tiểu thư Rika sau khi đi học sẽ hiểu,

mau đến làm thủ tục nhập học đi.” Ông vừa nói nhập

học ư, để cho một kẻ đã ngậm đắng nuốt cay, trải qua

vô vàn gian khổ mới tốt nghiệp trung học như tôi học

lại một lần nữa, cho dù là mẹ tôi cũng sẽ khóc ròng đó.

Thật đó, để tôi khóc cho mà xem.

Tôi mang bộ mặt vô cùng ngoan ngoãn, đáng thương,

kéo áo, nhìn Amaimon, tên đáng ghét kia lại vỗ vỗ đầu

tôi: “Ngoan, mau đến trường đi.” rồi chuẩn bị rời đi.

Tôi nhanh tay nhanh mắt ngăn hắn lại, thiếu chút ôm

luôn đùi hắn: “Anh muốn đi đâu?”

“Đến công viên giải trí nha.” Hắn chớp chớp mắt làm

một cái mặt quỷ.

Nghiến răng, tôi nguyền rủa anh hôm nay đến ông viên

trò chơi thì toàn bộ các trò chơi đều bị làm hỏng hết.

Thế mà, toàn bộ công viên trò chơi thật sự bị phá hỏng

hết. Giờ tôi mới biết hóa ra Amaimon chính là một món

vũ khí hình người nha.

Tôi lén đi theo tới công viên trò chơi, trốn ở trong bụi

cỏ. Phía bên kia, Amaimon đang trêu đùa anh chàng

mực nướng. Nhưng sao anh ta lại ở đây, gặp phải

Amaimon, vận may của anh ta cũng không phải dạng

vừa đâu.

Không, phải nói là có thể trở thành em trai của

Amaimon, vận may của anh ta cũng không không phải

dạng vừa đâu. Hơn nữa, anh em như thể tay chân nha

Nhìn anh trai nướng mực đáng thương bị trêu đùa, tôi

sẽ không nói cho các người biết thật ra tôi rất hưng

phấn đó.

Nhưng tình trạng anh em trong nhà trêu đùa cãi cọ lại

trở thành bạo lực gia đình. Anh bạn kia bị đánh tới

thương tích đầy mình nhưng chắc Amaimon hoàn toàn

không cảm thấy tội lỗi gì đâu.

Làm sao bây giờ, tiếp tục như vậy sẽ xảy ra án mạng đó.

Xung quanh đã bị hai người bọn họ luân phiên tàn phá,

ngay cả tôi cũng gặp nguy hiểm.

Tôi lo lắng, trong lòng bàn tay chảy cả mồ hôi, thầm

nghĩ bây giờ đi tìm hiệu trưởng chắc vẫn còn kịp.

Tôi vội vội vàng vàng chạy về trường học.

“A!” Bởi vì rất nông nóng quá mức, tôi đụng vào người

khác ở ngã rẽ.

Ngẩng đầu lên chỉ thấy một thiếu niên tay cầm con rối

đang híp mắt nhìn tôi. Con rối trên tay hắn cử động,

phát ra âm thanh kỳ quái: “Đúng là một kẻ liều lĩnh lại

hấp tấp, cô va phải người khác rồi!”

Đây là… thuật nói bụng?!

Chuyện đột ngột phát sinh khiến tôi sững sờ tại chỗ. Á!

Tôi đứng ở đây làm gì thế này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play