PN 2 : Tương lai

Chương 2.1 : Thế giới hai người

(Chương 310)

Trong tận thế, hết thảy đều không thể không đơn giản hóa. Dù các chiến sĩ chết trận, phần lớn cũng chỉ có thể làm một bài vị đơn giản, có lúc là vì các chiến sĩ không còn hài cốt, mặt khác, cũng có thể là vì tài nguyên đất có hạn. Dù là cái chết của Trần Lập vừa bi thương lại vĩ đại, cũng không ngoại lệ. Các lãnh đạo của căn cứ Kinh đô vốn muốn lập một phần mộ cho riêng hắn, nhưng lại vì một câu của thuộc hạ Trần Lập mà đổi ý : đội trưởng sẽ không muốn mình khác biệt với người khác đâu. Lúc đó, Trương Vũ Cường trầm mặc, tất cả những người có mặt đều yên lặng.

Cuối cùng, Trần Lập cùng toàn bộ những chiến sĩ đã hy sinh chỉ có một tấm bài vị, nhưng căn cứ đã mời một vị nghệ nhân điêu khắc tới khắc một bức tượng bằng đá theo tư thế hy sinh của Trần Lập, hiện đang đứng sừng sững ở một vị trí cách lối vào căn cứ không xa. Trần Lập chết đi nhưng vẫn còn sống trong lòng rất nhiều người. Tất cả mọi người của quân đoàn hoa quả đều tham gia tang lễ của Trần Lập, bọn họ sẽ vĩnh viễn không quên người đồng nghiệp, chiến hữu, người bạn, người anh em này.

Đường Tư Hoàng không định ở lại căn cứ Kinh đô lâu, nhưng lại có người tới truyền lời, Trương Vũ Cường muốn gặp y.

Đường Tư Hoàng nhìn về phía Đường Miểu, Đường Miểu đang nói chuyện với Đường Hâm, hai anh em thì thầm to nhỏ, cũng không biết đang nói cái gì nhưng có vẻ như có liên quan tới y, vì Đường Hâm nhìn về phía y, ánh mắt có phần khó hiểu.

Đến văn phòng của Trương Vũ Cường, Đường Tư Hoàng nhìn thấy bên cạnh Trương Vũ Cường còn có vài vị lãnh đạo khác. Có hai người trong đó hồi trước thường xuyên xuất hiện trên bản tin, Đường Tư Hoàng lạnh nhạt gật đầu chào.

Trương Vũ Cường vừa thấy y liền mỉm cười, thân thiết nắm tay y, nói : “Đường tiên sinh, lần này căn cứ Kinh đô có thể thoát khỏi hiểm nguy, toàn bộ đều là nhờ có căn cứ Đường thành ra tay hỗ trợ, tôi đại diện tất cả mọi người trong căn cứ cảm ơn cậu!”

Đường Tư Hoàng cười đáp : “Trương lão tiên sinh quá lời rồi. Tôi phải lập tức trở về căn cứ Đường thành, nên đến để cáo biệt Trương tiên sinh.”

Trương Vũ Cường sửng sốt : “Sao lại vội vã thế? Đã vậy thì tôi nói thẳng luôn. Tôi muốn cùng cậu bàn chuyện căn cứ Kinh đô liên minh với căn cứ Đường thành — ”

Đường Tư Hoàng cắt ngang lời ông ta, “Trương tiên sinh, chuyện liên minh về sau bàn cũng không muộn. Thật xin lỗi, hiện tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

Một người lãnh đạo chợt đập mạnh xuống bàn, bất mãn nói : “Đường tiên sinh, tôi trái lại muốn biết xem có chuyện gì có thể quan trọng hơn an toàn của căn cứ Kinh đô!”

Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nhìn lão ta, nói : “Đó là chuyện riêng của tôi, tôi không cần phải nói cho ông biết.” Y đã bỏ bê Đường Miểu quá lâu rồi. Sở dĩ y thành lập căn cứ Đường thành, mục đích chủ yếu là để tạo ra một tiểu vương quốc của riêng Đường Miểu, để thằng bé có thể vô ưu vô lo. Nhưng mà, trong khoảng thời gian gần đây, thật sự có quá nhiều việc phải lo, tuy thường xuyên dẫn Đường Miểu theo nhưng y hoàn toàn không toàn tâm với Đường Miểu. Cho dù đây không phải ý định ban đầu của y, nhưng quả thật trong lúc vô tình, y đã lẫn lộn đầu đuôi rồi.

Liên minh với căn cứ Kinh đô là điều hiển nhiên, nhưng hiện tại không phải lúc thích hợp. Những tang thi thủ lĩnh của đám tang thi vây công căn cứ Kinh đô lần này chưa bị diệt hết, vẫn có vài con chạy thoát. Khả năng chúng trở lại tấn công căn cứ Kinh đô là rất lớn, một khi kết thành đồng minh với căn cứ Kinh đô, căn cứ Đường thành sẽ phải gánh thêm một phần trách nhiệm, lún càng sâu vào phiền phức căn cứ Kinh đô này. Đó tuyệt đối không phải điều y thích chứng kiến. Huống hồ, căn cứ Đường thành hiện tại vẫn chưa đủ mạnh, cũng không có năng lực cứu thế, dù liên minh với căn cứ Kinh đô thì cũng chẳng giúp được gì nhiều.

“Đường Tư Hoàng, đây là cái thái độ gì hả!” Lão lãnh đạo kia lập tức nổi giận, vỗ bàn quát to. Đến bây giờ, lão vẫn còn cảm giác mình là lãnh đạo quốc gia, bản thân hơn hẳn người khác.

Đường Tư Hoàng lạnh nhạt liếc lão, nhìn sang Trương Vũ Cường, thong thả nói tiếp : “Trương lão tiên sinh, nếu căn cứ Kinh đô gặp nguy hiểm, căn cứ Đường thành chúng tôi tất sẽ cố gắng tương trợ. Thế nhưng, tôi phải nói với ngài, mười tấn dầu ma-dút kia là do có Đường Tiểu Miểu mở lời, tôi mới lấy ra. Nếu như không ai nói thì tôi tuyệt đối sẽ không làm vậy. Tôi nghĩ, ngài hẳn là hiểu ý tôi.”

Trương Vũ Cường lặng im. Ông ta đương nhiên là hiểu. Trong lòng Đường Tư Hoàng vẫn luôn có một cán cân, Đường Miểu mới là người nặng nhất. Chỉ khi đảm bảo Đường Miểu an toàn, Đường Tư Hoàng mới có thể làm nhiều hơn. Đến tận bây giờ, lão vẫn chưa quên những lời Đường Tư Hoàng đã từng nói với lão ta khi đàm phán lúc trước. Ông ta không cách nào chấp nhận được cách làm của Đường Tư Hoàng nhưng điều đó vẫn không xóa đi sự tán thưởng của ông ta dành cho Đường Tư Hoàng.

Lão lãnh đạo nổi giận mới rồi còn tính nói gì nữa, nhưng đã bị Trương Vũ Cường phất tay ngăn lại.

“Tôi hiểu rồi, đã như vậy thì chuyện kết minh, chúng ta bàn sau cũng không muộn.”

Việc căn cứ Đường thành ra tay tương trợ lần này đã đủ để Đường Tư Hoàng chứng minh mình không hề có tâm tư gì bất chính với căn cứ Kinh đô, Trương Vũ Cường càng không có khả năng đẩy Đường Tư Hoàng về phía đối lập với mình. Ông ta cũng không ngu xuẩn như người kia. Trương Vũ Cường liếc mắt cảnh cáo đám lãnh đạo xung quanh, lại nhìn về phía Đường Tư Hoàng, vươn tay cười nói : “Bất kể thế nào, chuyện lần này vẫn phải cám ơn căn cứ Đường thành đã giúp đỡ. Nhất là phải cám ơn cậu bạn nhỏ kia, cảm phiền Đường tiên sinh thay tôi chuyển lời tới cậu ấy. Nếu cậu ấy rảnh rỗi thì có thể thường xuyên đến căn cứ Kinh đô dạo chơi.”

Đường Tư Hoàng bắt tay với ông ta, gật đầu cáo từ rồi rời đi.

Đường Miểu chờ dưới lầu cách đó không xa, nhìn Đường Tư Hoàng bước từng bước về phía mình.

“Người đó muốn kết minh với chúng ta?” Đường Miểu hỏi thẳng. Ý đồ của căn cứ Kinh đô không khó đoán, trước mắt căn cứ Đường thành vẫn còn nhỏ nhưng đã phô bày ra khả năng tiềm tàng của mình, tương lai sẽ trở thành một đồng minh đáng tin cậy, Trương Vũ Cường nhất định không muốn bỏ qua.

Đường Tư Hoàng gật đầu mỉm cười.

Đường Miểu cười không nổi nữa, nhìn y một cái rồi xoay người rời đi. Cậu biết rõ căn cứ Đường thành thành lập là vì cậu, tất cả những điều Đường Tư Hoàng làm cũng là vì cậu, nhưng cậu cảm thấy sau khi căn cứ Đường thành được thành lập, trái lại cậu không còn vui vẻ như trước. Đường Tư Hoàng vẫn thuộc về cậu, nhưng tâm lại chia thành nhiều phần. Cậu đã có cảm giác này lâu rồi, chỉ là vẫn luôn lý trí áp chế nó lại.

Đường Tư Hoàng kéo cậu lại, lúc này mới chậm rãi nói : “Ta không có đồng ý.”

Đường Miểu dừng bước, hai mắt thoáng chốc sáng rực, không lên tiếng.

“Con mới là điều quan trọng nhất đối với ta…”

Đường Miểu không nói gì. Mấy cái lời dễ nghe này ai mà chẳng nói được chứ?

Đường Tư Hoàng ôm eo cậu, cùng đi với trước, giải thích kỹ : “Căn cứ Đường thành vẫn còn cần thời gian để phát triển, nhìn từ bất cứ mặt nào thì hiện tại cũng không thích hợp để liên minh với căn cứ Kinh đô. Thời gian tới ta sẽ giao việc cho Đường Hâm xử lý, chúng ta thì sang những căn cứ khác, con đi với ta. Thế nào?”

Đường Miểu vui vẻ vô cùng, nhìn không được bật cười, lại thấy mình quá dễ kích động, mau chóng nghiêm mặt lại, trưng ra bộ mặt thản nhiên như không có gì, nhưng vẫn có hơi do dự : “Đường Hâm có thể xử lý được không? Hơn nữa, nhỡ lúc chúng ta vắng mặt, bầy tang thi lại tấn công căn cứ của chúng ta thì sao?”

“Không muốn ra ngoài một mình?” Đường Tư Hoàng hỏi lại.

“Muốn.” Đường Miểu nói thẳng.

“Thế thì được rồi.” Đường Tư Hoàng nói tiếp : “Rồi sẽ có cách thôi.”

Đường Miểu mỉm cười với y, ôm lấy vai y, mỗi bước chân đều như đang cưỡi gió.

“Trước đó nói gì với Đường Hâm đấy?” Đường Tư Hoàng thấy cậu đã vui vẻ thì cũng thấy vui theo, thuận miệng hỏi.

“Nói về cha á.” Đường Miểu đáp : “Con đã nói với Đường Hâm rồi, nếu như cha cứ bận rộn cả ngày miết thì con sẽ bỏ nhà.”

Đường Tư Hoàng thầm lấy làm may mắn, may mà y đã sớm quyết định cho mình và Đường Tiểu Miểu “nghỉ phép” một thời gian. Bằng không, nếu Đường Tiểu Miểu chạy mất thật thì y thật sự phải tốn công đi tìm cậu về.

Trở lại căn cứ Đường thành, Đường Tư Hoàng bỏ ra năm ngày trả lương, thu một lượng lớn đạn về cho căn cứ Đường thành từ dị năng giả hệ kim. Đường Miểu cũng lấy ra một phần lương thực được trồng trong không gian, bỏ vào nhà kho của căn cứ, một ít các loại hoa quả khô mà cậu và Đường Tư Hoàng đã phơi khô lúc rảnh rỗi không có gì làm hồi trước cũng được lấy ra làm lương thực dự trữ. Đồng thời, cậu còn lấy số lương thực mà dị năng giả hệ thực vật đã trồng trong căn cứ ra thúc đẩy tăng trưởng hết một lần để chúng sinh trưởng nhanh hơn.

Người của Đường gia thấy hai người họ làm lớn như vậy cũng mơ hồ đoán được họ có khả năng sẽ vắng mặt một thời gian, không ai có ý kiến gì. Hai người này đã bận rộn lâu như vậy, cũng nên để họ thư giản một chút rồi. Căn cứ là do Đường Tư Hoàng thành lập nhưng toàn bộ trách nhiệm không phải đều do một mình y gánh vác, mà còn cần có mọi người của căn cứ đồng tâm hiệp lực lại cùng nhau giữ gìn và phát triển nó.

Sau khi đã sắp xếp an bài tốt mọi thứ xong, Đường Tư Hoàng tập hợp những người nòng cốt của quân đoàn hoa quả lại. Thiếu mất Trần Lập, tâm trạng mọi người đều có phần phức tạp.

Đường Tư Hoàng lên tiếng : “Mọi người hẳn đều đã đoán được, sáng sớm ngày mai tôi và Đường Miểu sẽ đi. Khoảng thời gian chúng tôi không có mặt ở đây, mọi chuyện của căn cứ sẽ do Đường Hâm xử lý, những người khác khi giúp đỡ nó không cần phải kiêng dè.”

Mọi người đều sôi nổi đáp ứng : “Vâng, chúng tôi biết rồi.”

Đường Tư Hoàng lại nhìn sang Đường Hâm : “Con vẫn luôn là người thừa kế mà ta rất hài lòng, căn cứ giao cho con, ta cũng yên tâm.”

Đường Hâm mỉm cười thoải mái, nói đùa với cha mình : “Papa, cứ an tâm, dù cha không “nịnh” con , con cũng sẽ cố gắng hết sức mình.” Cho đến tận bây giờ, Đường Tư Hoàng vẫn luôn là người mà mọi người tin cậy, bây giờ y rời đi khiến Đường Hâm có hơi sờ sợ nhưng càng nhiều hơn nữa là ý chí chiến đấu, háo hức với kế hoạch cải cách và phát triển căn cứ sắp tới. Hắn không dám nói mình có thể làm tốt hơn Đường Tư Hoàng, nhưng chắc chắn sẽ không kém hơn bao nhiêu. Đường Tư Hoàng rời đi, đối với hắn mà nói cũng là một cơ hội để hắn kiểm nghiệm và chứng minh năng lực của mình.

( nguyên văn là [就算您不给我戴高帽], dịch thô là “dù cha không đội mũ chóp cao cho con”, “Cao mạo” 高帽 là cái mũ chóp cao. “Đái cao mạo” 戴高帽 nói ví dùng lời khéo léo để nịnh nọt bợ đỡ người khác.[Nguồn : Từ điển Hán Nôm])

Tất cả đều bật cười sảng khoái.

Đường Tư Hoàng không để tâm tới câu bông đùa của con trai, nói tiếp : “Tôi biết các cậu sẽ lo lắng bị bầy tang thi vây công, trận chiến giữa con người và tang thi là điều khó tránh, chỉ có thể đối mặt. Tôi không thể nào sẽ ở mãi trong căn cứ, cho nên nếu như thật sự bị tang thi tấn công, vẫn nên dựa vào chính các cậu nghĩ cách giải quyết.”

Đường Võ vỗ ngực nói : “Tiên sinh, ngài cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ thủ vững căn cứ.”

Đường Văn cũng lên tiếng : “Vũ khí và lương thực để lại cho chúng tôi rất dồi dào, hơn nữa căn cứ Đường thành dễ thủ khó công, bầy tang thi muốn làm gì cũng không dễ dàng như vậy.”

Đường Miểu bị mọi người nhìn với ánh mắt ám muội từ nãy tới giờ, có hơi mất tự nhiên giải thích : “Tôi và cha đi không phải để dạo xung quanh không, bọn tôi có nhiệm vụ. Lần trước ở căn cứ Kinh đô đã hao tốn không ít dầu, bọn tôi ra ngoài tìm xem có giếng dầu nào bỏ hoang không để khai phá.”

“Ồ.” Tất cả đều đồng thanh, tỏ vẻ nghiêm trang, thực chất lại đầy vẻ sâu xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play