Nếu thật sự có phép thuật

Xin hãy ban cho con một điều ước!

Xin hãy trả cho con một gia đình hạnh phúc

Để con có thể lấp đầy những đau thương!

---------------------------

"cạch"

Tiếng cửa mở vang lên khiến nó hơi giật mình. Mới sáng sớm mà ai đến tìm nó vậy nhỉ? Còn nữa, sao lại tự tiện mở cửa vào nhà? Từ trước đến giờ ngoài Tuyên Vỹ ra thì chẳng còn ai làm như vậy cả. không lẽ...

Nó lật đật chạy ra khỏi phòng. Nhưng vừa ra đến cửa thì lại đụng trúng một cái gì đó mềm mềm và ấm ấm nữa. nó giật mình lùi lại.

"Ai vậy?"

Hắn đứng dậy, xoa xoa mông, nhăn nhó nói:

"là tôi. Bạn làm gì mà tôi gọi mãi không thấy mở cửa? tôi cứ tưởng bạn chết trong đó rồi chứ!"

Khóe môi nó giật giật. trên đời này sao lại có kiểu người ăn nói độc địa như hắn ta không vậy chứ?mới sáng ra mà đã mở miệng ra nói lung tung rồi. Nhưng bây giờ tâm trạng của nó không tốt, à không, phải nói là cực kì tệ nên cũng không so đo với hắn đành đi ra phòng khách ngồi. Hắn cũng theo sau nó, vừa đi vừa quan sát sắc mặt nó.

Sau khi yên vị trên ghế, nó mới lên tiếng hỏi

"Bạn tìm tôi có chuyện gì vậy?"

"À! Tôi mang bữa sáng đến cho bạn" vừa nói, hắn vừa đưa cái cặp lồng đang còn nóng cho nó

Nó nhíu mày. Từ khi nào mà hắn và nó thân thiết tới nỗi mang đồ ăn sáng cho nó?

Hắn thấy vậy thì vội vàng giải thích:

"Tôi không có ý xấu đâu. Chỉ sợ bạn bất tiện. vì hôm nay không còn Bạch Tuyên Vỹ nữa cho nên..."

Nghe đến tên của Tuyên VỸ, mặt nó hơi tái đi, cả người lâm vào trạng thái bất động.

Hắn biết mình lỡ lời nên vội xua tay, nhét cái cặp lồng vào tay nó, lắp bắp nói:

"A.. Tôi... Tôi không cố ý...Xin lỗi..."

Nó siết chặt lấy cặp lồng, im lặng một lát rồi mới lên tiếng, giọng nói có vạn phần đau thương:

"Tôi không sao. Không phải lỗi của bạn. không cần phải xin lỗi."

"Bạn thật sự không sao?"

Nó không nói gì chỉ khẽ gật đầu, tay càng siết chặt cặp lồng.

Hắn thấy nó như vậy cũng cảm thấy hơi đau lòng. Người con gái này không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện, bây giờ, đến cả một người bạn cũng chẳng còn. Từ trong thâm tâm hắn rất muốn giúp nó, nhưng da mặt hắn lại mỏng, một phần nữa sợ nó tưởng hắn đang thương hại nó. Hắn biết cái cảm giác bị người khác nhìn bằng ánh mắt thương hại như thế nào. Cho nên hắn muốn nó dần dần chấp nhận sự cảm thông và tấm lòng của hắn.

"Khóc đi! Khóc rồi sẽ cảm thấy khá hơn đó"

Nó lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói có phần cứng rắn:

"Khóc cũng chẳng giải quyết được gì cả. Tôi cũng đã khóc hết nước mắt rồi. vậy đấy. Nhưng mà vẫn còn đau lắm."

Hắn thở dài nhìn nó. Hắn cũng chẳng biết nên làm gì để nó cười lên cái nữa. đối với một người khô khan như hắn thì chả bao giờ hắn an ủi người khác bằng những câu nói sướt mướt cả. Hắn là học sinh cực dốt môn văn. Hắn định đưa tay lên vai nó thid chuông cửa kêu lên. Thấy nó toan đứng dậy, hắn liền nói:

"Bạn ngồi đây đi. Tôi mở cho"

Nói rồi hắn bước đi.

Nó ngồi thừ người ra đó, chẳng có tâm trạng quan tâm tới người gõ cửa là ai nữa. Nói thật ra thì nó không muốn mọi chuyện xảy ra như thế này. Nó cảm thấy bản thân đúng là ngốc mà. Nó thở dài. Một đứa nhóc 15 tuổi như nó thì làm được gì chứ? Ước gì có ba mẹ ở đây thì tốt biết mấy.

Ba mẹ ơi, con nhớ hai người lắm!

Ba mẹ ở trên kia có vui không?

Ba mẹ có nhớ con không?

"Có người đến tìm bạn này"

Giọng nói hắn vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó. Nó nhíu mày hỏi hắn:

"Ai vậy?"

"Tôi không biết. họ ăn mặc khá sang trọng. có lẽ là người giàu có"

Người nó run lên. Người giàu có? Gần đây, người giàu có ngoài bà ấy ra thì còn ai tìm nó nữa đâu nhỉ? Không lẽ bà ta định làm gì nó?

Như đọc được suy nghĩ của nó, hắn nhanh chóng giải thích:

"Không phải mẹ của Bạch Tuyên Vỹ. bà ấy bảo là người thân của bạn"

Người thân? Trên đời này nó còn người người thân nào sao? Không thể nào. Ba mẹ nó đều lớn lên ở cô nhi viện. Nếu thật sự có người thân thì đâu đến nỗi nó phải lưu lạc ở đây?

"Tôi dẫn họ vào nhé!"

Nó gật đầu. nó cũng muốn biết người thân của nó là ai. Đôi khi họ tìm nhầm nhà cũng không biết chừng.

Có tiếng bước chân bước và, ngồi phía đối diện nó. Theo như nó thấy thì đây chắc là một nam một nữ vì ngoài tiếng giày cao gót thì còn có tiếng của giày thể thao nữa. tuy tiếng giày thể thao ấy rất khẽ nhưng nó mạnh mẽ và dứt khoát nên nó đoán đây là một thằng con trai.

"Cháu là Lại Băng Tâm?"

Tiếng của người phụ nữ vang lên, trong giọng nói có chút gì đó hồi hộp.

"Vâng. Cho hỏi hai người là..."

"Ta là Dương Tuệ Nhi - gì của con. Dây là Hạo Thiên - con trai gì và cũng là anh trai con"

Tai nó ù đi. Gì? Anh trai? Sao khi không lại xuất hiện người thân thế này? Chuyện này không thể nào.

"Chắc.. chắc là cô nhầm người rồi đấy ạ. Cháu không có người thân. Ba mẹ cháu đều là trẻ mồ côi. Vì vậy chắc cô tìm nhầm người rồi ạ"

"Không! ta không nhầm"

Bà Dương kích động lên tiếng, nước mắt đã lăn dài trên gương mặt hiền dịu.

"Ta là chị của mẹ con… Mẹ con bị thất lạc từ lúc còn bé… Gia đình ta đã đi tìm mẹ con rất lâu. Thật không ngờ là vẫn đến trễ một bước"

Nó bàng hoàng nhìn thẳng về phía trước, mắt trợn to

"Vậy.. vậy… cô thật sự là gì của cháu sao?"

"Đúng vậy. Mẹ con - Lệ Hoa là em gái ta. Ta xin lỗi vì đã không tìm được con sơm hơn. Dã để con phải chịu khổ rồi."

Nó đang rất mơ hồ. Lệ Hoa đúng là tên mẹ nó. Nhưng làm sao nó tin được? Dù sao đây cũng là một người xa lạ. Nhỡ hai người này là người xấu thì sao?

Thấy nó có vẻ không tin, bà Dương liền nói:

"Mẹ con có một vết xăm hình hồ điệp ở vai trái đúng không? Con tin ta đi. Những lời ta nói đều là thật."

Nó ngạc nhiên. Dúng là trên vai trái mẹ nó có một vết xăm hình hồ điệp. vậy không lẽ đây thật sự là gì của nó?

Nước mắt vô thức rơi trên gò má. Từ người thân nghe sao thân thương đến vậy? Vậy là từ nay nó cũng có một gia đình rồi sao? Từ nay sẽ có người quan tâm nó sao? Từ nay nó sẽ được hưởng thụ không khí ấm áp của một gia đình mà suốt 5 năm nay nó luôn hằng ao ước?

Bà Dương bước đến bên cạnh ôm nó vào lòng. Nó bật khóc thành tiếng.

Vậy là đây không phải là mơ. Đây là sự thật. Nếu đây là giấc mơ thì nó ước đừng bao giờ tỉnh giấc. Để nó cảm thấy một chút niềm vui, một chút hạnh phúc. Dù là ảo cũng được.

Hắn thấy vậy cũng cảm thấy vui cho nó. Ít ra bây giờ nó cũng đang còn người thân ở bên cạnh. Khẽ liếc qua kẻ đứng như trời trồng nãy giờ bên cạnh, hắn khẽ rùng mình.

Đấy là một tên con trai có ngoại hình khá chuẩn. Khuôn mặt đẹp như thiên thần. Tuy nhiên, trên người cậu ta tỏa ra hàn khí khiến người khác không dám lại gần. Đôi mắt tĩnh lặng toát ra vẻ nguy hiểm. Tên này không khác gì một tảng băng di động sẵn sàng đè bẹp kẻ nào dám cản đường cậu ta. Một con người đáng sợ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play