Xoay người, hai tay đặt trên đập lớn, tôi nhìn chằm

chằm vào những cơn sóng biển từng đợt xô vào bờ mà

ngẩn người tầm 10 phút, lên kế hoạch cho cuộc sống

sau này.

Sáng hôm nay, tôi rời khỏi Amaimon.

Lúc đầu, tôi có hai dự định cho tương lai phía trước. Thứ

nhất, ôm đùi Amaimon, hy vọng hắn sẽ thương xót,

mười năm sau buông tha tôi. Thứ hai, chạy thật nhanh,

rời xa tên ác ma này, hưởng thụ nốt những ngày còn

lại, đồng thời cầu nguyện tên chết tiệt đó sống không

quá mười năm.

Nhưng cái ý tưởng thứ nhất vào lúc tôi thấy tên chết

tiệt kia mặt không đổi sắc, phóng hỏa thiêu rụi đại sứ

quán thì lung lay. Tóm lại, tôi cảm thấy nếu đi theo hắn,

tôi tuyệt đối không chịu được qua mười năm.

Tên kia cũng rất thoải mái, chưa từng gây khó dễ hay

giữ tôi lại. Thật sự, ngoại trừ việc không cho tôi một

đồng nào, bắt tôi phải mang theo che mắt, cuối cùng

còn nói mấy lời nguyền rủa ác độc kiểu “tôi mà rời khỏi

hắn, ngay cả ăn mỳ tôm cũng thiếu gói gia vị” linh tinh

các loại, hắn thật sự không làm cái cả (=.=lll).

Nhưng tốt xấu gì hắn cũng cho tôi một cái máy phiên

dịch chứ, tiếng Anh của tôi không được tốt cho lắm.

Tôi dùng che mắt hình kẹo que che con mắt trái giống

như mắt thỏ, hồng như máu. Đây chính là thay đổi để

phù hợp với ngoại cảnh. Làm ơn đừng nói với tôi mắt

màu hồng là chuyện thông thường trong tiểu thuyết

hay mắt màu màu hồng đáng yêu cỡ nào. Phải biết rằng

mắt còn lại của tôi làm màu xanh a! Có biết rằng khi

Amaimon lấy con mắt xuống trước mặt tôi thì kinh

khủng cỡ nào không, lấy xuống còn chưa tới một giây

thì con ngươi này đã nằm trong hốc mắt tôi rồi. Còn cho

là tròng mắt cũng cần phải chú ý tới phối màu cho hòa

hợp kiểu như trắng – đen, hồng – xanh.

Thôi, không nói tới tên chết tiệt kia nữa! Tôi đây muốn

cuộc sống bình thường!

Với tôi mà nói, cuộc sống bình thường chính là giống

như hiện tại vậy.

Khi tôi còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen thật lớn

phía sau cúi xuống, không nói câu nào mà đoạt lấy máy

phiên dịch của tôi, vỗ vỗ vài cái: “Tôi bảo này, rốt cuộc

cô còn muốn nhàn hạ rảnh rang tới khi nào hả?! Mau

vào trong tiệm! Tôi thấy cô có vẻ đáng thương mới

nhận cô vào làm đó!.”

Tôi vội cúi người 90 độ, chạy lẹ vào trong tiệm.

Đúng vậy, bây giờ với tôi mà nói, cuộc sống bình

thường chính là có một công việc tốt, kiếm đủ tiền về

Trung Quốc, gả cho một người chồng tốt, giúp chồng

dạy con khôn lớn. Vì thế, tôi cố gắng làm việc thật tốt.

Giao hàng, tôi đi quét dọn, tôi làm phục vụ bàn, tôi đến.

Nhưng mà ai có thể nói cho tôi biết, vì sao khi đi đưa

hàng bỗng nhiên bị trộm “xu” mất chiếc xe?! Vì sao khi

quét dọn, tôi còn chưa động tới cái bàn nó liền đổ?!! Vì

sao khi đưa đồ uống, lon nước có ga đột nhiên nổ tung

khiến tôi có một lần uống nước kiêm tắm rửa miễn

phí?!!!

Bạn có biết trước khi tôi mặc vào chiếc áo sau lưng in

hàng chữ: “Cửa hàng mực nướng XX, hoan nghênh đến

ăn!”, áp lực lớn bao nhiêu không, gặp phải nguy cơ tài

chính. Lúc ấy, tôi đây thật thật giả giả bị mù, trên người

lại ba không, không thân thích được ông chủ nhận vào

làm, công việc bao ăn bao ở, tên ngốc, ấy không phải,

ông chủ tốt bụng.

() Ba không là không CMND, không thẻ tín dụng, không

thẻ đi xe buýt thì phải, nói chung là tình trạng không có

giấy chứng minh nhân thân.

Tôi như như bị sao quả tạ chiếu vậy. Đáng giận, tôi rõ

ràng bận rộn cả buổi sáng, tiền lương lại ít đến đáng

thương. Tuyệt đối là do lời nguyền rủa chết tiệt của tên

Amaimon kia linh nghiệm. Haizzz, bây giờ tôi đói đến

nỗi có thể nuốt luôn một xâu thịt nướng luôn ấy chứ.

“Anh trai, cho hai xâu mực nướng.” Sau khi máy dịch

từng từ tôi nói xong thì anh chàng đẹp trai đáng yêu

trước mắt lại dùng ánh mắt kỳ quái đánh giá tôi vài

giây. Được rồi, tôi chỉ biết vậy thôi.

“Anh trai, nhanh lên! Tôi rất đó.” Tôi cất máy phiên dịch,

lại vỗ vỗ vài cái lên quầy hàng. Lúc này hắn mới phản

ứng, lẩm bẩm mấy câu gì đó rồi mới đặt hai xâu mực

nướng lên quầy.

Tôi nhận hai xâu mực, cắn một miếng, uhmm, ngon hơn

nhiều so với cửa hàng tôi làm, lại liếc qua anh chàng

kia, hắn vẫn dùng ánh mắt tò mò len lén nhìn tôi. Đừng

như vậy, tôi sẽ mắc cỡ đó, mọi người sẽ bảo tôi là Mary

Sue đó.

Sau đó lại có một người lấy máy phiên dịch của tôi. Tôi

quay đầu lại, là anh chàng tóc hồng phấn vừa nãy còn

ngồi trong quầy, trông rất uể oải.

Hắn nghịch máy phiên dịch, bấm bấm vài cái, sau đó

nói: “Tiểu thư, cô tới bờ biển chơi một mình sao? Nói

thật, cái bịt mắt kia trông rất hợp với cô.”

Tôi vừa định tỏ vẻ nghe không hiểu hắn đang nói gì thì

máy phiên dịch liền tự động dịch lời nói của người kia .

“A, thật lợi hại.” Thì ra đồ Amaimon cho tôi là hàng cao

cấp, chỉ là tôi không biết dùng. Bây giờ thì không cần

phải gõ từng chữ, cũng không gặp phải tình trạng nghe

không hiểu người khác đang nói gì nữa.

“Ha ha, không có gì.” Nam sinh tóc màu hồng phấn kia

gãi đầu, nói: “Tôi tên là Shima Renzo, tiểu thư, cô là

ngươi nước ngoài à? Có cần tôi đi cùng không?”

“À…” Tính cách thật cởi mở, trông hắn chỉ khoảng 15, 16

tuổi thôi: “Cái này, tôi còn chưa trả tiền.”

“Hai xâu mực nướng thôi, không cần đâu. Ha ha.”

Đừng, cứ làm như thế người cùng anh mở cửa hàng sẽ

khóc ròng đó.

Người còn lại bây giờ đang ở bên cạnh quầy mực

nướng tỏa hương thơm ngào ngạt, hoàn toàn không

chú ý tới chúng tôi ở phía bên này, nhìn thấy hắn hét

lớn, tràn đầy tinh thần, kẻ ăn miễn phí như tôi đây thật

ngượng ngùng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hương

vị mực nướng của họ cũng đâu có tệ, sao lại không có

người mua?

“Đồ ăn ngon đây…..! Mực nướng thơm ngon, dù có phải

bán linh hồn cho ác ma cũng đừng bỏ lỡ!!!”

“Khụ… khụ… khụ…”

“Tiểu thư, sao vậy, sao ho nặng thế?” Shima tới gần

trấn an.

“……” Thì ra linh hồn ở thế giờ này lưu lạc tới mức ngay

cả mực nướng cũng không bằng sao? Kiểu này cho dù

họ có ế ê chề thì tôi cũng sẽ không bao giờ thèm đồng

tình.

“Vì sao lại không có ai mua, thật kỳ quái, rõ ràng mực

nướng ăn rất ngon mà.” Anh chàng nướng mực thì

thầm.

Một con mèo đen có hai đuôi, hai vằn màu vàng trên

trán nhảy lên vai hắn, phát ra âm thanh kỳ quái, nghe

không giống tiếng mèo kêu mà giống như đang nói

chuyện hơn.

Tôi nhìn chằm chằm con mèo kia, nhưng mà máy phiên

dịch hoàn toàn không phản ứng, hình như Shima cũng

không nghe thấy, chắc là tôi nghe nhầm rồi. Nhưng dù

sao đây cũng là lần đầy tiên tôi nhìn thấy một con mèo

có hai đuôi.

“Không được, không được, đây là hàng để bán đó.” Anh

mực nướng vừa nói vừa cản con mèo đen lại.

“À, ra là nó, con mèo đó là sứ ma của Okumura.” Shima

quay đầu đi, vừa đi vừa nói.

Sứ ma, nghe thấy hai chữ này, toàn thân tôi run lên.

“Bởi vì có nhiệm vụ nên tui mang nó theo.” Anh chàng

kia nói.

Thừa lúc hai người kia đang nói chuyện, tôi trả tiền rồi

vội bỏ chạy. Đi mua hai xâu cá mực nướng cũng gặp

phải chuyện liên quan đến ác ma, chắc chắn là dính phải

nguyền rủa của tên Amaimon.

Chạy mới được một quãng, tôi thấy bờ biển đang xôn

xao một trận. Chen vào trong đám người mới thấy, thì

ra là do nước biển bị nhuộm đen. Bên cạnh tôi có một vị

thoạt nhìn trông giống cao tăng đắc đạo đang lẩm bẩm

gì đó. Tôi chuyển máy phiên dịch sang: “Khi biển lớn bị

nhuộm đen, ngọn núi nhỏ giống như một ác ma khổng

lồ sẽ xuất hiện, hủy diệt thôn làng.”

Trời ạ! Tôi che miệng, yên lặng khóc, nước mắt đầm đìa,

có thể đừng đen đủi như vậy được không?! Phải nhanh

chóng rời khỏi nơi này.

Mới đi được vài bước, mắt trái của tôi đột nhiên đau

buốt. Tôi ôm lấy con mắt đang đau đớn vô cùng, nhồi

xổm xuống, sao lại thế này, biết vậy tôi đã không nói

linh tinh. Ngay tại thời điểm quan trọng này tôi lại mất

ý thức. Chết tiệt!

Đến khi tôi tỉnh lại đã là lúc hoàng hôn. Thật là, nhìn

thấy một thiếu nữ đáng thương bất tỉnh bên lề đường

mà không có ai tới giúp sao.

Tôi cẩn thận đứng dậy mới phát hiện ra ở phía biển bên

kia đang tranh cãi vô cùng ầm ĩ.

Đây là cái gì?! Một con mực khổng lồ và một con mèo to

vĩ đại? Quái vật phim ảnh sao? Không đúng, tôi đã thấy

con mèo kia rồi, nó không phải là sứ ma của anh chàng

mực nướng lúc nãy sao? Chẳng lẽ bởi vì hắn nướng quá

nhiều mực nên được vua mực mời đi uống trà?

Có ai đó mau cản chúng nói lại đi, nếu cứ tiếp tục như

vậy sẽ rất nguy hiểm. A! Hai anh chàng vừa gặp sáng

nay đang chạy tới phía biển bên kia.

“Nếu mặc kệ nó, con quái vật kia nhất định sẽ vào trong

thôn làm bậy. Phải mau chóng giải quyết nó.” Nói rất

đúng, anh mực nướng.

“Nói… nói rất đúng.” Shima đặt tay lên trượng, bắt đầu

niệm một đoạn văn tự dài ngoằng. Là chú ngữ sao? Có

điều… bị fail… không biết hắn nhớ nhầm hay pháp lực

yếu nữa: “Á, không có tác dụng, chẳng lẽ là bởi vì vua

mực không nghe thấy sao?”

“Không đúng, không phải nó có hai cái tai to như vậy

sao.” Anh mực nướng chỉ vào phía đầu của con mực vua.

“Điên, không đúng, đó là vây mực, đến trẻ con cũng biết

đó.” Shima ngạc nhiên nói.

“Vây sao? Thiệt không vậy?” Anh mực nướng hỏi lại.

“Ồ? Thiệt không vậy?”(+1) Thật ra tôi cũng không biết

=.=.

Lúc này, vua mực lại bắt đầu tấn công mãnh liệt, tạo

nên những đợt sóng lớn. Tôi không tránh khỏi bị hắt

nước, lạnh buốt. Nhưng mèo đen cũng không cam lòng

chịu yếu thế, nó nhảy lên cắn con mực.

“Làm tốt lắm!” Tôi còn chưa kịp dứt lời, thế giới đột

nhiên yên lặng. Mèo đen biến mất.

“Mèo thích ăn mực sống.” Shima buông tay, không còn

chút sức lực nói.

“Thật hả?” Tỏ vẻ không biết.

Sau đó có một cô bé chạy lên bờ, anh mực nướng lại lao

xuống biển, hình như là đi cứu một đứa trẻ.

“Đó là cái gì?!” Anh mực nướng rút kiếm, toàn thân bao

trùm trong ngọn lửa xanh, còn có thêm đuôi và sừng,

trông giống như Amaimon. Tôi khiếp sợ. Có người vỗ

vai tôi, tôi quay đầu lại thì thấy được cái mặt than của

Amaimon.

“À há, ngươi biết rồi.”

“Hả?” Thật không hiểu hắn đang nói gì.

“Số người trên thế giới này biết được bí mật đó là vô

cùng ít, biết không? Giết ngươi diệt khẩu nha?”

Không gặp gần hai ngày, tính tình đáng ghét của hắn

vẫn như trước.

“!!!” Tôi nuốt một ngụm nước miếng, cười giả lả: “Đã lâu

không gặp, tôi mời ngài đi ăn mực nướng ha, tôi biết

một cửa hàng ăn rất ngon, ha ha ha.”

Hắn không bị thuyết phục.

TT^TT…Được rồi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi không

nên tới bờ biển làm gì, tôi không nên ăn mực nướng

làm chi: “Rốt cuộc ngài muốn thế nào.”

“Ngươi đi lạc, hai ngày rồi, nên quay về nhà thôi.” Hắn

khoái trá vỗ vỗ đầu tôi.

Người này coi tôi là thú nuôi sao?! Chết tiệt! Tôi không

muốn đi. Tôi trừng mắt nhìn hắn, chậm chạp không di

chuyển.

Hắn đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu, nhẹ nhàng

nói: “Không theo kịp, giết.”

Ngươi nhất định đã đoán trước rồi đúng không, tuyệt

đối là vậy.

Tôi thực sự khó chịu, thực sự không cam lòng.

Vì thế hai ngày sau đó xảy ra một chuyện. Tôi phát sốt,

sau đó té ngã, đồng thời cũng đẩy Amaimon ngã theo.

Muahahahaha, các vị, tung bông, tung hoa. Há…há…há!!!

Hắn đi được vài bước, bỗng nhiên quay đầu, nhẹ nhàng

nói: “Không theo kịp, giết.”

Ngươi nhất định đã đoán trước rồi đúng không, tuyệt

đối là vậy.

Tôi thực sự khó chịu, thực sự không cam lòng.

Vì thế hai ngày sau đó xảy ra một chuyện. Tôi phát sốt,

sau đó té ngã, đồng thời cũng đẩy Amaimon ngã theo.

Muahahahaha, các vị, tung bông, tung hoa. Há…há…há!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play