------- Phần mới ----------

Hắn đi dạo dọc vỉa hè, tay đưa lên che miệng ho vài cái. Mấy hôm nay thời tiết thay đổi bất thường nên hắn bị cảm, tình trạng này đã kéo dài cả tuần nay. Nhìn dòng người đi lại xối xả, hắn lặng lẽ thở dài. Thời gian trôi qua nhanh quá. Mới ngày nào về Việt Nam, đến bây giờ đã bốn năm trôi qua. Bây giờ hắn đã là sinh viên năm nhất của trường đại học X ngành quản trị kinh doanh. Năm đó sau khi tốt nghiệp cấp 2, ông hắn đã có ý định đưa hắn vào học tại trường Đại Học Harvat. Cuối cùng hắn lại từ chối. thứ nhất là vì hắn học vốn rất dốt, hắn còn rất lười nữa. nếu vào cái trường đó thì suốt ngày phải vùi đầu vào đống sách vở với hàng loạt công thức…vv… Hắn sẽ không có thời gian để hàn huyên với em laptop thân yêu nữa. Thứ 2 là vì… ở đây có những kỉ niệm về một người con gái. Nhớ lại lúc nó đi, hắn ngốc tới mức ngủ quên không thể nói lời tạm biệt với nó được. Lúc hắn chạy ra sân bay thì chuyến bay của nó đã khởi hành hơn 1 tiếng trước. Bỗng hắn chợt nhớ ra một chuyện. Hắn và nó còn chưa hề biết tên nhau! À không! Hắn nhớ hình như nó tên Tâm thì phải. Bạch Tuyên Vỹ từng gọi nó như vậy mà.

Bây giờ hắn nhớ nó thật đấy!

Nhớ cô bé có đôi mắt xám tro chất chứa đầy đau thương, phiền muộn.

Nhớ cô bé có nước da rám nắng.

Nhớ cô bé từng ngồi khóc dưới màn mưa.

Nhớ lắm cơ!

Không biết bây giờ nó đang làm gì nhỉ? Nó đã ăn cơm chưa? Nó có khỏe không nhỉ? Không biết bây giờ nó đang ở đâu?

Năm đó hắn chỉ biết nó bay sang Mĩ để chữa mắt, còn về sau, hắn không có bất kì tin tức gì về nó cả. nó cũng chưa một lần liên lạc với hắn. Hay là nó quên hắn rồi chăng? Chắc là vậy rồi. Hắn cười buồn.

'Bịch"

"Ơ! Tôi xin lỗi anh!"

Mải suy nghĩ về nó, hắn không cẩn thận đụng trúng một cô gái khiến cô bé ngã sóng soài dưới đất. Chiếc điện thoại rơi xuống mặt đường khiến màn hình của nó nứt một đường dài. Hắn vội nhặt lên rồi nói:

"Không sao. Là lỗi của tôi. Điện thoại của cô à?"

Hắn đưa cái điện thoại màu trắng cho cô gái, cô liền nhận lấy

"là của tôi. Nó vỡ mất rồi"

Cô gái than lên một cách tiếc nuối. Thấy mình cũng nên có một phần trách nhiệm, hắn liền đề nghị:

"Hay là để tôi đền cho cô cái mới nhé. Cũng do tôi đụng trúng cô mà."

"Không sao" cô gái vội xua tay "Tôi cũng định thay chiếc mới. à.. Bây giờ tôi hơi bận nên xin phép anh tôi đi trước"

Nói rồi cô gái cũng bước đi. Hắn quay đầu hỏi cô gái:

"Tôi có thể biết tên cô không?"

"Tôi là Hayashi Yukata"

Hayashi Yukata? Tên Nhật à? hắn sẽ nhớ cái tên này. Nếu có dịp gặp lại hắn sẽ trả cho cô chiếc điện thoại đã hỏng. Hắn nhìn theo bóng cô gái một lát rồi cuối cùng cũng bước đi.

=================

CON GÁI:

- Vốn sẽ bảo vết thương lòng lành lặn.

- Giấu mình trong nước mắt mặn chia tay.

- Và mỗi khi nhớ khóe mi cay cay

- Lại đổ tội cho một ngày khói bụi.

==================

Ném áo khoác lên ghế sofa, nó thả người rơi tự do xuống giường. Đã bốn năm trôi qua rồi. thời gian cũng trôi nhanh thật đấy. Kể từ khi rời xa Bạch Tuyên Vỹ đến giờ, nó chưa một lần nào được gặp lại cậu ấy cả. Vốn cứ tưởng rằng sau ngần ấy năm, nó có thể quên được Bạch Tuyên Vỹ, có thể quên được thứ tình cảm đó. Nhưng nó không thể ngờ rằng, càng cố quên thì càng nhớ. Càng nhớ lại càng yêu.

Bốn năm nói ra tuy không ngắn cũng chẳng dài, nó đã học cách tự lập trong mọi tình huống. Nó học được cách che giấu cảm xúc của bản thân. Học cách không rơi nước mắt trước những đổi dời của cuộc sống. và hơn hết, nó học được cách mạnh mẽ. Nó sẽ cho những kẻ đó thấy, nó không còn là một con bé 15 tuổi nhút nhát và nhẫn nhịn của ngày xưa. Nó sẽ không để bất cứ một ai chà đạp lên tình cảm của nó mà sống nữa. Nó sẽ bắt những kẻ đã phá hủy cuộc sống của nó phải trả giá. Vì hơn bao giờ hết, ngọn lửa thù hận trong trái tim nó chưa bao giờ bùng cháy mãnh liệt như thế, ngay từ phút giây đầu tiên đặt chân lên mảnh đất này.

Với lấy tấm ảnh của 1 đôi vợ chồng trẻ ở đầu giường, nó khẽ mỉm cười.

Ba! Mẹ! Con về rồi đây!

"Chúng ta là gì của nhau?"

Chap 13.1

Bỏ em dế mới mua vào túi, nó dắt chiếc xe đạp điện ra khỏi nhà và lên đường đi học. Nói đi học thì cũng không đúng lắm bởi vì hôm nay chỉ mới là ngày tập trung của sinh viên năm nhất, nói về nội quy và một vài vấn đề liên quan đến trường mà thôi. Ngôi trường này còn gần nhà nó nha.

Hiện bây giờ nó đang ở căn nhà nhỏ ấm áp của gia đình nó nha. Đã rất lâu rồi nó chưa được nhìn thấy toàn cảnh, từng ngóc ngách của ngôi nhà nhỏ này. Ở khắp mọi nơi đều hiện lên từng kí ức ngọt ngào của nó, cái thời nó đang còn ba mẹ bên cạnh.

A, mới đó mà đã đến nơi rồi này! Trường Đại Học X!

Khoa nó học là khoa quản trị kinh doanh. Nó chọn học khoa này bởi vì gì Tuệ Nhi muốn sau khi tốt nghiệp nó có thể đến quản lý công ti cùng với Hạo Thiên.

Chắc là các bạn tò mò về cái người tên Hạo Thiên lắm đúng không? Để tác giả giới thiệu sơ qua về hồ sơ lý lịch của anh ấy nha!

- Tên đầy đủ: Hayashi Hạo Thiên

- Tuổi: 22

- Ngoại hình: cao ráo, sáng sủa và một điều đúng như hắn nhận xét: đẹp như thiên thần

- Tính cách: không rõ

- Đặc điểm nhận dạng: mặt lạnh như tiền, đôi mắt sát thủ màu hổ phách.

- Đã đính hôn với: Phan Thanh Linh ( sau này sẽ gặp)

Quay trở lại với nó.

Sau khi đưa xe vào bãi gửi, nó thong thả đi dọc sân trường.

Ngôi trường có diện tích rất bề thế. Diện tích sân trường chiếm khoảng 1/3, phần đất còn lại được chia làm bốn dãy nhà. Có ba dãy xếp thành hình chữ U. nó đoán chắc đó là lớp học và văn phòng của Giảng viên. Mỗi dãy như vậy có ba tầng, cấu trúc bên trong khá rộng rãi và thoáng mát. Dãy nhà con lại nằm ở khá xa so với ba dãy này. Chắc là kí túc xá cho những sinh viên xa nhà.

Bỗng nhiên nó nở một nụ cười nhẹ. Trước kia, vào đại học có lẽ là một điều không tưởng đối với nó. Nhưng bây giờ, nó có thể đặt chân vào ngôi trường này, nhìn thấy thế giới này cũng đều nhờ gì Tuệ Nhi và Hạo Thiên đã chăm sóc, chỉ dạy tận tình cho nó bốn năm qua. Bây giờ có thể nói là nó đã và đang có được một mái ấm gia đình nhưng nó chưa bao giờ quên được cảm giác mất đi những người yêu thương. Như những dạo gần đây, cảm giác này trở nên mãnh liệt và chân thực hơn bao giờ hết. Nó còn phải mất đi ai nữa đây?

"Hayashi Yukata"

Một giọng nữ trong veo vang lên kéo nó ra khỏi dòng suy nghĩ. Nó dừng chân, hơi quay đầu về phía sau, mỉm cười:

"Ngọc"

Đó là một cô gái có thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh với đôi mắt đen láy dường như biết cười. Mái tóc đen nhánh dài ngang hông được xõa tự nhiên. Ngọc tiến về phía nó với nụ cười mừng rỡ trên môi. Trong ánh ban mai càng khiến cho nụ cười thêm phần rực rỡ.

"Ai ya ya! Tiểu thư Hayashi hôm nay đại giá quang lâm đến đây không biết có việc gì ta?"

Vừa nói, Ngọc vừa vỗ vỗ lên vai nó. Bộ dạng hai người vô cùng thân thiết.

"Hahaha… Bổn tiểu thư ta đến đây để hỏi xem đến khi nào nhà ngươi mới cho bổn tiểu thư ăn kẹo thơm a?"

Ngọc nghe nó nói vậy liền kịch liệt lắc đầu

"Đời tao chưa đủ tự do a. Với lại, tao muốn ăn kẹo thơm của mày trước nha!"

"A! con này. Mày không phải đá đểu tao nha. Bộ dạng tao thế này ai mà thèm rước? Hay là, ông xã nhà mày đẹp trai phong độ thế kia, tao với mày chia đôi ha?"

Ngọc cười lớn, vẻ đắc chí nói:

"Cứ tự nhiên. Có thêm mày trị lão ta, tao đây càng thêm phấn khích. Hahaha…"

Nó nhìn con bạn đang ngửa đầu lên trời cười ha hả mà ngán ngẩm thở dài. Lúc nào mới hết bệnh khùng đây?

"Thôi, không đùa nữa. Mày về đây làm gì?"

Ngọc ngừng cười, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

"Theo lệnh của tổ chức"

"Tổ chức? Mày đùa à?"

Nó lắc đầu, khẽ thở dài

"Sớm muộn gì tao cũng sẽ về. Huống chi bây giờ đã có manh mối mới."

"Vậy đã tìm được kẻ chủ mưu chưa?"

Nó không nói gì, chỉ lặng lẽ lắc đầu.

"Vụ án này cũng đã xảy ra 9 năm trước. Mà hồ sơ về vụ án cũng đã bị hủy do vụ cháy hôm đó. Thực là không còn một dấu vết nào cả. Bây giờ đã có manh mối, tao nhất định sẽ không bỏ qua. Nhất định phải tự mình điều tra!"

Mắt nó nhìn về xa xăm, trong giọng nói không che nổi vẻ phẫn nộ. Ngọc cũng chỉ thở dài rồi nắm lấy tay nó:

"Tao với Roy sẽ luôn ở bên. Chỉ cần mày cần, bọn tao sẽ có mặt ngay lập tức. Đừng tự hành hạ bản thân mình quá"

"Ừ!"

Cách đó không xa, hắn hơi mỉm cười nhìn nó. Cuối cùng cũng đã gặp lại!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play