Đứng trước khu B, tay nó run lên từng hồi, trong lòng sợ hãi không thôi. Nó đang đấu tranh nội tâm giữ dội: vào hay không vào. Vào thì nó không có dũng khí, không vào lỡ mà Bạch Tuyên vỹ xảy ra chuyện gì thì sao? Nó thật sự rất căng thẳng. Tuy nhiên, cũng có thể Bạch Tuyên Vỹ không có ở đây. Trường hợp này cũng có thể xảy ra. Nhưng... lỡ cậu ấy ở đây thật thì sao?

"Tuyên Vỹ! Cậu có ở đây không?"

Nó gọi to tuy nhiên không có tiếng đáp trả, chỉ nghe thấy tiếng nó vọng ra mà thôi.

"Tuyên Vỹ!"

Nó gọi thêm lần nữa nhưng chả thấy ai trả lời cả. Chắc là Bạch Tuyên Vỹ không ở đây. Ý nghĩ này khiến nó mừng vô cùng. Ricki dụi dụi vào chân nó rồi bỗng nhiên sủa ầm lên. Nó thì không hiểu chuyện gì cả liền ngồi xổm xuống, vuốt bộ lông trơn mượt của cu cậu.:

"Ngoan nào Ricki! Em đừng sủa lung tung"

"Đúng vậy, mày đừng có sủa lung tung. Nếy không thì tao sẽ quẳng mày vào nồi nước sôi ngay lập tức"

Một giọng nói ồm ồm lạ hoắc vang lên trên đỉnh đầu, nó vội đứng phắt dậy, giật lùi về phía sau cảnh giác.

"Sao vậy cưng, cưng đến đây tìm anh tâm sự hả?"

Một giọng nói khả ố vang lên, bàn tay hắn ta chạm vào má nó. Nó giật mình càng lùi về phiá sau, tim đánh trống trong lồng ngực. Đừng nói là nó gặp bọn côn đồ đấy nha! God oi, nếu thực sự như vậy thì nó phải làm sao đây? Bọn chúng thấy biểu cảm trên mặt nó thì khoái chí cười to, có tên còn huýt sáo.

"Anh đã làm gì đâu mà cưng lại sợ như thế? Cưng chủ động đến đây tìm anh mà"

"Gr gâu.. gâu... gâu" Ricki cứ tiếp tục sủa ầm ĩ, nhe nanh ra muốn bảo vệ chủ.

"Cmn, điếc cả tai. Tụi mày bắt nó làm nồi thịt cầy tối nhậu. Nhìn có vẻ ngon đấy"

Nó sợ hãi giật giật cái xích của Ricki, mặt đã xanh lè xanh lét.

Hai tên tiến về phía nó,a một tên cúi người xuống tóm lấy Ricki, một tên túm lấy tay nó kéo về phía mình. Nó cố giật tay ra khỏi cánh tay của tên côn đồ nhưng không được. Hắn ta khỏe quá. Lúc sắp bị tóm, Ricki nhảy chồm lên cắn một phát vào mặt tên côn đồ rôi nhảy lên cắn vào tay kẻ đang giữ lấy nó. Hắn ta thét lên đau đớn rồi dùng tay còn lại đấm một phát vào đầu Ricki. Lực ra đòn không hề nhẹ. Nó mất đà ngã xuống. "Ẳng" một tiếng, Ricki bị đánh bay ra xa, bất lực nằm dưới đất không đứng dậy được, đến cả việc hô hấp cũng khó nhọc. Nó sợ đến mức nước mắt giàn dụa, cổ họng khô khốc không nói nên lời.

"Con chó khốn khiếp, tụi mày đem nó ra sông vứt đi"

Tên cầm tay nó lúc nãy nói với một tên rồi hắn tiến lại thô bạo kéo nó vào trong khu B.

"Cưng lo mà bồi thường tổn thất cho anh. Con chó của em hư quá. Phải dạy cho nó biết đẳng cấp thấp hèn của nó"

Nó chống cự không được đành liều chết mắng vốn một câu

"Còn mày thì không được như một con chó, đồ mất dạy"

"Bốp"

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, nó bị ngay một cái bạt tai. Hắn ta túm lấy tóc nó, giật ra sau, tay kia bóp chặt cằm nó, giọng gầm gừ:

"Mày sủa gì vậy hả con khốn? Mày chê mày sống lâu rồi phải không? Tao đây cũng không khách khí nếu mày muốn họp mặt với lão Diêm Vương ngay bây giờ đâu. Biết điều thì câm cái miệng mày lại"

"Đúng vậy, biết điều thì mau thả.cô ấy.ra. nếu không, kẻ tiên phong sẽ là mày"

Một giọng nói quen thuộc vang lên. Nó mừng rỡ, môi không tự chủ bất giác nở nụ cười yếu ớt. Cậu ấy đây rồi. Cậu ấy không sao. Nó theo phản xạ gọi tên Bạch Tuyên vỹ, muốn chạy lại gàn cậu nhưng không được. Tóc nó đang bị tên kia túm lấy

"Tuyên Vỹ"

"Tâm! Cậu đợi tớ một lát" Bạch Tuyên Vỹ dịu giọng nói với nó, rồi quay qua tên côn đồ nói với giọng tức giận và mất kiên nhẫn " tao nói thả cô ấy ra"

"mày là thằng chó nào mà đòi lên giọng với tao? Mày chán sống hả?"

"Mày mới là kẻ chán sống đó"

Nói rồi Bạch Tuyên Vỹ tung cú đấm về phía tên côn đồ. Hắn ta thân thủ không tốt, cộng thêm một tay đang giữ nó nên hứng trọn cú đấm của Bạch Tuyên Vỹ, người ngã ra đất. Nó cũng bị hắn ta kéo ngã. Rồi không để hắn ta có dịp đứng dậy, Bạch Tuyên Vỹ tiếp tục lao đêan bồi thêm vài cý đấm, đá cho đến khi hắn ta bất tỉnh. Mấy tên râu ria kia cũng nhanh chóng bị xử đẹp. Bạch Tuyên Vỹ lại đỡ nó dậy, khẽ mắng:

"Tâm vào đây làm gì? Không phải tớ đã dặn không được vào đây rồi sao?"

Nó không nói gì ôm chầm lấy Bạch Tuyên Vỹ khóc nức nở. Bạch Tuyên Vỹ thấy vậy cũng không trách nó nữa, cậu vỗ nhẹ vào lưng nó. Cả hai lại bế Ricki và cùng bước về nhà.

Từ xa, có một bóng người quay lưng bước đi. Đáng ra hắn không nên tốn công chạy đến đây làm gì. Nó đã có người khác bảo vệ rồi!! Đau thật. Đau? Tại sao? Hắn sao thế này? Hắn đau... vì nó à?

Hắn ngồi thừ ra như người mất hồn trong phòng, trong đầu không ngừng hiện ra cảnh nó và Bạch Tuyên Vỹ ôm nhau. Sao hắn cứ nghĩ đến chuyện này hoài vậy? Chuyện này đâu có liên quan đến hắn. Không phải. Ý này mới được đưa ra, hắn liền bác bỏ. Chuyện này quả thực do hắn mà ra. Nếu hắn không nhỏ mọn ghi nhớ cú đấm của Bạch Tuyên Vỹ rồi lại đổ lên đầu nó, Nếu hắn không nói với nó là Bạch Tuyên Vỹ ở khu B thì mọi chuyện đâu có vậy. Giá như lúc đó hắn suy nghĩ thấu đáo hơn thì đã không tạo cơ hôi cho Bạch Tuyên Vỹ trổ tài "anh hùng cứu mỹ nhân" và ghi điểm trong mắt nó. Ashi! Hắn nghĩ cái quái gì thế này? Bạch Tuyên Vỹ có ghi điểm hay không đâu có liên quan đến hắn. Nhưng mà hắn vẫn thấy khó chịu quá. Còn con nhỏ kia nữa, sao lại ôm một đứa khác giới giữa thanh thiên bạch nhật như vậy chứ. Ặc. Hắn điên mất. Nghĩ đến con nhỏ đó làm gì, quên đi quên đi. Hắn bực bội đập đầu vào.... gối. Rồi bỗng nhiên lại ngồi phắt dậy, lấy tay vuốt ngực, miệng lẩn bẩm " bình tĩnh bình tĩnh". Rồi lại vuốt mặt, tự vả vào mặt mình vài cái, rống lên một cách thống khổ rồi lại đập mặt vào gối. ( ặc, tự kỉ nặng). Cứ thế này chắc hắn điên vì bực quá.

Tự kỉ một lúc, hắn quyết định đi dạo cho thoải mái con người. Tuy nhiên, vừa ra khỏi kí túc xá một đoạn, hắn đã gặp ngay đôi "gian phu dâm phụ" phía trước chừng mười bước chân. Bạch Tuyên Vỹ cầm tay dìu nó đi từng bước một, trông cậu có vẻ rất dịu dàng và kiên nhẫn, còn nó thì mỉm cười. Aaaaaa! Ước gì người ở đó với nó là hắn nhỉ? "Bốp" hắn tự vả vào mặt mình một cái thật đau. Mày nghĩ lung tung gì đó hả? Mày sao có thể đi cùng con nhỏ đó được chứ? Sao mày lại có cái suy nghĩ điên rồ như vậy? A! K lẽ mày thích con nhỏ đó?

"Bốp" hắn "lại" tự vả vào mặt mình. Đúng là xằng bậy. Hắn mới gặp nó 2 lần mà thích rồi sao? Nhưng mà lúc nãy, chính hắn cũng cảm thấy chán ghét khi nó nhìn hắn chằm chằm đấy thôi. Hắn ôm mặt. Không lẽ hắn điên rồi? Aaa! Không thể nào. Hôm nay chắc là ông thần xui bám hắn thôi chứ không phải bản thân hắn cảm thấy như vậy. Chắc vậy. Hắn tự trấn an mình. Hắn quyết định hôm nay sẽ đi bơi để gột rửa mọi xui xẻo và những ý nghĩ điên rồ ra khỏi bản thân. Ngày mai sẽ lại bình thường lại thôi mà. Xong, hắn hướng về trung tâm thành phố.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play