Chương 2.11 : Mộng đẹp tái hiện

(Chương 320)

“Có vậy thôi mà con đã vui như vậy? Hửm?” Đường Tư Hoàng cúi đầu nhìn Đường Miểu, ánh mắt có chút nguy hiểm.

Đường Miểu vội nói : “Con đây là giận quá hóa cười.” Nói rồi, trong tay cậu xuất hiện một khẩu súng, nhắm thẳng vào Cáo Đen.

“Cám ơn đề nghị chỉ để một người sống của thím. Bảo người của thím tránh ra, không thì bọn tôi sẽ chẳng chừa một người nào sống cả.”

Cậu còn không quên nói với Đường Thừa một câu : “Thừa Thừa đừng sợ, chú đùa với bà ta đấy.”

“Ừm…” Đường Thừa nhìn cậu đầy nghi ngờ, lại nhòm sang Cáo Đen, nhỏ giọng nói : “Chú, cẩn thận nha, nhìn bà ta hình như không giống như đang đùa đâu.”

Đường Miểu im lặng không nói. Thằng nhóc thối này thật sự chỉ mới bốn tuổi sao?

Cáo Đen nhìn sang Đường Thừa, nụ cười càng thêm rạng rỡ, giơ tay lên, trong tay cũng có một khẩu súng lục đen, chĩa ngay Đường Miểu, cười nói : “Cậu thấy đạn của cậu nhanh hay của ta nhanh hơn?”

Sắc mặt Đường Nhất và Đường Tam tức thì biến đổi. Tiểu thiếu gia chỉ cách ả đàn bà kia có hai mét, nếu như cả hai nổ súng, chỉ có thể dựa vào tốc độ tránh né của ai nhanh hơn thôi, nếu không thì chắc chắn sẽ chết. Hai người nhấc chân tính tiến tới, lại bị Đường Tư Hoàng nhàn nhã phất tay.

Đường Nhất và Đường Tam liếc nhau, không do dự lùi về. Tiên sinh tuyệt đối sẽ không để tiểu thiếu gia mạo hiểm, trừ phi đã nắm chắc phần thắng. Hai người cũng không thả lỏng cảnh giác, phòng ngừa bị thuộc hạ của Cáo Đen gây cản trở bất cứ lúc nào.

Đường Miểu cười nhạt : “Cần chi hỏi? Thử là biết liền chứ gì.”

Cáo Đen nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu, lòng thầm thấy kinh ngạc. Ả nhìn ra được, người thanh niên này thật sự không sợ hãi. Trong tay cậu ta rốt cuộc là có con át chủ bài gì? Nhưng lợi thế của ả chắc chắn là mạnh hơn một bậc.

Thuộc hạ của Cáo Đen đằng đằng sát khí nhìn đám người Đường Tư Hoàng, sắc mặt ai nấy cũng đều không có vẻ gì là lo lắng cho Cáo Đen. Bầu không khí nhất thời như đọng lại, bốn phía an tĩnh đến đáng sợ. Cả hai bên không ai động đậy, trong tình huống này, hình ảnh Đường Thừa kéo kéo cái mũ len tự chơi tự vui càng dễ khiến người khác chú ý.

Cáo Đen nhắm nòng súng ngay đầu cậu, chậm rãi bóp cò súng.

Đường Miểu thản nhiên mỉm cười, súng trong tay cũng chĩa ngay mi tâm Cáo Đen, khẽ nhấn cò súng.

“Đây là mày tự tìm chết, đừng có mà trách tao.” Cáo Đen khinh miệt nói thầm. Ả đã chú ý tới cặp nhẫn cùng kiểu trên tay Đường Miểu và Đường Tư Hoàng, nhưng nhìn bộ dáng Đường Tư Hoàng lại chẳng giống như rất để ý tới cậu, cho dù ả có giết Đường Miểu thì Đường Tư Hoàng cũng sẽ không ảnh hưởng gì. Người đàn ông này, anh ta là bị ép buộc thôi.

‘Đoàng —— ’

Một tiếng súng vang lên, hoặc là hai, không ai có thể phân biệt được. Chờ đến khi bọn họ định thần lại tiến lên kiểm tra thì thấy Cáo Đen mặt đầy khó tin ôm lấy vai, mà đối diện ả, Đường Miểu cười tủm tỉm nhìn lại, không hề chi thổi thổi nòng súng, chiếc áo khoác màu kaki phấp phới trong gió, không dính chút bụi.

“Đại tỷ!” Thuộc hạ của Cáo Đen cũng không thể tin là lão đại nhà mình lại bắn trượt, tiến tới đỡ ả.

“Đã xảy ra cái gì vậy?” Tiếu Hồ Lâm dụi dụi mắt, nhỏ giọng hỏi Đường Thất.

Đường Thất cũng ngơ ngác không hiểu : “Không rõ lắm…” Anh ta rõ ràng nhìn thấy tiểu thiếu gia đứng đó chẳng động lấy một miếng, sao có thể tránh được đạn của Cáo Đen? Mà Cáo Đen thì lúc tiểu thiếu gia nổ súng đã mau chóng tránh đi lại bị thương. Động tác của Cáo Đen thật sự rất nhanh, trông gần như y hệt Lăng Ba Vi Bộ vậy.

Việc này khiến cả đám người ngơ ngác chả hiểu chuyện gì xảy ra. Tiểu thiếu gia không hề tránh lẽ ra bị trúng đạn lại không bị thương, còn Cáo Đen rõ ràng tránh được thì không nên trúng đạn, thực chất lại bị thương. Nhưng bọn họ không để lộ vẻ nghi ngờ trên mặt mình, mà đều tỏ vẻ cao thâm khó lường, khiến đối phương không nhìn ra được bọn họ rốt cuộc còn những lợi thế nào.

Chỉ có một mình Đường Tư Hoàng là rõ ràng, ngay lúc nổ súng, Đường Tiểu Miểu cũng đồng thời dùng tốc độ cực nhanh tiến vào không gian rồi lại trở ra. Khoảng thời gian này rất ngắn, ngắn đến độ gần như tất cả mọi người không hề biết cậu đã từng biến mất. Và khoảng trống đó đủ để cậu tránh được đạn của Cáo Đen.

“Yên tâm, con sẽ không để bất kỳ ai cướp cha đi đâu.” Đường Miểu nở một nụ cười đắc ý với Đường Tư Hoàng, vòng qua cổ y rồi hôn lên miệng y một cái, tầm mắt lạnh lẽo lại đảo về phía Cáo Đen.

Đường Thừa được Đường Tư Hoàng ôm vào lòng, nên dù nghe thấy tiếng súng nhưng lại không nhìn thấy người bị trúng đạn, khi nghiêng đầu thì vừa vặn nhìn thấy Đường Miểu hôn Đường Tư Hoàng, làm mặt xấu với cậu, cũng học cậu muốn hôn Đường Tư Hoàng, lại bị Đường Tư Hoàng búng một phát lên gáy.

“Con biết rồi, bác chỉ để chú hôn thôi. Con không có thèm đâu!” Đường Thừa tỏ vẻ chả sao cả, lại vươn hai cánh tay mập mạp lên đòi Đường Nhất ôm.

Đường Miểu đưa tay vuốt mồ hôi. Không thèm còn bày đặt giận dỗi không chịu để Đường Tư Hoàng tiếp tục ôm?

Cáo Đen bưng lấy vết thương trên cánh tay, nhìn chòng chọc Đường Tư Hoàng và Đường Miểu, đột nhiên nói với Đường Tư Hoàng : “Thằng nhóc này thật ra là con anh đúng không?”

Nói rồi, ả cũng chẳng đợi y trả lời, nói tiếp : “Lần này xem như tôi đắc tội, các người cũng bắn tôi một phát rồi, xem như huề đi, thế nào?”

Lời ả nói khiến Đường Miểu và Đường Tư Hoàng có chút bất ngờ, nói chẳng sao cả.

Đường Miểu trái lại có phần tán thưởng người phụ nữ này. Bất kể là điều gì khiến ả thay đổi quyết định, ít nhất ả ta cũng biết điều.

“Các người đi đi.”

Cáo Đen gật đầu chào, phất tay ra hiệu với thuộc hạ xong quay người lên xe.

Đường Miểu dùng tinh thần lực theo dõi một hồi, bọn hắn đúng là đi thật.

“Chạy tiếp đi.” Đường Tư Hoàng lên tiếng.

Đường Miểu nghe được lời y nói, nhưng hiện tại cậu đang dùng tinh thần lực nghe lén cuộc đối thoại của đám người Cáo Đen. Bởi vì cậu cực kỳ tò mò với mục đích của Cáo Đen.

“Đại tỷ, đàn ông dễ nhìn trong căn cứ chúng ta cũng có không ít, sao lại nhắm trúng người đàn ông kia?”

“Tao cần một người thừa kế, mà gien của tên kia lại cực kỳ tốt.”

Cái lý do này thiệt làm người ta cạn lời quá nha? Đường Miểu nhướng mày, tiếp tục nghe. Nghe một hồi, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn ngành, trong lòng thấy ghê tởm vô cùng. Thì ra vào thời kỳ tận thế, những lúc quá đói, người của căn cứ nhỏ này đều đã ăn thịt người. Có lẽ vì nguyên nhân này mà khiến tỷ lệ trở thành dị năng giả của bọn họ cao hơn những người khác, lại cũng vì thế mà đánh mất khả năng sinh con. Cáo Đen là người phụ nữ duy nhất có khả năng sinh con trong cả căn cứ, đã từng mang thai một lần nhưng cuối cùng lại sanh non ngoài ý muốn. Vì để giữ vững địa vị của mình trong căn cứ, ả cần ngay một người thừa kế. Trước đó bọn hắn cũng đã từng tóm về mấy người sống sót nam giới đi ngang qua, nhưng đều không thành công thụ thai. Cáo Đen nghĩ lầm Đường Thừa là con trai Đường Tư Hoàng, nhìn trúng gen tốt của y, cho nên mới nảy sinh ý định cướp người.

“Sao thế? Cái mặt này là sao?” Đường Tư Hoàng biết rõ cậu đang dùng tinh thần lực, thấy cậu mặt ủ mày chau thì không khỏi bật cười, ôm eo cậu.

“Không có gì, đi thôi.” Bản thân Đường Miểu đã buồn nôn chết được rồi, không muốn Đường Tư Hoàng cũng bị vậy theo.

Hai chiếc xe dần đi xa, khuất bóng sau làn sương chiều thu.

Đoạn đường sau đó không gặp chuyện gì làm người ta phiền lòng nữa, một ngày sau, đoàn người rốt cuộc cũng tiến vào thành phố G. Mặt đường dường như đã được xử lý sạch sẽ, không còn nhìn thấy bao nhiêu chiếc xe bị bỏ lại, cũng không xuất hiện tình cảnh xác tang thi vươn vãi khắp nơi như bọn họ nghĩ.

“Có lẽ là căn cứ lúc trước của thành phố G đã lớn mạnh, mặt đường có thể là do bọn họ thanh lý.” Đường Miểu phỏng đoán.

Sau khi tiến vào thành phố, bọn họ có gặp được một đội sinh tồn nhỏ, cũng trao đổi với nhau một chút. Thành phố G phía nam quả thật có một căn cứ cỡ trung tên là căn cứ Thiên Hà, hơn nữa phát triển cũng không tồi. Mấy người sống sót nhiệt tình khuyên bọn họ nên tránh đi mấy đoạn đường có khá là nhiều tang thi.

Đường Miểu hào phóng cho bọn họ một bao hoa quả khô.

Đường gia gần hơn Tiếu gia, hai chiếc xe liền phóng thẳng tới khu biệt thự Đường gia. Càng tới gần nhà mình, tâm trạng Đường Miểu càng kích động. Tuy chỉ sống ở đó bốn năm nhưng đó dù sao cũng là nhà của cậu, chứa đầy những kỷ hiệm hoặc tốt hoặc xấu của cậu, đó đều là những dấu ấn trưởng thành, những trải nghiệm trong đời người.

Cậu không khỏi quay đầu nhìn Đường Tư Hoàng, trên mặt tuy không tỏ vẻ gì nhưng trong ánh mắt như đang nghĩ điều gì đó, dường như cũng rất rung động.

Chiếc RV dừng lại trước cánh cửa sắt, Đường Miểu không thể chờ được nữa, trực tiếp phóng ra khỏi xe.

“Chậc, trống trơn.” Tiếu Hồ Lâm đi vào nhà, ngó quanh một vòng rồi lắc đầu.

Đường Miểu lại không nhịn được cười. Có lẽ do hồi rời đi khi trước, cậu gần như là dọn sạch nhà nên mới không bị đám người sống sót càn quét. Ngoại trừ khắp nơi đâu đâu cũng là bụi thì căn nhà không dơ bẩn lộn xộn như họ tưởng.

“Đường Tư Hoàng, chúng ta ở đây mấy — ” Đường Miểu quay đầu nói với Đường Tư Hoàng, lại chẳng thấy bóng dáng y đâu.

Tiếu Hồ Lâm ôm Đường Thừa, tỏ vẻ bất đắc dĩ chỉ lên lầu nói : “Vừa rồi ném Đường Thừa cho chú xong lên lầu rồi.”

Đường Miểu bước ba bước thành hai chạy lên lầu, tìm được Đường Tư Hoàng trong phòng y, thấy y đang đưa lưng về phía mình, đứng trước cửa phòng tắm.

“Nhìn gì thế?” Đường Miểu tò mò bước qua, gác đầu lên vai y dòm vào trong, lại chẳng phát hiện thấy gì.

“Ngày hôm đó…” Đường Tư Hoàng quay đầu nhìn cậu, ánh mắt đầy cháy bỏng, “Ta chính là đứng ở đây đẩy cửa vào, nhìn thấy con đang tắm ở trong…Bảo bối, tái hiện lại cảnh ngày hôm đó không?”

Đường Miểu dễ dàng bị y kích thích, cả người như bị nhấn chìm trong cơn nóng, có hơi xao động : “Tái hiện thế nào? Lại chẳng có nước.”

“Con đồng ý thì ta sẽ có cách thôi.” Đường Tư Hoàng ôm lấy eo cậu, cả hai kề sát vào nhau, có thể cảm nhận được từng nhịp đập nơi đôi trái tim cùng hơi thở của đối phương.

“Say ‘yes’…” Đường Tư Hoàng hôn phớt lên đôi môi Đường Miểu, “Hửm?”

Chỉ một âm thanh gợi cảm trầm thấp phát ra từ mũi, nhưng lại dễ dàng đầu độc Đường Miểu, khiến cậu ngoan ngoãn ‘yes’ một tiếng.

Đường Tư Hoàng cong môi cười, tạm thời thả cậu ra, đi ra ngoài cửa, nói vọng xuống dưới lầu : “Trong hai tiếng, cấm lên lầu.”

“Này, tang thi có thể đến bất cứ lúc nào đấy — ” Tiếu Hồ Lâm ngửa đầu, còn chưa kháng nghị xong thì Đường Tư Hoàng đã mất dáng.

Đường Miểu bị Đường Tư Hoàng đẩy ra sofa ngồi (lấy ra từ không gian). Nhìn người đàn ông đi vào phòng tắm đầy hào hứng, còn thần thần bí bí đóng cửa lại, cậu đột nhiên thấy cực kỳ chờ mong chuyện sắp xảy ra, bên môi treo lên nụ cười, cũng dứt khoát thả lỏng người, đứng dậy trang trí lại phòng của Đường Tư Hoàng, bọn họ nhất định là ở lại không lâu, nên cũng chẳng cần quét bụi gì, cậu lôi giường ra đặt ở vị trí của giường trước kia, lại lấy ra một bộ ghế sofa, còn trang trí vài chậu hoa.

Sau khi bận rộn, cậu nằm ườn trên giường chừng hai mươi phút, Đường Tư Hoàng cuối cùng cũng bước ra, cúi đầu mổ cái chóc lên môi cậu.

“Con vào tắm trước đi, tí nữa ta sẽ đẩy cửa vào…”

“Biết rồi!” Tim Đường Miểu đập nhanh hơn, âm thầm phun trào trong lòng : khó trách nhiều cặp tình nhân thích chơi trò sắm vai này nọ như vậy. Cậu và Đường Tư Hoàng chỉ là tái hiện chuyện xưa kia thôi mà cậu đã thấy cực kỳ phấn khích rồi.

Sau khi Đường Tư Hoàng rời đi, Đường Miểu đẩy cửa phòng tắm vào, không khỏi cười cười. Cha cậu thiết đúng là thiên tài. Phòng tắm tất nhiên là không có nước, nhưng Đường Tư Hoàng đã làm một cái khung sắt bốn chân đơn giản. Trên khung có một cái bồn sắt lớn, cái khung có hơi cao, làm cậu nhìn không tới bên trong có cái gì, nhưng từ làn khói bốc ra từ đó cũng có thể đoán được đó là nước ấm, hẳn là Đường Tư Hoàng đã đun trong không gian, góc cuối bồn sắt có một cái nắp nhô lên. Đường Miểu mở nắp ra, một cái chụp lưới bằng kim loại to cỡ trái bóng bàn hiện ra, trông như vòi phun vậy. Làn nước với độ ấm thích hợp lập tức chảy ra từ những lỗ hở.

Dị năng kim loại không phải cái để cha đem đi tán tỉnh nha! Đường Miểu oán thầm. Mặt cậu có hơi nóng nóng, ngó ra cửa phòng tắm, đưa tay khép sát cửa lại, sau đó bắt đầu cởi ra từng lớp quần áo.

Thời tiết đã trở lạnh, tắm bằng nước nóng sẽ vô cùng thoải mái. Đường Miểu xối nước một hồi, Đường Tư Hoàng vẫn chưa vào, liền quyết định tắm thiệt luôn, lấy sữa tắm từ trong không gian ra, bôi lên người. Đúng lúc này, cậu nghe được một tiếng ‘két’ truyền đến từ ngoài cửa. Một tiếng vang nhỏ, vô thức quay đầu, liền chạm phải đôi mắt tràn ngập d*c v*ng của Đường Tư Hoàng.

Tình cảnh hôm đó sao mà y như hôm nay, quá khứ và hiện tại trùng lặp trước mắt Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng trút bỏ lớp y phục cuối cùng trên người, thuận tiện ném xuống đất, bước vài bước vào phòng tắm, ôm chặt lấy người yêu vào ngực rồi ôm hôn say đắm kịch liệt.

Hai tay Đường Miểu siết chặt lấy eo y, không cam lòng yếu thế mà đáp trả lại.

Tận thế thì thế nào? Người bọn họ yêu vẫn sẽ mãi bên cạnh.

– Toàn Văn Hoàn –

Đến cuối cùng vẫn chả biết Tiếu Hồ Lâm với Đường Thất ai thụ ai công =))))))))))) mỗi anh Hoàng vs bé Miểu biết =))))))))))))

Aiya, cuối cùng cũng hoàn rồi, vui quá đi mất trấm trấm nước mắt bộ này cũng lâu lắm rồi ha, làm từ hồi Thiếu chủ hoành hành đã edit được một nửa, chắc cũng cỡ giữa năm 2015 gì đó, giờ 2017 rồi, 2 năm hơn rồi ý, một đống chuyện xảy ra làm tui phải trì hoãn vụ hoàn nó, may mà bây giờ đã xong xuôi, nhẹ nhõm quá đi mất :3 Cám ơn mọi người đã kiên trì theo dõi và ủng hộ tui, hy vọng mình sẽ tiếp tục đồng hành trong những dự án kế của nhà ❤ ❤ ❤

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play