Edit + Beta : Carly
PHIÊN NGOẠI PN 1 : Nhật ký theo dõi Đường Tư Hoàng (Chương 309) Phiên ngoại diễn ra vào mấy hôm trước sinh nhật của Đường Tiểu Miểu… ——— Trời không mưa, ngày 14 tháng 12 Phắc! Thiệt không muốn viết cái nhật ký này đâu, vì hôm nay đã làm một chuyện cực kỳ mất mặt, nhưng mà, hôm nay không phải là không có chuyện vui, hơn nữa biểu hiện sau cùng của “cậu ta” còn không tồi… Thôi được rồi, vẫn ghi đi thôi, dù sao thì máy tính cũng có password, không sợ có người đọc lén. =^= ——— Vì phải tập huấn vào mỗi sáng nên đã quen thói, vừa tới bảy giờ, mình đã thức dậy, theo thói quen cọ cọ sang bên cạnh. Không đụng phải cái lẽ ra phải đụng, mình liền mở mắt ra, lúc này mới phát hiện cha đã dậy từ lâu, đang mặc quần áo. Hôm nay không phải ngày bọn họ làm nhiệm vụ, sao cha vẫn mặc đồng phục tác chiến, đồ dùng để ra ngoài căn cứ? Mình ngồi dậy, không nghĩ gì đã hỏi luôn : “Cha, cha định đi đâu vậy?” Đối với chính mình thì còn có gì không thể thừa nhận đâu chứ, mình đã AL (phòng ngừa nhỡ có người đọc lén nhật ký của mình, những từ mấu chốt vẫn nên dùng ký hiệu đi thôi 囧) cha từ lâu rồi, nhưng vẫn không dám nói cho y biết. nếu như AL người đàn ông khác, nhất định đã dứt khoát đi GB, đàn ông con trai mà, có gì không dám nói chứ? Nhưng đây lại là cha tui a, cho nên không thể không lo lắng cân nhắc, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại tiếp tục nghĩ. Cha thật sự rất hấp dẫn, không chỉ vẻ bề ngoài, mà còn có sức hấp dẫn đến từ sự trưởng thành thành thục tự nhiên, theo như mình đoán thì trong những người mà cha mình quen biết, có ít nhất bốn năm người có HG. Có thể nghĩ, mình đã đau khổ biết bao nhiêu, không chỉ đau khổ vì AL, còn phải phòng ngừa thống khổ vì QD. Haizzz… Ngây người chừng cả buổi mà không hề hay biết, lúc này mình mới nhớ ra cha vẫn chưa trả lời, vì vậy hỏi lại lần nữa. “… Có chút việc phải ra ngoài một chút, đừng có chạy lung tung.” Cha mang thắt lưng xong thì quay đầu nhìn mình một cái, “Mặc đồ vào đi.” Sau đó thì đi ra ngoài. Hắc Uy cũng từ dưới đất đứng bật dậy, lắc lắc đuôi đi theo sau cha. Trong lòng mình đột nhiên có cảm giác không ổn. Vài giây do dự vừa rồi của cha là bởi làm sao đây? Từ khi tới căn cứ, hai người họ gần như là như hình với bóng, nhưng lần này rõ ràng là cha không có ý định dắt mình theo, còn có vẻ như cố ý tránh mình nữa. Không kịp nghĩ gì nhiều, mình mau chóng xuống giường, vọt tới ban công lầu hai, vừa lúc nhìn thấy cha tiến về garage, chỉ chốc lát sau thì chạy xe ra, nhìn hướng thì quả thật là ra khỏi căn cứ. Hiện tại tang thi càng lúc càng lợi hại, mình sao có thể an tâm để cha một mình ra ngoài? Mau chóng đánh răng, lấy khăn lông lau sơ mặt mày, sau khi chạy nhanh xuống lầu rồi mình mới kịp phản ứng, cái khăn vừa rồi chẳng phải của cha sao? Há há, lại QM JC lần nữa rồi. Ách, tuy nhiên vì chút chuyện ngoài ý muốn mà cả hai sớm đã làm mấy chuyện vượt mức SL rồi, 囧 . “Tiểu thiếu gia, vội vàng đi đâu vậy? Còn chưa ăn bữa sáng mà.” Lúc chạy vù qua phòng khách, thím Xuân gọi mình. “Có đi đâu đâu, đi dạo xung quanh thôi. Charles, trở về đi.” Thấy Charles chạy theo phía sau, mình chỉ tay vào trong phòng, Charles thoáng do dự một lúc rồi mới quay người vào nhà. Mình quyết định lẳng lặng theo dõi cha, thế thì dĩ nhiên không dẫn Charles theo được rồi. Bằng không nhất định sẽ bị cha nhận ra mất. Chạy đến chỗ khá hẻo lánh trong căn cứ, mình lấy ra một chiếc ô tô con từ trong không gian, khởi động xe, phóng về phía cổng lớn của căn cứ. Quét thẻ ra khỏi căn cứ, từ xa đã nhìn thấy liếc Land Rover quen thuộc, sau khi mình mau chóng đuổi theo được một đoạn thì giảm dần tốc độ, một tay cầm vô-lăng, tay kia nhanh chóng lấy kính râm và một bộ quần áo mới chưa từng mặc lần nào trong không gian ra, chuẩn bị hóa trang một chút. Ngoài ra, còn có tóc giả, cái này lấy được khi đi ngang qua một tiệm salon hồi chuẩn bị dời khỏi biệt thự phía tây lúc trước. Lúc này vừa khéo có chút tác dụng. Hiện tại không tính là quá xa cổng vào căn cứ, xe ra vào lũ lượt, tạm thời không cần lo lắng cha sẽ phát hiện ra mình. Mình vội vàng dùng một tay chật vật đội tóc giả lên, rồi thay áo trên người, còn quần là loại màu đen bình thường, hẳn sẽ không tới nỗi bị cha nhận ra. Sau đó, mình vừa gặm bánh mì, vừa cẩn thận bám sát phía sau xe cha. Khoảng chừng hai phút sau, đột nhiên xuất hiện một chiếc xe màu đen, mau chóng chạy song song gần sát với xe của cha, rồi cửa kính xe được kéo xuống. Mình nhìn thấy cha dựa vào cửa sổ nói chuyện với người ngồi trong chiếc xe đen. Nhưng người ở trong chiếc xe kia lại không ló đầu ra, cũng không biết là ai đang ở trỏng mà đáng giá để cha phải một mình ra khỏi căn cứ như vậy. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà đầu mình đã tưởng tượng tới đủ loại khả năng, trong lòng thấy vô cùng mất mát, vô cùng khó chịu. Đúng lúc này, cha đột nhiên cười! Mình lập tức sợ tới ngây người. Cha rất ít khi cười vui vẻ như vậy. Người trong chiếc xe đó rốt cuộc là ai? Mà có thể khiến cha vui như thế? Tim mình giống như bị người ta bóp chặt vậy, đau đớn khôn cùng, bánh mì trên tay chẳng biết đã rơi xuống từ lúc nào. Lúc này, mình nhìn thấy hai chiếc xe bỗng tách ra, một chiếc đi phía tây, chiếc kia chạy hướng đông. Chiếc đi hướng đông chính là xe của cha. Mình do dự một hồi, không biết nên theo dõi ai thì thích hợp. Nếu theo dõi người kia thì có lẽ có thể hỏi ra được rốt cuộc là cha và ‘anh ta’ đã nói cái gì, nếu như không nói thì cho người đó chút chỗ tốt, vạn nhất người đó vẫn không nói thì dứt khoát đập một trận luôn rồi tính tiếp! Mình tự nhận là mình đánh cũng không tệ lắm. Ờ mà, người trong xe thật ra là nam hay nữ? Hơn nữa, cha đi về phía đông là tính đi đâu nữa? Chẳng lẽ là còn có cái gì không thể để mình biết? Chỉ có nửa phút mà đầu óc mình đã bay tới chuyện ‘Kim ốc tàng Kiều’ luôn rồi, mình cũng không chịu được cái sự nghi ngờ không biên giới của bản thân, dứt khoát cắn răng, cũng lái xe về hướng đông. (Giải thích cuối chương) Càng chạy tới, cảnh vật chung quanh càng vắng vẻ, còn tiếp tục theo dõi sẽ rất nguy hiểm, rất dễ bị cha phát hiện. Nhưng mình không thể không thừa nhận rằng mình hoàn toàn không bình tĩnh được. Càng vắng càng khả nghi, chẳng phải sao? Nếu như trong khu rừng này không có gì thì cha có cần phải tránh hết tất cả mọi người, một mình chạy tới đây không? Xe của cha bất ngờ tăng tốc, mình lại càng thêm tin tưởng vào suy đoán của bản thân. Có lẽ cha đã phát hiện ra có xe theo dõi mình, không muốn để người ta biết cha tới đây làm gì nên mới chạy nhanh như vậy. Mình không chút do dự đạp chân ga đuổi theo. Nhưng kỹ thuật lái xe của cha thiệt sự là quá tốt, nghe nói hồi trẻ thường xuyên đua xe với người ta. Mình lái xe theo được một đoạn thì đã mất dấu, quay qua quay lại nhìn xung quanh, chỉ có mấy cái cây cao to. Chẳng còn cách nào, mình chỉ có thể xuống xe, hẳn là sẽ tìm được vết bánh xe rồi tiếp tục theo dõi. Sau khi xác định chung quanh không có tang thi xong, mình liền hơi thả lỏng một chút, ngồi xổm xuống đất tìm kiếm dấu vết. Nhiệt độ rất thấp, lớp tuyết trên đất đã đông cứng lại, cho dù là xe cũng rất khó in dấu lại trên đó, hơn nữa cũng không loại trừ khả năng những người sống sót khác đã qua lại chỗ này trước khi hai người tới. Mình tìm cả buổi cũng chẳng phát hiện được cái gì, vừa thất vọng lại ảo não, nếu hồi nãy chạy nhanh hơn là được rồi. Đúng lúc này, chợt có cái gì đó đánh úp tới từ phía sau khiến mình rùng mình, thầm thấy kinh hãi nghĩ : chẳng lẽ là tang thi? Mình bật người dậy định tránh, eo lại bị siết chặt, tức thì vô cùng sợ hãi, theo bản năng thụi mạnh cùi chỏ ra sau, cánh tay lại bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy. Một luồng hơi ấm áp phà vào tai mình, âm thanh quen thuộc vang lên. “Đường Miểu, con làm gì ở đây?” Là cha! Mình xấu hổ không thôi, lại phải giả vờ như không có gì quay đầu lại, cười gượng hai tiếng với cha : “Cha, trùng hợp vậy.” Cha lạnh nhạt nhìn mình, vẫn ôm eo mình không buông, mình cũng vui vẻ dựa sát vào người cha, mỉm cười nhìn cha. “Cha, sao cha lại ở đây?” Cha nhìn chằm chằm mình một lúc rồi chợt chậm rãi hỏi : “Con đang theo dõi ta?” Nụ cười trên mặt mình tức thì cứng đờ, có hơi bực bội, bất giác làm mặt lạnh với cha. Thế nhưng trong lòng mình lại hiểu rõ, cha chẳng làm gì sai cả. Chỉ là, mình đã biết rõ cha không làm gì sai, tại sao trong lòng vẫn khó chịu như vậy? Mình cũng chẳng làm sai cái gì, mình chỉ là XH một người không nên XH mà thôi, nếu như một người có thể khống chế lòng mình thì đó không phải người nữa, mà là máy rồi. Cha hình như đã nhìn ra mình không ổn, có hơi sửng sốt, chọt chọt mặt mình, đột nhiên cong môi cười, đôi mắt đen láy lóe lên tia sáng sung sướng, khiến lòng mình thấy có phần ấm áp. Nhưng mình lại muốn trừng cha hơn, mà mình quả thật cũng đã làm vậy, trừng mắt nhìn cha chằm chằm, cha lại còn bật cười thành tiếng. “Cười cái gì mà cười! Có gì buồn cười chứ!” Cha vẫn cười, rồi cúi đầu hôn lên vầng trán lành lạnh của mình, thản nhiên nói : “Bộ dạng ngồi xổm tìm tìm kiếm kiếm vừa rồi của con trông rất thú vị.” Mình : “…” Mình thiệt sự rất muốn thô lỗ bật lại : thú vị cái đầu cha! “Đang tìm cái gì vậy? Có cần ta giúp không?” Cha lại hỏi, vẻ mặt có phần nghiền ngẫm. Lúc này mình rốt cuộc cũng đã xác định được, từ lúc cha và chiếc xe màu đen kia tách ra thì đã bắt đầu đùa giỡn mình rồi, không khỏi nổi giận, gạt cánh tay đang ôm eo mình của cha, lạnh nhạt nói : “Không cần, cha cứ xem như con chưa từng xuất hiện đi.” Nói rồi mình liền quay người định đi. Cha lại thêm một lần sửng sốt, kịp thời giữ mình lại, thoáng lắc đầu như rất bất đắc dĩ vậy. “Có đôi khi thật sự chả biết con nghĩ cái gì nữa. Nói cho con biết cũng không sao, ta đang nhờ người ta chỉ kỹ thuật làm một thứ, có liên quan tới con, định vài ngày nữa sẽ cho con một kinh hỉ. Nếu như con không muốn bất ngờ này thì bây giờ ta có thể nói cho con mọi chuyện.” Bốn chữ ‘liên quan tới con’ trong phút chốc đã đánh tan lo lắng trong lòng mình, nhưng mình vẫn còn một nghi vấn. “Ừm, vậy thì người kia nhất định rất hài hước, chỉ một đề tài bình thường như vậy mà đã có thể khiến Đường tiên sinh cười rồi.” Cha bất đắc dĩ liếc mình một cái, lạnh nhạt đáp : “Tên đó hỏi ta chuẩn bị cho ai, ta không nói gì. Người ta liền nói ‘Nhất định là làm cho người cực kỳ quan trọng với anh, thậm chí là không thể thay thế được’.” Mình sững sờ nhìn cha, không kìm được mà mỉm cười, lại thấy mình thật quá không kiên định khi đã bị cha chọc cười thành công nhanh như thế. “Khụ, con không có cố ý theo dõi cha, chỉ là trùng hợp thôi, thật đó!” “Ha ha…” Cha cười cười, có lẽ là không tin, nhưng cũng không nói gì, xoa xoa gương mặt bị gió thổi lạnh ngắt của mình, “Về thôi, thu xe vào đi.” Sau đó, mình thu chiếc ô tô con vào lại không gian, cha thì nhét mình vào ghế phụ lái. ——— Ngày 17 tháng 12 Thì ra hôm đó cha thật sự chỉ là hỏi người ta một vấn đề thôi, vấn đề đó là : làm thế nào để thành công làm ra một cái bánh sinh nhật! Mình thích bất ngờ này chết đi được. ——— Kim ốc tàng kiều (金屋藏娇): lầu vàng chứa người đẹp, trong ngữ cảnh trong truyện thì tức là em Miểu tưởng anh Hoàng có bồ (:v). Đây là một thành ngữ, được lấy từ cuốn tiểu thuyết lịch sử “Hán vũ cố sự -漢武故事”. Vị hoàng hậu thứ nhất của Hán Vũ đế tên gọi là Trần A Kiều (陈阿娇), là người phụ nữ có ảnh hưởng lớn nhất tới sự nghiệp của Hán Vũ đế. Khi còn là vương gia, Hán Vũ đế đã nói nếu lấy được bà, sẽ xây nhà vàng cho bà để ở. Nên sau khi bà gả cho Lưu Triệt, Quán Đào công chúa – tức mẹ của Trần A Kiều, đã ra sức giúp Lưu Triệt đoạt ngôi thái tử, cuối cùng thành công. Năm 151 TCN, Hán Cảnh đế phế Lưu Vinh, phong Vương Chí (mẹ Lưu Triệt) và Lưu Triệt làm Hoàng hậu và thái tử, do đó Trần A Kiều trở thành Thái tử phi. Năm 140 TCN, Hán Cảnh đế qua đời, Lưu Triệt lên làm vua, tức Hán Vũ Đế. Vũ Đế phong cho bà làm Hoàng hậu và xây cho bà tòa nhà bằng vàng. Nguyên văn câu chuyện là: Khi Hán Vũ đế Lưu Triệt lúc bốn tuổi, được phong là Giao Đông vương (膠東王). Một lần, ông được mẹ nuôi, tức Quán Đào công chúa, ôm vào lòng rồi hỏi: Con có muốn lấy vợ không? Có, Lưu Triệt đáp lại. Công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh gợi ý tiếp: Muốn người nào? Lưu Triệt đều nguầy nguậy lắc đầu, tỏ ý không ưng. Quản Đào công chúa lại chỉ tay về phía con gái mình, tức Trần A Kiều, rồi hỏi: Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng?. Lưu Triệt nhoẻn cười đáp: Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để cho nàng ở. Chính câu nói này về sau đã trở thành điển cố nổi tiếng của Trung Quốc Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌 nhà vàng cất người đẹp). Nguồn: Bách Hợp Thư Quán.