Chương 2.2 : Thân mật
(Chương 311) Đường Miểu và Đường Tư Hoàng rời đi bằng một chiếc xe vận tải nhỏ. Thùng xe chủ yếu là chuẩn bị cho Hổ Vương và Charles. Đoạn đường lần này không ngắn, tuy thể lực của chúng rất tốt nhưng cũng không thể để chúng chạy cạnh xe suốt hai mươi bốn tiếng một ngày được. Chúng còn phải tự mình săn mồi, để mãi trong không gian cũng không được. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng định tới căn cứ Thiên Kim. Căn cứ Thiên Kim là một căn cứ khá lớn, lại gần căn cứ Kinh đô nhất. Bọn họ không thể rời khỏi căn cứ Đường thành quá lâu nên cũng không thể đi đâu quá xa. Căn cứ Thiên Kim ở gần biển, so với căn cứ ở đất liền hẳn là có một cảnh tượng phát triển khác. Hai người tính đổi chút hải sản về, thuận tiện xem như đi du lịch luôn. Đã lâu không ở cùng nhau, tâm trạng hai người cực kỳ tốt, trên đường cũng không đi vội vội vàng vàng, đói thì dừng lại ăn cơm, mệt thì tìm chỗ nghỉ ngơi. Vì để thật sự trải nghiệm những niềm vui của một cuộc hành trình, hai người tận lực không vào không gian, đồ ăn cũng hạn chế lấy ra từ không gian, mà là săn bắn dọc đường đi. Nhưng đã có Hổ Vương và Charles hỗ trợ, săn bắn đối với họ, có thể nói là dễ như trở bàn tay. Khi mặt trời sắp lặn sau ngọn núi, xe dừng lại trước một nhà dân. Kìm nén trong xe cả ngày, Đường Miểu mau chóng nhảy khỏi xe, duỗi tay duỗi chân, đi tới chỗ mộ địa liền không muốn nhúc nhích nữa. Do ít người lui tới nên cỏ ở đây mọc rất tươi tốt, phủ bên trên mặt đất trông giống như một tấm thảm mềm mại vậy. Cậu đã dùng tinh thần lực thăm dò rồi, chung quanh rất an toàn nên mới có thể thả lỏng như vậy. “Charles, lại đây.” Đường Miểu gọi Charles tới gần, bảo nó nằm xuống rồi gối đầu lên bụng nó, thoải mái vắt chân hình chữ ngũ, mỉm cười nhìn Đường Tư Hoàng. “Bữa tối giao cho cha và Hổ Vương nha, con muốn ăn gà nướng, đã lâu không được ăn rồi.” Đường Tư Hoàng ngồi xuống cạnh cậu, dùng một tay chống người nửa nằm xuống : “Lúc trước đã nói là thay phiên nhau nấu cơm rồi, cơm tối nay phải là con phụ trách mới đúng.” “Hai chúng ta có quan hệ thế nào chứ? Cha nhường con đi.” Đường Miểu chơi xấu lười biếng nói. Đường Tư Hoàng luồn một ngón tay vào cổ áo thun của cậu, đầu ngón tay khẽ lướt qua xương quai xanh đầy ám muội : “Muốn ta làm cũng không phải không được. Tối nay thử lại tư thế đó?” Hô hấp Đường Miểu lập tức trở nên nặng nề. Khi hai người ở cạnh nhau, dường như buông bỏ hết mọi áp lực và trói buộc, sinh hoạt nào đó cũng trở nên vô cùng hài hòa. Sau khi ra ngoài đến giờ đã được bốn ngày, chuyện hai người cực kỳ thích làm chính là dùng bảy loại tư thế khác nhau. Theo chiều hướng trước mắt thì thử hết mười tám thế trong truyền thuyết dường như cũng không phải không thể. “Túng d*c quá độ là không tốt.” Đường Miểu nói với vẻ sâu xa. “Không muốn?” Đường Tư Hoàng cúi người sát hơn nữa, môi khẽ chạm lên môi cậu, tay phải lần xuống đùi cậu, vẽ vài vòng như có như không. Đường Miểu đưa tay kéo kéo dây nịt của y : “Khụ, xem cha biểu hiện thế nào đã.” “Đợi chút.” Đường Tư Hoàng mở cổ áo cậu ra, tay lưu luyến vuốt ve vai cậu vài cái mới chỉnh lại quần áo của cậu cho ngay ngắn, sau đó dẫn Hổ Vương rời đi. Đường Miểu nằm dưới đất một lúc mới đứng lên bắt đầu bố trí chỗ trú tạm thời. Tuy đang là mùa hè nhưng gió lại khá to, bên ngoài vô cùng mát mẻ. Buổi tối Đường Miểu không định ở trong nhà. Ở nông thôn, thứ không thiếu nhất chính là cây, cậu dùng dị năng hệ thực vật dời mấy cái cây gần đó tới, lấy nhà dân làm nền móng, từng gốc từng gốc cây lần lượt vây quanh mảnh đất trống trước nhà dân, dựng thẳng lên tạo thành một “tường cây” ba mặt, tạo thành một không gian rộng chừng mười mét vuông, chỉ để lại một lối vào chật hẹp. Sau đó, cậu lại lấy một cái đèn pin ra, đem treo lên cây, lại trải đệm lông lên mặt cỏ, nằm trên đó lăn một vòng. Charles hưng phấn chạy tới chạy lui, cũng bắt chước lăn một vòng theo, Đường Miểu vội đẩy nó ra. “Xuống mau, mày còn chưa có tắm đâu. Tí đợi Đường Tư Hoàng về rồi bảo cha tắm cho mày.” Đường Tư Hoàng xách ba con gà đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn người đang lăn lộn trên đệm lông, không quấy rầy đến cậu. Đã lâu không thấy bộ dạng như con nít thế này của thằng bé rồi. Đường Miểu lăn một hồi mới nhìn thấy người đứng ngoài “cửa”, vì nụ cười ôn nhu trên mặt y mà thoáng ngây người, tức thì nhếch môi cười xấu xa, trở người nằm thẳng ra, cong ngón tay ngoắc ngoắc y. Bụng dưới của Đường Tư Hoàng thoáng siết chặt, suýt nữa đã quăng luôn mấy con gà trong tay. “Nhanh thế.” Đường Miểu nhìn thứ y mang về. Có thể không nhanh sao? Đường Tư Hoàng nói trong lòng. Đây là gà y bắt trực tiếp từ trong không gian, để phòng ngừa Đường Miểu nhìn ra được, y còn cố ý kiếm mấy con gà trông thường thường, xử lý xong xuôi rồi mới cầm tới. Trong không gian có rất nhiều gà, nhưng có một vài con là do y và Đường Tiểu Miểu thuận tay bắt về. Đường Tiểu Miểu nhất định đã quên từ lâu rồi. Đường Tư Hoàng lấy củi khô ra nhóm lửa, Đường Miểu lăn lăn một hồi liền lăn tới cạnh y, gác chân lên đùi Đường Tư Hoàng. “Cạnh đống lửa nóng đó.” Đường Tư Hoàng vỗ vỗ đùi cậu, “Đi tắm trước đi.” Đường Miểu vào không gian tắm rửa, chỉ một lúc đã ra. Đường Tư Hoàng quay đầu nhìn sang, mái tóc vẫn còn ẩm ướt, áo thun trắng ngắn tay, quần đùi trắng dài qua gối, chân không mang giầy, một cậu nhóc nhẹ nhàng khoan khoái. Đường Miểu lười biếng nằm xuống đệm nhìn Đường Tư Hoàng nướng gà, ngửi thấy mùi mà càng lúc càng đói, nhấc chân để lên vai Đường Tư Hoàng, lấy chân chọt chọt y. “Đói.” “Chỗ nào đói?” Đường Tư Hoàng cong môi, quay đầu nhìn cậu. Đường Miểu đạp mạnh y một cái, ánh lửa phủ lên làm mặt mày cậu đỏ bừng, giống như ngượng ngùng vậy. “Tùy tiện nói một câu thôi mà cũng nghĩ sang hướng khác được!” “Ta nghĩ sang hướng nào hả? Nói xem.” Đường Tư Hoàng nắm cổ chân cậu lên, hôn lên ngón cái cậu một cái rồi thả lại xuống đùi mình. Đường Miểu bật dậy, ngồi xổm phía sau y, ôm y từ phía sau, há miệng vươn lưỡi l**m l**m vành tai y, hai tay thì luồn vào vạt áo y, khẽ vuốt lên phần bụng rắn chắc. Da Đường Tư Hoàng phủ một tầng mồ hôi mỏng, mằn mặn, dường như càng kích thích d*c v*ng của cậu. Đường Miểu vốn chỉ định phản kích thôi, lại đẩy mình vào tình cảnh lưỡng nan, cơ thể vừa mới tắm xong đã bị cơn nóng cuồng nhiệt này cuốn sạch, hai tay càng siết chặt lấy Đường Tư Hoàng, kìm lòng không đậu mà khẽ m*t vành tai y một cái. Đường Tư Hoàng rên lên một tiếng, đưa cánh tay đang không làm gì ra sau lưng, kéo người ra phía trước người mình, tay kia thì mau chóng quẳng gà nướng đi, toàn bộ động tác chỉ tốn không tới hai giây, y đã đặt Đường Miểu xuống dưới người. Nhóc con này hiếm khi chủ động, y hiển nhiên không thể bỏ qua phúc lợi này được, thuận tiện xoay người xuống để Đường Miểu ngồi lên trên, ý nói người phạm quy không phải mình. Đường Miểu liếc mắt qua gà nướng, do dự chừng nửa giây rồi chủ động hôn lên môi Đường Tư Hoàng, một tay chống người, tay còn lại thì cởi thắt lưng của y. Ngón tay linh hoạt của Đường Tư Hoàng chỉ móc một cái đã thuận lợi giật cái quần đùi vốn lỏng lẻo của cậu nhóc nào đó xuống… Đến tận khi bụng của Đường Miểu kêu rột rột, Đường Tư Hoàng mới chịu tha cho cậu, lấy một cái chăn mỏng trong không gian ra, đắp lên người cậu. Trời đã tờ mờ tối, như vậy cũng đủ hiểu y đã giày vò Đường Miểu lâu đến cỡ nào. “Gà mất sạch xương luôn rồi!” Đường Miểu câm lặng nhìn Charles và Hổ Vương, hai đứa đang thỏa mãn l**m l**m mép. “Cũng hết cách. Hay là lấy ra từ trong không gian luôn?” Đường Tư Hoàng tỏ vẻ tiếc nuối nói. Đường Miểu nghi ngờ như y : “Cái con ban đầu, cha cũng lấy ra từ không gian à?” “Đương nhiên không.” Đường Tư Hoàng vô cùng bình thản gọi Hổ Vương tới để Đường Miểu tựa vào, vỗ vỗ lưng nó xem như khen ngợi, sau đó lấy một rổ nho trong không gian ra đưa cho Đường Miểu. Đường Miểu xụi lơ nhìn y : “Cha mặc đồ vào trước đã.” Đường Tư Hoàng nghe lời mặc quần vào, nửa người trên lại vẫn để trần, những đường cong khỏe mạnh cường tráng ấy khiến một người đàn ông khác vì thế mà ghen ghét không thôi. Vung vẩy tay xua muỗi đi, Đường Miểu thầm nguyền rủa y nên bị đám muỗi cắn sưng vù thành một cục luôn đi. “Ta sẽ không chọc vào muỗi.” Đường Tư Hoàng luôn để ý tới ánh mắt cậu, thấy thế liền biết tỏng. Đường Miểu giả ngây mỉm cười. Đường Tư Hoàng lần nữa lấy ra hai con gà, nói, “Muỗi ở đây nhiều lắm, muộn quá thì vào trong ngủ luôn đi.” Đường Miểu không hề gì ừm một tiếng, lấy chân câu lấy y. Đường Tư Hoàng quét gia vị lên gà rồi xiên gà lên trên đống lửa, đi tới nằm bên cạnh Đường Miểu, kéo cậu vào lòng để xua muỗi cho cậu. Cả hai đều không nói gì nhưng sự yên lặng này lại không hề khiến người ta thấy mất tự nhiên. Đường Miểu nhìn người đàn ông không hề thấy phiền huơ tay qua lại đuổi mấy con muỗi thỉnh thoảng bu lại, hai cái lúm đồng tiền mãi vẫn không biến mất. Đường Tư Hoàng bị nụ cười rạng rỡ cùng ánh mắt chăm chú của cậu hấp dẫn, ngang nhiên nhào tới ngậm lấy cánh môi cậu, đưa tay kéo tấm ra giường lên, nụ hôn ngọt ngào dần đi xuống. “Uông!” Charles bất ngờ kêu lên một tiếng. Hai người nghe thấy có tiếng xe tới gần, lập tức tách ra. Đã không còn kịp tiến vào không gian, Đường Tư Hoàng mau chóng bao kín Đường Miểu, nhìn ra ngoài đầy cảnh giác. Đường Miểu mất tự nhiên mặc quần áo vào bên dưới lớp ra giường. Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe dừng lại ngay bên ngoài, ba người đàn ông bước ra từ bên trong. Đi đầu là một ông chú già dặn chừng bốn mươi tuổi, thấy Đường Tư Hoàng đang mặc áo, còn Đường Miểu thì đang chỉnh lại tấm thảm xộc xệch, liền nhướng mày hiểu rõ, có chút xấu hổ nhưng vẫn mở miệng. “Thật ngại, xin lỗi đã quấy rầy, bọn tôi thấy ánh lửa từ đằng xa nên tới đây chào hỏi. Ba người bọn tôi đều là người bình thường không có dị năng đặc biệt gì, hiện tại cũng kiệt sức đến nỗi không thể tự đi nhặt củi nhóm lửa được nữa, không biết có thể mượn chút ánh sáng không.” Đường Miểu nhìn ra được ba người quả thật không có dị năng, hơn nữa mặt mày người nào cũng đầy mệt mỏi, trong lòng liền biết người này không nói dối, gật đầu cười nói : “Không sao, ngồi đi.” “Cám ơn.” Người nọ thở phào nhẹ nhõm. Hai người khác cũng lễ phép cám ơn rồi ngồi xuống kế bên, có hơi câu nệ. Cả ba bất giác tỏ ra thấp kém, hiển nhiên có thể thấy được những người này bình thường sống khá khó khăn trong thời đại mạt thế này. Đường Tư Hoàng trở mặt mấy con gà rồi lại trở về cạnh Đường Miểu, tiếp tục đuổi muỗi cho cậu. Ông chú lão thành tự giới thiệu, ông ta tên Triệu Phi, hai người khác một người là Ngô Ba, người kia là Chu Lãng. Ba người cố gắng kìm chế không ngó về phía gà nướng, cầm lấy lương khô của mình. Đường Tư Hoàng lạnh nhạt hỏi : “Các anh đến từ căn cứ Thiên Kim sao?” Chỗ này cách căn cứ Thiên Kim cũng không xa.