Kể từ hôm hắn nổi điên đến giờ cũng đã 2 ngày. Qua 2 ngày suy nghĩ thì cuối cùng hắn cũng thông suốt. Không phải là hắn thích nó, chỉ là lần đầu tiên hắn thấy thiện cảm với một cô gái lần đầu tiên gặp mà không tìm mọi cách để tiếp cận hắn. Con bé với nước da rám nắng và lùn tịt ( đáng thương cho con số 1m38) , vẻ bề ngoài không ăn diện diêm dúa như những bạn cùng trang lứa và đặc biệt là đôi mắt của con bé. Hắn ấn tượng về đôi mắt màu xám tro đẹp mà vô hồn ấy, đôi mắt ấy khiến hắn cảm thấy tội nghiệp cho chủ nhân của nó. Lần đầu tiên hắn bỗng cảm thấy có thể tin tưởng một người, nhưng hắn đã lầm. Nếu là bạn, bạn sẽ cảm thấy thế nào khi niềm tin đó bị đạp đổ? Hắn đã lầm khi thấy con nhỏ đi bên cạnh tên cùng phòng với hắn, dùng vẻ yếu đuối lừa lọc những người xung quanh. Loại người như thế không đáng để hắn bận tâm.
----------------
Có vẻ như hắn không biết rằng, đó chẳng phải là một vẻ ngoài yếu đuối gì cả.
Hắn cũng không biết rằng, nó đã mãi chẳng thể nào nhìn thấy những thứ dù là đơn giản trên thế gian này nữa
Hắn cũng không biết rằng, để nhìn thấy hạnh phúc, đối với đôi mắt vô hồn ấy đã là chuyện quá tầm tay.
-----------------
Nó ngồi trên bệ cửa sổ để mặc gió tạt vào người. Nó đưa đôi mắt nhìn vào khoảng không vô tận chỉ một màu đen đấy, thả hồn bay theo gió. Một giọt nước lăn dài trên má. Nó giật mình đưa tay quẹt đi. Nó khóc à? Khóc vì cái gì cơ chứ? Mọi chuyện đã ổn rồi còn khóc gì nữa? Sao mà mày yếu đuối thế? Chẳng phải mày đã hứa với Tuyên Vỹ là không được khóc nữa sao? Chẳng phải mày đã hứa là phải vui vẻ mà sống sao? Không! Đây không phải lí do. Sự thật là... nó sợ bị bỏ rơi. Nó sợ nó sẽ mất Tuyên Vỹ. Nó sợ một ngày nào đó, Tuyên Vỹ bỏ nó để chạy theo người cậu yêu. Nó sợ Tuyên Vỹ sẽ ghét bỏ nó. Nó sợ... mất Tuyên Vỹ!!!! Nếu chuyện đó xảy ra thật, nó biết phải làm sao?
"Tâm! Làm gì mà ngồi đờ người ra vậy?"
Nó giật mình thoát khỏi suy nghĩ, lau vội giọt nước mắt đang vương lại trên má, quay ra nở nụ cười về nơi phát ra tiếng nói
"A! Tớ.. tớ đang nghĩ.. tối nay ăn gì thôi"
Có tiếng bước chân tiến lại gần, Bạch Tuyên Vỹ xoa đầu nó như xoa đầu đứa em nhỏ, giọng dịu dàng
"Món cậu thích, được chưa?"
Cảm thấy khoảng cách hai người khá gần, mặt nó hơi đỏ lên nhưng nó nhanh chóng quay mặt ra cửa sổ che đi sự bối rối của mình.
"Cậu... sau này... à... trời hôm nay có đẹp không?"
Rốt cuộc thì nó không đủ dũng khí để hỏi Bạch Tuyên vỹ chuyện mình suy nghĩ. Bởi vì, nó sợ câu trả lời sẽ khiến nó tổn thương. Vậy nên đành hỏi một câu khá .
"Đẹp! Mà sao?"
Bạch Tuyên Vỹ hơi ngạc nhiên khi nó hỏi câu này nhưng cũng trả lời nó.
"Cậu dẫn tớ đi dạo nhé! Tiện thể đi ăn kem luôn nha"
"Cũng được"
Bạch Tuyên vỹ cẩn thận đỡ nó ra khỏi nhà.
Còn nó, cảm nhận được bàn tay ấm áp của cậu đang nắm lấy tay mình, lòng ấm lại. Dù sao đi chăng nữa, nó cũng phải quý trọng những phút giây ở cạnh Bạch Tuyên Vỹ.
"Đi ra ngoài cho tôi!"
Một giọng nói tức giận vang lên. Hắn nhăn nhó bước ra đứng một bên cửa lớp.
"Học sinh học đã dốt còn vênh váo vô phép tắc. Không biết bên Anh học hành thế nào mà được lên lớp đều đặn. Cái này nếu không do gia thế thì cũng do quay cóp, dùng phao trong giờ thi. Hừ! Đã học ở đây thì không có chuyện dễ dàng vậy đâu. Anh về nhà chép lại bài tập về nhà mỗi bài 10 lân rồi tiết sau nạp cho tôi. Không có thì chuẩn bị tinh thần thiếu điểm mà học đúp đi là vừa!"
Cô chủ nhiệm lớp hắn đang học đứng trước cửa ra vào mắng xối xả vào mặt hắn, mặt đỏ lên vì tức giận. Nói xong một tràng dài, cô quay người bước vào lớp.
Mặt hắn bây giờ đã tái mét. Gì.. gì cơ chứ? Chép mỗi bài 10 lần? Tiết sau nạp? Làm không được thì lấy đâu ra mà chép? Nghiêm trọng hơn là... HỌC ĐÚP?!! Hjx. Cứ đà này thì hắn bị đày sang Châu Phi mất. Sao số hắn khổ quá vậy nè!!
Hắn đứng ngoài cửa lớp, chân vừa mỏi vừa tê, thỉnh thoảng còn bị thầy cô qua lại dòn ngó, còn bị 37 cặp mắt sát thủ trong lớp chiếu tướng. Cảm giác vừa ngượng vừa khó chịu.
"Tùng... tùng... tùng"
Tiếng trống giờ ra chơi vang lên như một vị cứu tinh đối với hắn. Sao hôm nay bác bảo vệ đẹp trai quá cơ! Hắn mừng rỡ chạy vào lớp.
Kết thúc một buổi học mà không có lấy một chữ vào đầu, hắn lê tấm thân về kí túc xá. Trên đường về hắn có thấy nó đang ngồi trên ghế đá ven đường nhìn vào lòng đường. Hắn đi lướt qua cố tình cho nó thấy hắn và cố tình vờ như không thấy nó. Hắn chắc rằng lần này nó sẽ đuổi theo hắn và bám dai như đỉa. Đến lúc đó hắn sẽ lột cái bộ mặt yếu đuối giả dối đấy xuống cho mọi người biết bộ mặt thật của nó. Nhưng hắn đã lầm. Nó không hề ngoái đầu nhìn hắn, cũng chả bám theo như hắn đã nghĩ. Hắn cố tình đi qua đi lại trước mặt nó mấy lần nhưng kết quả vẫn vậy. Hắn đang tức tối thì nó đứng dậy và lướt qua như thể hắn không tồn tại ở đây vậy khiến hắn càng cay cú hơn. Vậy là hắn đã làm một hành động khi chưa kịp suy nghĩ: đưa chân ra ngáng đường nó! Hắn chắc rằng nó sẽ dừng lại và nhìn hắn ngay thôi. Nhưng hắn lại lầm thêm một lần nữa. Nó vẫn bước đi như thể không thấy chân hắn vậy. Thế là nó vấp ngã. Hắn giật mình, định đỡ nó thì nó đã tự đứng lên, trán khẽ nhăn lại, tay xoa xoa nơi cánh tay ma sát với mặt đất đang ứa máu, miệng thì thầm
"Chắc lại vấp trúng đá nữa rồi" nó lắc lắc đầu " Lại Băng Tâm mày chẳng làm việc gì ra hồn khi không có cậu ấy cả"
Rồi cuối cùng, nó bước tiếp, bỏ lại một người đang đứng chết sững ở đó. Nó.. không thấy hắn ngáng chân à? Tại sao? Hắn kinh ngạc nhìn bóng nó khuất dần trong dòng người đông đúc. Không lẽ con bé đó nó... bị mù à? Ý nghĩ vừa mới thốt ra, hắn liền giật mình. Không thể nào!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT