Có ai hiểu được cảm giác càng nằm trên giường lại càng
tỉnh, muốn ngủ mà không thể ngủ? Bạn có thể từng
nhìn thấy người khác mất ngủ hoặc bản thân cũng từng
mất ngủ nhưng tuyệt đối không thể hoàn toàn hiểu cái
cảm giác đó. Bởi vì……
Thật ra các bạn học sinh trường trừ tà đối với tình trạng
mất ngủ này cũng không rành lắm, không khác so với
mọi người nên tôi cũng trong tình trạng ngáp ngắn
ngáp dài.
Mất ngủ giống như say rượu, di chứng để lại luôn bùng
phát mãnh liệt vào buổi sáng ngày hôm sau. Nếu không
may mà buổi sáng đó lại phải đi học (như tôi chẳng
hạn), vậy thì di chứng để lại càng mãnh liệt.
Đứng trên bục giảng, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ
đang ập tới, tôi nhìn quanh lớp học, số lượng học sinh
không nhiều lắm. Còn nữa, nam sinh chiếm phần lớn
khiến cho một kẻ xuất thân từ ban văn vốn âm thịnh
dương suy như tôi có phần không quen. À, tôi còn nhìn
thấy vài khuôn mặt quen thuộc.
Giáo viên là một bà chị ***y điển hình, nhìn từ khoảng
cách gần, tôi có thể nhìn thấy… Chậc chậc, ít nhất cũng
cup D nha… Cô ấy nói với học sinh phía dưới cái gì đó,
tôi nghe không rõ, vừa ngồi xuống ghế liền nằm gục
xuống bàn, ngủ mê man.
Vừa nằm xuống liền ngủ tới không biết trời trăng gì,
đến khi tràn trề tinh lực tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn rồi.
Mọi người đang thu dọn đồ đạc xung quanh không hẹn
mà cùng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nở nụ cười, tiến tới người gần tôi nhất, Okumura
Rin.
“Chào bạn Okumura, mình là Rika.” Tôi đặt máy phiên
dịch trên cổ, đồng thời phiên dịch.
“A, chị là chị gái mua mực nướng. Thật kỳ quái, sao chị
lại ở đây?”
“Hôm qua bạn Rika không ngủ được có phải không? Bởi
vì hồi hộp trước ngày đầu tiên đi học sao? Không sao
đâu, lúc trước tôi cũng rất hồi hộp đó. Hay là bởi vì bạn
không khỏe? Mình biết một số loại thảo dược có tác
dụng an thần đó. Mình là Shiemi Moriyama. Rất vui
được làm quen.” Một cô gái tóc vàng, mắt màu xanh lục
cúi chào tôi.
“A, tôi cũng rất vui dược làm quen.” Tôi hoang mang rối
loạn cúi đầu đáp lễ. Tôi thật sự không biết làm sao để
ứng phó với những cô gái kiểu này: “Với cả cảm ơn đã
quan tâm, mình không sao.”
“Vậy sao.” Shiemi thở dài nhẹ nhõm: “À mà, bạn nữ kia
tên là Izumo Kamiki. Kamiki – chan, cậu cũng ra đây nói
chuyện với Rika đi.”
Cô gái gọi là Kamiki kia “Hừ” một tiếng, liếc mắt nhìn
tôi một cái, miễn cưỡng nói một tiếng “chào”.
Hình như tôi đã gặp cô ấy trên bờ biển, đột nhiên nhớ
ra bạn học Rin đáng thương bị ăn bơ ở bên cạnh, đang
muốn quay sang nói chuyện cùng cậu ta thì Shima đã
tiến tới.
“Một quý ông không nên xen vào cuộc nói chuyện của
các cô gái.” Cậu ta quàng tay qua cổ Rin: “Đã lâu không
gặp, tiểu thư Rika, không ngờ cô lại trở thành bạn học
của tôi, che mắt của cô vẫn đáng yêu như trước.”
“Hở…”
“Ế, chị bao nhiêu tuổi rồi, sao lại học ở đây? Trông
không giống học sinh một tí nào.” Rin cảm thấy kỳ quái.
“Rin, không nên hỏi tuổi của phụ nữ.” Shima bịt miệng
cậu ta lại: “Tiểu thư Rika đừng để ý tới hắn.”
“À, tôi 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp trung học ở Trung
Quốc thì tới đây học.”
“Thật không vậy, chị giỏi thật!” Rin nói.
Trời ạ, người tốt nghiệp trung học không có lợi hại như
vậy đâu. Đừng sùng bái một cách mù quáng như vậy
chứ, cậu em. Nhưng dù trong lòng nghĩ vậy thì ngoài
miệng vẫn nói: “Vì vậy nên mọi người có thể gọi tôi là
chị Rika.”
“Vâng, chị Rika.” Rin và Shiemi, hai đứa trẻ đơn thuần,
vô cùng nghe lời. Sao lại có cảm giác như thu được mấy
đứa đàn em thế nhỉ?!
“Này, này.” Shima ở bên cạnh dường như không biết
nói gì.
“Shima, cậu còn muốn ở đây tới khi nào, mau đi thôi.”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy một anh chàng vóc dáng cao
lớn, nhuộm tóc, đi cùng với một anh chàng khác trông
giống như thầy tu, vóc dáng nhỏ bé. Tổ hợp này thật sự
là…
Nhưng mà!
“Xin chào, cậu có thể nói lại một lần nữa được không?”
Anh chàng nhuộm tóc kia hình như bị tôi dọa, có chút
sững sờ.
“Cô đang làm gì vậy? Cô gái này còn chưa tỉnh ngủ sao?”
“Ôi trời!!! Trời ạ, tôi nghe được âm thanh của anh giai
cao lớn, âm thanh trầm thấp mà mềm mại, mang theo
âm điệu khàn khàn đặc trưng cùng cùng từ tính tràn
đầy hấp dẫn, tựa như mộc âm vậy. Đây đúng là một sự
hòa phối hoàn hảo của thanh âm!!! Hắn gọi tôi “cô gái”
với âm thanh ngọt ngào đó! Ôi, tôi hạnh phúc đến chết
mất!!!” Tôi mang vẻ mặt mê trai, vô cùng say đắm nói.
() Mộc âm là một trong tám âm của Trung Quốc, được
tạo ra bằng các nhạc cụ làm từ gỗ.
Không biết có phải vì không thể phân biệt được từ ngữ
và ngữ điệu của tôi hay không mà máy phiên dịch
không hoạt động.
Mọi người quẫn, không ai hiểu tôi đang nói gì với anh
chàng kia. Ngoại trừ: “Thật là một kẻ liều lĩnh, ngu ngốc
lại háo sắc.”
A, là người dùng thuật nói bụng, nói tiếng Trung.
“Không phải là háo sắc, là cuồng âm, cuồng âm thanh
đó, biết không?! Đặc biệt là âm thanh quyến rũ của anh
giai cao to đây.”
“……” Người kia cầm con rối quay người bỏ đi.
“Này, cô gái kia, cô vừa nói gì đó?” Ái chà, lại âm thanh
của chàng trai ấy.
“Thiếu gia, thiếu gia, cô ta trông thật giống kẻ mê trai,
chúng ta nhanh đi đi thôi.” Konemaru kéo kéo góc áo
của Ryuji.
Thật là một đám không biết thưởng thức nghệ thuật.
“Cái này, hình như tiểu thư Rika đã hiểu nhầm chuyện
gì đó rồi.” Shima là người đầu tiên thoát khỏi trạng thái
hóa đá, cậu ta hoà giải: “Cậu ta là Konemaru Miwa, thiếu
gia là Ryuji Suguro. Người dùng rối lúc nãy là Nemu.”
Ryuji Suguro, tôi nhớ kỹ cậu rồi đó.
“Mọi người, đã tan học rồi sao còn chưa về?” Okumura
Yukio bước vào phòng học: “Cô là Rika, học sinh chuyển
trường đúng không, tôi là thầy dạy môn thảo dược,
Okumura Yukio. Hiệu trưởng đã nói qua chuyện của cô.
Có thể qua đây nói chuyện không?”
Ngày đầu tiên đi học đã phải uống trà cùng thầy giáo,
haizzz: “Vâng, thưa thầy.”
“Không cần phải dùng kính ngữ đâu, đi hướng này.”
Nói tạm biệt mọi người, tôi rời phòng học.
Tới tận phòng kí túc xá nam, đây là cái gọi là “nói
chuyện ở gần đây” sao? Đừng đùa vậy chứ. Ế, chỗ này
còn canh thịt, có thể vừa ăn vừa nói chuyện.
“Nghe hiệu trưởng nói tiểu thư Rika từng bị bệnh nặng,
sau khi khỏi bệnh, mắt trái của cô có thể nhìn thấy ác
ma, đúng không?” Vừa bắt đầu, Yukio đã vào ngay chủ
đề.
“A… Coi như là vậy đi.” Tạch rồi, không biết Mephisto đã
tạo cho tôi cái lý lịch như thế nào nữa, haizzz, chỉ có thể
ậm ừ theo cậu ta thôi.
“Có phải mắt trái cô nhìn thấy anh trai tôi là…”
Có nên thừa nhận hay không, dù sao cũng không thể để
lộ chuyện kế ước với Amaimon và cả chuyện của Iraku
Sotogawa no Tsubasa nữa.
“Cái này… mắt trái của tôi có thể nhìn thấy ác ma nhưng
nó đang tạm thời không sử dụng được.”
“Là thế này, về chuyện thân phận của anh trai tôi…”
“Ừm, Mephisto cũng đã nói qua cho tôi, thật ra không
phải mọi người ở đây đều có điểm đặc biệt sao?”
Tôi thấy nếu thừa nhận thì cũng tốt cho cả mình lẫn họ,
dù gì thì cũng có chung một bí mật mà [lầm to rồi!].
“Vậy không biết tiểu thư Rika có thể giữ bí mật chuyện
này không?”
“Đương nhiên có thể, với lại, đừng gọi tôi là tiểu thư
Rika được không? Cậu có thể gọi tôi là chị Rika như Rin
mà. Mà không, dù sao cậu cũng là thầy giáo, vậy cứ gọi
tôi là Rika đi.”
“Hai người còn chưa nói chuyện xong sao? Đồ ăn đã
lạnh hết rồi.” Rin ngó vào, thúc giục cả hai.
Đang dùng bữa, Rin tò mò hỏi: “Chị Rika, chị ở phòng
bên cạnh sao?”
“Đúng vậy, vừa chuyển vào tối hôm qua, sau này phải
nhờ hai người giúp đỡ rồi.”
“Hẳn rồi.” Yukio bưng canh lên, uống một ngụm.
Ngày đầu tiên đi học xem như tương đối thuận lợi, tôi
ngủ nguyên cả buổi học mà không bị giáo viên nhắc
nhở, thật may mắn.
Sau khi chúc hai anh em Okumura ngủ ngon, tôi về
phòng đi ngủ. Amaimon vẫn chưa về, không biết lại đi
chơi ở chỗ nào rồi.
Nằm trên giường một lúc, rốt cục tôi cũng buồn ngủ.
Đang mơ mơ màng màng, tôi bỗng nghe thấy tiếng kẽo
kẹt? Huơ tay trùm chăn lên đầu, tiếp tục ngủ nhưng
một lúc sau, âm thanh kia lại vang lên.
Là tên Amaimon đáng chết kia về sao? Tôi bất đắc dĩ
mở đèn lên, không thấy hắn. Vậy âm thanh kia từ đâu
ra?
Cơn buồn ngủ hoàn toàn bị đánh bay mất, tôi cẩn thận
lắng nghe. Sao âm thanh này nghe lại giống như tiếng
giường đang lắc vậy? Hơn nữa nó lại truyền sang từ…
phòng bên cạnh. =.=||||
Bây giờ là ban đêm, không phải là bọn họ đang làm
một hoạt động về đêm nào đó chứ?! Đừng như vậy chứ,
phòng bên cạnh còn có người đó! Tôi áp sát tai vào
tường, cẩn thận lắng nghe. Đúng là tiếng giường rung
lắc nhưng mà không có âm thanh nào khác, hơn nữa
nhịp rung cũng không đúng.
Âm thanh phiền nhiễu đó kéo dài tới tận nửa đêm. Lúc
đầu nó còn khiến tôi khó ngủ nhưng theo thời gian,
càng ngày càng buồn ngủ, tôi dần dần chìm vào giấc
ngủ với âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt. (vô hạn tuần hoàn).
“Chào mọi người, chúc một buổi sáng tốt lành.” Hôm
nay tôi vẫn như mọi ngày, tràn trề năng lượng.
“Chào chị Rika, chúc chị buổi sáng tốt lành.” Shiemi mỉm
cười chào hỏi.
Tôi vừa vào lớp liền phát hiện bộ ba Ryuji ngồi ở trong
lớp, khuôn mặt uể oải không phấn chấn, là tình trạng
mất ngủ nha. Bọn họ đang tranh thủ ngủ bù trước giờ
vào lớp.
“Ế, Shiemi, bọn họ xảy ra chuyện gì thế?”
“Không biết, từ khi bước vào lớp bọn họ cứ như vậy.”
Đôi mắt của Shiemi tràn đầy quan tâm lo lắng: “Nếu
biết trước thì em đã mang thuốc tới rồi.”
“Đừng để ý đến bọn họ, chắc là lại thức thâu đêm chơi
game hoặc đọc manga thôi.” Kamiki lạnh nhạt nói:
“Đám con trai chính là thế.”
“Haizzz ngay cả Rin cũng…” Shiemi giơ tay đỡ Rin đang
bước vào, khuôn mặt u ám, bước đi lảo đảo.
“Này này, Rin, cậu không sao chứ?” Tôi tiến tới, cùng
Shiemi đỡ lấy cơ thể đang loạng choạng sắp ngã của
cậu ta, nhớ tới tiếng kẽo kẹt ngày hôm qua, tôi nở nụ
cười thấu hiểu.
“Không… Không sao.” Cậu ta cố gắng chống đỡ cơ thể.
“Cậu mau ngồi xuống đi.”
Lúc này, Nemu cũng bước vào lớp, tuy bước đi của cậu
ta không loạng choạng nhưng thần thái trông vẫn rất
uể oải. Dưới mi mắt là hai quầng thâm nhạt màu, bằng
chứng của việc cậu ta cũng mất ngủ, chỉ là không
nghiêm trọng như người khác thôi.
Đến tận khi chuông vào lớp reo, đám con trai vẫn trong
tình trạng nằm ngủ gục trên bàn. Chuyện gì đã xảy ra
vậy? Chẳng lẽ tối hôm qua bọn họ thật sự tụ tập cùng
nhau làm chuyện xấu.
Khi Yukio vào lớp, nhìn thấy tình trạng này, cậu ta khẽ
đẩy mắt kính, nhẹ nhàng nói: “Mời các bạn học phía
dưới tỉnh ngủ, chúng ta bắt đầu học.”
Nhưng những người nên nghe cậu nói đều hoàn toàn
không nghe được. Cuối cùng, Yukio trực tiếp dùng hành
động thay cho ngôn ngữ, bắt đầu xuống tay từ anh trai.
Trông Rin ngủ rất ngon lành, còn chảy cả nước miếng.
“Này, anh hai(), mau dậy đi, vào học rồi.” Yukio lay lay
Rin, Rin khẽ động đậy, phất phất tay tỏ ý “đừng làm
phiền”. Hiệp một, thất bại.
“Này, anh hai(), dậy học đi, nếu không anh sẽ bị phạt
đó.” Yukio không ngừng cố gắng, lay Rin mạnh hơn. Rin
ngay cả phất tay cũng lười, trực tiếp lơ đẹp. Hiệp hai,
thất bại.
() Chỗ này trong bản gốc là Onii – chan, cách gọi anh trai
thân mật.
Nhìn cặp anh em này thật đáng yêu mà Em trai mang vẻ
trưởng thành, luôn ở bên, chăm sóc như hình với bóng
cho ông anh trai thần kinh thô mà EQ cũng thấp. Mà nếu
bây giờ, Yukio kiss Rin một cái, khẳng định là thành
công luôn.
Đáng tiếc là Yukio sẽ không thỏa mãn ảo tưởng nho
nhỏ của tôi, tôi có thể thấy rõ cái ngã tư nhỏ xinh trên
đầu Yukio, sau đó cậu ta liền đẩy ghế của Rin ra. Hành
động này tuy hơi ngây thơ nhưng cũng rất có tác dụng.
“Đau quá, Yukio, cậu làm gì vậy, bộ cậu không biết tối
hôm qua anh mất ngủ sao? Anh rất mệt đó.”
“Anh trai, lần sau sẽ không thế nữa, nhưng bây giờ là
giờ học, không thể ngủ.”
Haizzz, Yukio còn chưa nói xong thì Rin đã ngủ gà ngủ
gật rồi.
“Tất cả những học sinh đang ngủ đi ra ngoài lớp đứng
cho tôi!!!” Kiểu này thì cho dù Yukio có tốt tính đi nữa
cũng sẽ tức giận.
“Cái này, thầy à, nếu bọn họ mệt thì cứ để cho bọn họ
tiếp tục ngủ đi. Không ngủ đủ giấc thì bọn họ cũng
không có sức mà học. Phạt đứng không giải quyết được
vấn đề đâu.” Nhìn đi, tôi thật là tốt bụng lắm đúng
không, nhưng mà cái đám đang ngủ tới không biết trời
trăng gì kia chắc cũng chẳng thể nhớ rõ việc tốt của tôi
đâu.
Bọn họ ngủ gần như nguyên cả một ngày, kiểu này thì
không thể học hành được gì nên bài học cũng chuyển
thành tự học. Mỗi người đều có một ngày an lành. À,
đương nhiên là ngoại trừ bạn anh trai nào đó hôm nay
về chắc chắn sẽ bị dạy dỗ một trận.
Nếu chỉ một ngày như vậy thì không sao nhưng mấy
ngày sau lại đều như vậy thì…
“Chậc chậc, quả nhiên khắp nơi đều ngủ la liệt.” Shura
bước vào lớp học, thấy khung cảnh này liền theo thói
quen oán hận một câu: “Các học sinh còn thức mở vở ra
đi, nếu bị sâu ngủ ám thì không hay đâu. Hôm nay mọi
người tự học đi.” Sau đó cô ấy hoặc là lấy máy chơi
game hoặc là gác chân đọc manga.
Tình trạng này rốt cục cũng khiến người ta để ý. Vì sao
các nữ sinh và Yukio đều không sao, chỉ có nam sinh bị
mất ngù?
“Nhất định là do cô gái này gây ra, ngày đầu tiên đến
lớp cô ta liền ngủ gục, bây giờ lại đến lượt chúng ta
ngủ.” Âm thanh của Ryuji vẫn khiến người ta mê mẩn
như trước.
“A, chẳng lẽ là cô ta đánh cắp giấc ngủ của chúng ta.”
Konemaru nơm nớp lo sợ nói.
“Chắc… không phải đâu.” Shima có vẻ không xác định
nói.
“Thôi, mọi người không đoán lung tung nữa, đêm nay
mọi người tập hợp lại đi điều tra, còn bây giờ, về nghỉ
trước đi.” Yukio chấm dứt vấn đề rất dứt khoát.
“Vâng.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT