Ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?!

Tôi kinh hãi phát hiện ra một chuyện vốn không thể

xảy ra nay lại diễn ra trước mắt, khiến tôi khó có thể

bình tĩnh.

Vừa mới bước vào cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh

xảo, đập vào mắt tôi là một kẻ đang ngồi trên ghế

bành, à không, là đang gục đầu xuống bàn làm việc, đầu

Memphisto đầy máu, máu thậm chí còn chảy xuống

đọng thành vũng lớn dưới chân ông ta.

Khẽ chuyển tầm mắt, trên bàn vẫn còn bộ tách trà dùng

để đãi khách, hơi nóng của tách cà phê vẫn còn chưa tan

hết, nhìn qua thì giống như một buổi trà chiều nhàn

nhã, nhưng loại cảnh tượng giống như trong danh tác

trinh thám abc nào đó là sao thể hả?!

Một nhóm đông thầy trừ tà bỗng bước vào phòng, mặc

đồng phục giống hệt nhau, đeo huy chương pháp sư

cao cấp, một đám pháp sư cao cấp đó.

“Ác ma to gan dám ngang nhiên xông vào Học viện, còn

dám giết hại Hiệu trưởng.” Exorcist đứng đầu bước lên

nói vài câu chính nghĩa mở màn trận chiến.

Tôi đầu đầu nhìn hai vị ác ma nào đó đang nhàn nhã

ngồi trên ghế lim đối diện bàn làm việc. Cậu thiếu niên

có mái tóc màu lục đang cầm đĩa bánh ngọt, bình thản

ăn từng chút một. Chàng trai bên cạnh có mái tóc đen

huyền, dáng người dong dỏng cao, trông giống một cây

cao lương, đang yêu chiều vuốt tóc chàng thiếu niên

bên cạnh. Đúng là cảnh tượng tim hồng bay khắp,

nhưng cmn, ai có thể cho tôi biết vì sao Lucifer và

Beelzebub lại có mặt ở hiện trường vụ án không hả?!!!

Bây giờ lại trở thành kịch trinh thám huyền huyễn xyz

sao? Hai kẻ này không những sống đi chết lại mà còn

kèm theo thuộc tính nhân vật chính, sống dai như gián,

đập mãi không chết.

“À há, hung thủ chỉ có thể là một trong ba người.”

Amaimon không biết xuất hiện từ khi nào thì, đứng

cạnh cửa sổ, nhìn qua mọi người trong phòng một lượt.

“Rika, loại, Lucifer, loại nốt. Đúng, chính là ngươi,

Beelzebub, ngươi hãy mổ bụng tạ tội với anh cả đi.”

Hắn phán xử một cách quyết đoán, haizz, cái này là lấy

công báo tư thù rồi.

“Lucifer, chạy thôi.” Beelzebub kéo tay Lucifer vẫn còn

đang lưu luyến chiếc bánh ngọt nhảy qua cửa sổ. Từ

góc nhìn của tôi có thể thấy cậu thiếu niên nào đó vẻ

mặt không tự nhiên, mặt đỏ bừng bừng. Ôi nhìn đi, trái

tim tôi đã sôi trào nhiệt huyết lên rồi nè.

Đến khi những thầy trừ tà kia tỉnh mộng thì đối tượng

truy đuổi đã biến mất rồi, thế nên họ liền chĩa mũi dùi

vào Amaimon. Trước khi đám người kia kịp tấn công,

Amaimon đã ôm lấy tôi thoát ra từ đường cửa sổ.

“Mau đuổi theo, hắn ta đang giữ con tin.” Đám người

phía sau nhốn nháo nhộn nhạo một hồi rồi lần lượt

theo gót Amaimon nhảy xuống, đều như bánh trôi

nước.

Bị một đám đông đuổi giết màAmaimon vẫn cứ cà lơ

phất phơ thoải mái như không. Nhìn nét mặt của hắn

thì chúng tôi giống đang đi tản bộ hơn là bị đuổi giết.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, Amaimon, chẳng lẽ

rốt cục anh cũng không thể chịu đựng được Memphisto

mà làm thịt ổng rồi sao? Còn cả Lucifer nữa, cậu ta…”

Hắn bóc một que kẹo, nhét vào miệng tôi, bóc tiếp một

cây cho bản thân mình, rồi mới mở miệng nói: “Ta cũng

chỉ vừa mới tới thế giới này, cũng không rõ là ai làm.

Chắc là đầu anh cả bị lừa thôi.”

“Vừa tới thế giới này?” Tôi bụng đầy dấu hỏi, chẳng lẽ

là cản trở người khác nói chuyện yêu đương sẽ bị lừa

đá?! Có khi nào là chuyện yêu đương của Beelzebub và

Lucifer. Ý nghĩ trong đầu tôi bắt đầu chệnh hướng .

“Đúng vậy, không thấy em đâu nên ta sử dụng chìa

khóa Trác Thiết đưa cho lúc trước tìm tới được đây.”

“Amaimon, cẩn thận phía trước!” Tôi kích động nhìn cô

bé đang ngồi xổm ở phía trước, cái tên Amaimon lỗ

mãng này, đừng có đâm vào người ta chứ.

Nguy hiểm thật! Hắn dễ dàng phanh trước mặt cô bé.

Cô bé kia hoàn toàn không phát hiện ra nguy hiểm gần

kề, ngẩng đầu lên, nở nụ cười vô cùng trong sáng với

chúng tôi, đôi mắt màu rượu đỏ xinh đẹp giống như đá

quý vậy.

Amaimon tốt bụng tặng cho cô bé một que kẹo.

“Anh, chị, hẹn gặp lại.” Giọng nói của cô bé còn ngọt

ngào hơn cả kẹo, mang chút ngây thơ non nớt,“Em tên

là Rika, hẹn gặp lần sau gặp lại.”

Lúc tôi nghe rõ tên của cô bé, Amaimon đã chạy được

khoảng 30 thước, tôi rướn người nhìn qua vai của

Amaimon, loáng thoáng thấy phía sau Rika có một

bóng người mơ hồ, a, hình như là Iraku Sotogawa no

Tsubasa nha.

Tôi kích động túm lấy cổ áo Amaimon: “Anh có nhìn

thấy không, là tiểu Rika và Iraku Sotogawa no Tsubasa

đó!!!”

Thế mà tên này lại chỉ “ừ” một tiếng.

Được rồi, ngay cả Lucifer và Beelzebub cũng đã ở bên

nhau thì hai người này cũng phải ở bên nhau rồi. Đây

chắc là thế giới HE nhỉ.

Nhưng sao tôi lại tới đây? Tôi cẩn thận nhớ lại…

Tắc đường ở đường cao tốc Tokyo, khắp nơi chỉ thấy xe

là xe.Xe taxi tôi đi đã dừng một lúc rất lâu rồi. Bầu

không khí trong xe rất yên lặng, chỉ có tiếng lao xao

phát ra từ radio.

“Theo như phóng viên đưa tin từ hiện trường, trên

đường cao tốc thủ đô đã xảy ra một vụ tai nạn, một

chiếc xe việt dã đã phát sinh va chạm với một chiếc xe

tải cỡ trung, nguyên nhân của sự cố trên vẫn đang được

điều tra, rất may là không có bất cứ thương vong đáng

tiếc nào xảy ra, giao thông sẽ ngay lập tức được khôi

phục.” Bản tin mang đậm tính công thức hóa không

khiến cho người lái xe hứng thú, anh ta lười biếng lớn

ngáp dài, có vẻ không chút nào để tâm tới tin tức kia.

“Aold, anh xem khi nào chúng ta mới có thể đi tiếp

đây?” Trái chờ phải mong, tôi vẫn không chờ được tới

khi giao thông khôi phục như bản tin nói, thôi, vẫn nên

hỏi lái xe cho nhanh.

“Tôi sẽ khá lâu đấy.” Anh ta rút từ trong hộc để đồ ra

một tờ báo, có vẻ như đã ước lượng thời gian sẵn rồi:

“Trên radio có hơn một nửa là nói dối. Mấy kẻ đó chỉ

đưa mấy tin tức ba xàm có lợi ho mình thôi.” Anh ta nói

rồi cười nhạo. Bỗng như nghĩ ra gì đó rồi bổ sung một

câu: “Thời gian chờ trên đường cao tốc sẽ không tính

tiền.”

“À, cám ơn anh.” Tôi nhìn qua cửa sổ, đứng ngồi không

yên.

“Thật ra cũng không phải không có cách.” Lái xe liếc qua

gương, nhìn tôi rồi nói: “Chỉ là có chút khác người.”

“Khác người?”

“Cô xem, đằng kia có một lối dừng khẩn cấp cho xe

taxi.” Lái xe chỉ vào phía trước nói, “Chính là chỗ đó, chỗ

có biển quảng cáo kẹo que đó.”

Tôi nhìn kỹ lại, quả nhiên là ở chỗ lề đường bên trái có

một khoảng trống dành cho xe taxi bị hỏng.

“Thật ra ở đó có một cái cầu thang. Cô cứ đi thẳng tới

chỗ cầu thang đó. Ở đó chỉ khi nào có động đất hoặc hỏa

hoạn thì mới co người dúng lối đó để chạy xuống. Bình

thường cũng chỉ có nhân viên bảo dưỡng. Cô cứ đi

xuống cái cầu thang đó sẽ tới được Học viện Chân Thập

Tự…”

Ba mươi phút sau tôi đã đứng trước ban công phòng

hiệu trưởng.

Chấm dứt hồi tưởng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi.

Thì ra là thế, thảo nào cảnh này lại quen mắt như thế.

“Amaimon, cái chìa khóa kia có còn không?”

“Ừ, còn. Em sờ mà xem, ở túi ngực tôi ý.” Hắn ưỡn ngực

[?].

“Em thấy Memphisto Pheles vốn là loại họa di… á lộn,

phải là bằng bản lĩnh của Memphisto thì không ai ám

sát được ổng. Cho nên hung thủ chỉ có thể là một người

– Trác Thiết.”

“Trác Thiết?” Biểu cảm ngây ngô mù mờ này của

Amaimon thật đáng yêu quá

“Chúng ta chắc đang ở trong thế giới mà nàng sáng

tạo,1q84, vị ‘tác giả’ này nhất định đã đọc qua truyện

của Murakami.”

() Ở đây tác giả chỉ nói tới một nhà văn có tên (hoặc họ)

là Murakami. Mình cũng không rõ vị này là vị nào

nhưng có nhiều khả năng là nhà văn Haruki Murakami.

“Hả? Em cứ như thế mà vạch trần thân phận của Trác

Thiết sao. Rika, đã sắn sàng chưa, ta chuẩn bị thoat khỏi

thế giới này.” Chúng tôi tìm thấy một cánh cửa,

Amaimon tra chìa khóa vào ổ. Không quan tâm tới đám

người đang truy đuổi đằng sau, hắn nắm tay tôi, rời

khỏi thế giới kia.

“Chỗ này là trong xe taxi?!” Tôi kinh ngạc nhìn xung

quanh. Có một người vẫn đang nắm chặt tay tôi không

buông. Được rồi, bây giờ cả hai người chúng tôi vẫn

đang kẹt trên đường cao tốc.

“Ngươi xác Tôi khẽ nắm lấy bàn tay Amaimon, mười

ngón tay đan chặt vào nhau, Amaimon khẽ kéo đầu tôi

tựa lên vai hắn. Nhìn cảnh này, lòng tôi khẽ ấm áp.

[không cần phải nôn mửa đâu]

“Lần đầu tiên gặp anh, em hoàn toàn không nghĩ rằng

một ngày nào đó chúng ta sẽ như thế này. Lúc ấy á, em

nghĩ mình chỉ có hai con đường. Một là ôm đùi anh, đợi

mười năm sau anh rủ lòng từ bi thả em đi hoặc là tìm

một người chồng tốt, sinh một đứa trẻ, hưởng thụ nốt

mười năm còn lại rồi bị anh bắt xuống địa ngục.”

“Ta có một đề nghị.” Amaimon bỗng cau mày, ngắt lời

tôi,“Không bằng gả cho ta đi. Rất có lời đó, đúng

không?”

“Đây là cầu hôn hả? Sao đơn giản vậy.” Tôi bĩu môi nhìn

hắn đang đắc ý dạt dào.

“A, vậy… Em có đồng ý dù ốm yếu hay mạnh khỏe vẫn

sẽ yêu ta, quý trọng ta, ở bên ta, giữ gìn trinh tiết tới

khi chết không?” Hắn nghiêm trang nói.

“Anh không thấy mấy câu này quá cũ sao? Đổi.”

“A, vậy em có đồng ý cùng với kẹo que đi bên ta tới

suốt cuộc đời không?” Hắn không chút suy nghĩ nói.

“Ừm, em đồng ý.” Tuy rất đơn giản, nhưng tôi lại đồng ý

rồi. [ngượng ngùng].

“Mà này, chẳng lẽ chúng ta cứ đơn giản như thế mà ở

bên nhau? Không phải trong truyện có nói tình yêu

giữa con người và ác ma có rất nhiều cản trở sao.” Tôi

có chút bất mãn [?].

“Ngốc.” Amaimon cốc tôi một cái, “Sao ta có thể để

chuyện này xảy ra chứ.”

Trong lòng, hình tượng của Amaimon đột nhiên trở nên

vô cùng vĩ đại. Cũng đúng nha, sao hắn có thể để chuyện

này xảy ra chứ? Hắn là ác ma Amaimon đó.

Vì thế chúng tôi sống bên nhau hạnh phúc từ đó về sau.

HOÀN TOÀN VĂN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play