-> Hắn - Đường Lạc Văn (15t): người thừa kế của tập đoàn đá quý TV - một tập đoàn có lịch sử lâu đời và bền vững. Là người gốc Việt 100%. Ngoại hình cũng thuộc vào hàng hotboy với chiều cao khủng 1m60
-> Đỗ Tử Minh (15): bạn thân từ thời còn quấn tã kiêm hàng xóm của hắn. Là người Anh chính hãng. Ngoại hình đẹp theo kiểu phong trần của phương tây với đôi mắt màu xanh nước biển, cao như hắn. Là con trai của giám đốc tập đoàn TV, mẹ là nhà thiết kế nội thất.
"Này!"
Hắn vứt cho Minh một hộp quà được gói lại một cách cẩn thận khi cả hai đag ngồi chơi game trog phòg Minh. Đón lấy cái hộp, Minh nhìn hắn khó hiểu
"Gì đây? Đừng nói mày tặng quà hộ cho hotgirl lớp bên nha?"
Hắn lườm Minh một cái thật sắc, môi dẩu ra, hắn không rảnh cho mấy chuyện vô vị đó.
"Quà chia tay"
"Chia tay? Ai?"
Minh ngạc nhiên nhìn hắn
"Tao với mày"
Hắn thản nhiên nói với giọng chán chường. Thế nhưng, Minh lại rú lên một cách kinh hoàng
"GÌ? TAO VỚI MÀY ĐÂU PHẢI GAY?"
Với lấy cái gối hắn ném về phía Minh rồi nằm vật ra sofa
"Ông già bắt tao chuyển trường."
Minh nghi hoặc nhìn hắn, đến khi chắc rằng hắn không nói láo, cu cậu mới trưng ra vẻ mặt ngạc nhiên
"Thì sao? Có gì to tát? Chuyện này chẳng phải như cơm bữa rồi sao?"
Hắn thở dài, tay xoa bóp thái dương, mặt nhăn lại y như ôg cụ non, hắn nói với giọng lạnh lẽo
"Vấn đề ở chỗ vị trí của ngôi trường đó. Nó cách chỗ này 7 múi giờ đó. Còn nữa, không biệt thự, không moto, không tiền, tao khác gì thằng vô gia cư"
Minh khẽ nuốt nước bọt. Chuyện quái gì đây? Theo Minh biết thì hắn là con cưng trong nhà mà, sao bỗng dưng trở thành một kẻ bị đá ra khỏi gia đình vậy?
"Ông nội mày không nói gì à? Ông cưng mày lắm mà"
"Ý kiến này do ôg tao mà ra" =.=
Minh té ngửa.
"Thế tại sao mày bị đá?"
Hắn khẽ "hừ" một cái, khinh thường liếc Minh
"Biết rồi còn hỏi"
"À.... ra là vậy"
Minh tặc lưỡi.
Vâng, hắn đường đường là người thừa kế của tập đoàn đá quý TV nhưng học lực thì.... dốt của dốt. Nhưng Minh thì ngược lại. Thành tích của cậu ta luôn là xuất sắc. Năm nay là năm cuối trung học cơ sở, hắn bị tống về Việt Nam để " tu dưỡng tâm tính". Nếu đậu THPT, hắn sẽ trở lại là một đại thiếu gia. Còn không, hắn sẽ vừa bị cấm túc, vừa bị đày đi Châu Phi huấn luyện để trở về đúng nghĩa của một người thừa kế.
"Hừ. Tao về đây. Sắp bay rồi"
Hắn mặc áo khoác rồi ra khỏi phòng.
"Sao nhanh quá vậy?"
Minh hỏi với theo.
"Mày nghĩ sao?"
Hắn nhàn nhạt đáp rồi đi thẳg
--------------------------------
[-Việt Nam-]
Kéo vali nặg trịch đến phòng số 8 kí túc xá trường Đặng Thai Mai, hắn quăng vali lên giường rồi đưa mắt một vòng. Phòng dành cho 4 người, khá sạch sẽ và gọn gàng, có một phòng tắm và vài đồ dùng cần thiết. Gần cửa sổ kê một kệ sách chứng tỏ đã có người ở. Hắn tặc lưỡi. Vậy càng tốt, hắn không cần phải tốn công dọn dẹp. Quay ra lấy cái xe đạp ông chuẩn bị, hắn đạp xe đi dạo. Ây ya, rõ ràng là một đại thiếu gia mà cũng có ngày phải dùng đến con ngựa sắt hai bánh này.
Đạp xe trên đường mà mắt hắn tía lía xung quanh rồi nhanh chóng nhắm được quán Internet tốc độ cao phía bên kia đường. A chỉ cần còn có máy tính thì coi như tạm ổn. Mải ngắm lung tung không để ý đến xung quanh mà hắn đâm sầm vào một vật thể lạ. Chiếc xe nằm chỏng chơ trên mặt đường, bánh xe quay tít. Bị ngã khá đau, hắn bực tức nhìn cái vật thể lạ mà hắn mới nhận ra đó là một con bé tầm cỡ tuổi hắn, vẻ ngoài cũng không có gì đáng chú ý, tuy nhiên con bé ấy lại có đôi mắt màu xám tro rất đẹp. Mải đánh giá người trước mặt hắn không biết nó đã đứng dậy lúc nào.
"Tôi xin lỗi... xin lỗi..."
Không nghe thấy tiếng trả lời, nó nghĩ không lẽ nạn nhân gặp chuyện nghiêm trọng rồi chăng?
"Xin lỗi... xin hỏi... cô hay cậu gì đó có sao không vậy?"
Hắn lúc này mới sực tỉnh, lấy tay gãi gãi đầu
"Tôi không sao. Cô không phải lo"
Rồi hắn định nói gì đó nhưng điện thoại hắn lại reo lên. Nói qua loa vào điện thoại, hắn dựng xe dậy chào tạm biệt nó rồi quay đi.
-----------''---------------
Sau khi thấy tiếng xe xa dần, nó mới hốt hoảng quờ quạng xung quanh
"Ricki... Ricki... em đâu rồi?"
"Gâu gâu"
Một con chó chihuahua không biết từ đâu chạy xô tới sà vào chân nó. Nó ngồi xổm xuống, vuốt bộ lông trơn muốt của Ricki, miệng mắng yêu
"Lần sau không được bỏ chị chạy lung tung nữa nghe không. Hư lắm nha. Rồi! Giờ thì về nhà thôi"
"Gâu"
Rồi Ricki dẫn trước, nó mò mẫm theo sau.
Profile:
-> Nó- Lại Băng Tâm (15t): mồ côi ba mẹ từ lúc 10t trong một trận tai nạn giao thông. Nó cũng là nạn nhân của vụ việc này nhưng sống sót. Tuy nhiên, đôi mắt nó đã mất đi ánh sáng. Sống trong căn nhà nhỏ gần kí túc xá trường Đặng thai Mai
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT