Chương 138 : Phong ba cung tiễn (2)
“Người kế.” “Là tôi.” Một giọng nữ yếu ớt mang theo vài phần nhu hòa truyền vào tai Đường Miểu. Cái giọng này mềm mại đáng yêu đấy, y như mấy cảnh phi tử yết kiến Hoàng Thượng trên TV, Đường Miểu giật mình ngẩng đầu lên, một nữ nhân chừng 22,23 tuổi tay ôm một bó tên đi tới. Nữ nhân này có mái tóc dài, có hơi rối xõa xuống ngang vai, lại vừa vặn để lộ ra mặt của cô ta, dù có hơi gầy một chút, đen một chút, nhưng vẫn không cách nào giấu được bộ dáng thướt tha kiều mỵ. Đường Miểu hơi sửng sốt, vì bề ngoài nữ nhân này rõ ràng có sáu phần tương tự nữ minh tinh nổi tiếng Ngụy Chiêu, nhất là đôi mắt to đen láy câu hồn đó. Nữ nhân nhanh chóng bước tới, không ngờ lại vấp chân, thở nhẹ một tiếng, người ngã về trước. Đường Miểu thấy hướng cô ta ngã xuống là chỗ Đường Tư Hoàng, mắt lập tức híp lại, đưa tay kéo một cái, kịp thời ổn định lại người cô ta. Người nọ bày vẻ mặt xin lỗi cười với Đường Tư Hoàng, mặt tái nhợt gò má đỏ ửng, khẽ nói : “Vị đại ca này, không biết tên của tôi có thể đổi bao nhiêu lương thực?” Đáy lòng Đường Miểu bốc lên một ngọn lửa. Hôm đó phát trúc rõ ràng không hề gặp qua nữ nhân này, cô ta từ chỗ nào bay ra vậy? Còn đôi mắt đó cứ nhìn về phía cha cậu bên kia là sao? Cậu quay đầu lại nhìn Đường Tư Hoàng, thấy y vẫn ngồi đó không nhúc nhích, còn nhìn lướt qua nữ nhân này, nội tâm càng thấy không thoải mái. Lúc này cậu cực kỳ chắc chắn nữ nhân này có ý đồ muốn ‘quấy rối’ Đường Tư Hoàng, nhưng cậu không thể vô duyên vô cớ đuổi y đi được, hay là lại để y lên xe đi, linh cơ khẽ động, mò mò trong túi tiền lấy ra một cái kính râm đeo lên sống mũi Đường Tư Hoàng. “Cha, mặt trời hôm nay khá gắt, đừng để hư mắt.” Cả người lập tức đứng chắn ngay trước người Đường Tư Hoàng, cũng mặc kệ hành động của mình trong mắt người khác cổ quái thế nào, nói với Đường Võ : “Võ thúc, thúc tính cho cô ấy đi.” Đường Võ nhìn sắc mặt nữ nhân kia biến rồi lại biến, còn lặng lẽ nhìn về phía Đường Tư Hoàng, trong mắt ẩn tình, lập tức hiểu rõ, đưa tay nhận lấy bó tên của cô ta. Nữ nhân quay đầu nhìn Đường Miểu, đối diện nét mặt của cậu liền xấu hổ dời mắt, trầm mặc đứng một bên, chờ khi Đường Xuân đã đưa đủ lượng lương thực cho cô, do dự hai giây rồi nhanh như chớp chen lẫn vào trong đám người không còn bóng dáng. Đường Miểu bực bội đưa máy tính cho Đường Võ, quay người lên xe, tay ấn ấn thái dương. “Sao thế? Đau đầu?” Một đôi tay đỡ lấy đầu cậu, Đường Miểu tính nói không sao, lại ngậm miệng lại, chột dạ ừm một tiếng, thả lỏng tựa vào bên người Đường Tư Hoàng. Tiến không được, lui cũng không xong, tình cảm của cậu đối với Đường Tư Hoàng rốt cuộc sẽ có kết quả thế nào, chẳng lẽ chỉ có thể dựa vào thời gian? Quay đầu nhìn kính râm vẫn còn trên sống mũi Đường Tư Hoàng, tâm trạng cậu mới tốt lên được một chút. Ít nhất, cha vẫn rất quan tâm đến cậu. “Đợi đã! Mẹ kiếp mày Triệu Lục, mày sẽ chết không tử tế đâu!” Một tiếng chửi mắng từ xa truyền đến. Đường Miểu nhảy xuống xe, giương mắt nhìn, có hai nam nhân đang đỡ nhau chạy tới. Vóc dáng hai người rất gầy yếu, xương gò má đều hằng rõ trên mặt, mặt mũi bầm dập, trong mắt tràn ngập hận ý. Bị tận thế dày vò, bề ngoài tàn tạ nên nhất thời Đường Miểu nhìn không ra bọn họ bao nhiêu tuổi. “Ai u! Trương đại ca, Lý đại ca, các anh sao tới đây vậy?” Người đàn ông cao to nọ cười âm hiểm, nhởn nhơ chào hỏi. “Mày đồ tiện nhân, mau trả cung tiễn lại cho bọn tao!” Một nam nhân trong hai người vừa tới miệng không lựa lời mắng gã, môi run rẩy, hiển nhiên đã tức giận không nhẹ. “Nói gì vậy? Đây đều là tôi làm gấp trong hai ngày a.” Người đàn ông nọ thoải mái nói. Xem ra gã chính là Triệu Lục. Một người đàn ông khác biết không thể phân rõ phải trái với gã, vội nhìn sang Đường Miểu và Đường Tư Hoàng. “Hai vị, đó đều là tên do tôi và Trương đại ca cùng làm, ai biết lại bị Triệu Lục cướp đi. Các cậu ngàn vạn lần không thể đưa lương thực cho hắn.” Đường Miểu nhíu mày. Việc này đúng là có chút phiền phức. Giờ loạn thế này, lại còn là làm công tạm thời, đương nhiên không thể có cái hợp đồng gì gì đó (dù có chỉ sợ cũng không được thừa nhận), hơn nữa lúc đó chỉ để bọn họ mang trúc đi chứ không có giữ lại đồ chứng minh thân phận gì, nên cũng không biết rốt cuộc là người nào lĩnh trúc, người nào không. Ai biết có người nào lách kẽ hở không. Triệu Lục nghe thấy lời nam nhân kia thì lập tức bốc hỏa, vươn một tay đẩy người ra, thúc giục Đường Xuân : “Ai, tính nhanh lên. Tôi còn có việc khác, không rảnh lãng phí thời gian ở đây đâu.” Sắc mặt hai người đàn ông họ Trương và họ Lý kia tái nhợt, khẩn trương nhìn Đường Xuân. “Không được! Mấy mũi tên đó đều là hai người bọn tôi làm, mới nửa giờ sau đã bị Triệu Lục cướp đi! Vị tiên sinh này, ngài nếu không tin, có thể để tiểu lão đầu hôm đó xác nhận.” Ba người hai phe lại bắt đầu nháo lên. Người xếp hàng phía sau vốn còn định xem náo nhiệt, thấy một màn này đều sợ tên trong tay mình cũng bị đoạt đi, đều gắt gao ôm chặt, phía sau không ngừng vang lên tiếng thúc giục, thầm nghĩ muốn đổi lương thực cho mau rồi chạy đi. Bên cạnh không biết có bao nhiêu con mắt tham lam đang nhìn chằm chằm bọn họ. “Các người có đổi hay không hả? Không đổi thì tránh chỗ khác, tới phiên bọn tôi rồi!” Đường Miểu bất đắc dĩ nhếch miệng. Về mặt tình cảm, cậu tin hai nam nhân này, nhưng vấn đề là tên lại nằm trong tay gã đại hán kia. Ba người đều nhìn về phía nam nhân bình ổn như núi. “Cha, sao bây giờ?” Đường Tư Hoàng chậc một tiếng, y thật không ngờ sẽ có ngày mình đi làm phán quan. Bất quá y lại quan sát tên cao to kia vài lần, ánh mắt đầy ý vị thâm trường. (phán quan : chức quan phụ tá quan địa phương, xử lí công vụ thời Đường Tống, theo mê tín thì xem chức quan này là thuộc hạ của Diêm Vương, quyết định sự sống chết) Gã kia cảm giác được tầm mắt sắc bén đang quét trên người mình, đồng tử rụt lại, nhanh chóng liếc Đường Tư Hoàng một cái, trong lòng run sợ nhưng ngoài mặt vẫn không đổi, lại thúc giục : “Mau tính nhanh lên!” Sau đó, gã tiếp tục hung ác trừng hai nam nhân họ Lý họ Trương kia : “Anh em lão tử đã tới rồi, hai đứa bọn mày còn dám cản trở, tao sẽ cho bọn mày biết tay!” Lời còn chưa dứt, đã có năm người bước ra từ đám người phía sau, bước tới sau lưng gã đại hán đó. Nam nhân họ Lý họ Trương nọ lập tức sợ hãi, nhưng vẫn thấy không cam lòng, hung ác nhìn chòng chọc vào gã. Thỏ dù nhỏ nhưng nóng nảy vẫn sẽ cắn người, nếu thật sự làm bọn họ tức điên lên, bọn họ cũng sẽ khiến Triệu Lục không chiếm được thứ gì tốt! Khóe miệng Đường Tư Hoàng nhẹ nhàng câu lên, đột nhiên hỏi : “Hai người nói đó là tên các người làm, mỗi người làm bao nhiêu?” Hai nam nhân ngoài ý muốn liếc nhau, trong mắt hiện lên ánh sáng hy vọng. “Tôi làm 306 cái.” “Của tôi là 358.” “Mày có ý gì?” Gã đại hán ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng ra hiệu với Đường Võ : “Tính cho bọn họ đi.” Đường Võ khó hiểu nhìn y một cái, nhưng tay vẫn nhanh nhẹn lấy ra mấy củ khoai tây khoai lang đưa qua. “Anh em, bọn nó khinh người quá đáng, lên cho tao!” Đại hán vung tay lên, mấy người phía sau lập tức xông tới. Ba người Đường Miểu, Đường Xuân, Đường Võ phản ứng cực nhanh, ném toàn bộ lương thực, cân và máy tính lên xe, sau khi khóa kỹ lại liền đồng loạt nghênh đón. Đường Tư Hoàng ngồi một bên, không nhúc nhích một ngón tay, vẫn cứ thong dong tựa trên xe, cười như không cười nhìn mấy người gã đại hán kia. Đường Miểu không chút do dự đem gã cao to kia thành mục tiêu của mình, một tay chống hờ lên xe, thân hình linh hoạt phóng lên, vung tới một cước. Má trái gã ta bị đá trúng, mình mảy choáng váng, thẹn quá hóa giận thét lên một tiếng, tay phải nắm thành quyền nện xuống. Thân pháp Đường Miểu cực nhanh, xoay người một cái bay tới phía sau gã, khuỷu tay đập xuống, ngay giữa lưng gã đại hán, cả người gã đau đến nỗi phải cuộn người lại. Đường Miểu hét lớn một tiếng, quặp ngược cánh tay phải gã lại, đầu gối phải đè lên lưng đại hán, áp gã xuống đất. “Ahhhh — “ Gã nọ hét thảm một tiếng, vô luận thế nào cũng không ngờ được thằng nhóc con này lại có thân thủ tốt đến thế. Bên kia, năm người khác cũng rất nhanh đã bị Đường Võ và Đường Xuân chế ngự, đau đớn lăn lộn trên đất. Đường Miểu híp mắt cười : “Ông anh nè, biết gì không? Lúc tôi giết tang thi thích nhất là giết kiểu này, bẻ một cái, đầu tang thi đã rớt xuống rồi nha.” Đại hán sắc mặt vốn có chút hồng nhuận lập tức trắng bệch. “Tiểu thiếu gia, đẹp lắm!” Đường Võ dựng ngón cái với Đường Miểu. “Đường Xuân, tháo khớp cổ tay bọn họ. Rồi thả đi.” Đường Tư Hoàng ra lệnh. Đường Xuân làm theo. Gã đàn ông nọ không rên tiếng nào, không biết Đường Tư Hoàng rốt cuộc là có dụng ý gì, nhìn y một cái rồi ôm hai cánh tay buông thõng dẫn người của mình chạy đi. “Tiên sinh, có chuyện gì vậy?” Đường Võ có chút nghi hoặc, vừa rồi cũng không có chứng cớ gì cho thấy đống tên đó là của hai nam nhân nọ, hơn nữa hắn không nghĩ tiên sinh sẽ bênh vực cho kẻ yếu. Đường Miểu phủi phủi tro bụi trên tay, đi tới bên người Đường Tư Hoàng, bình tĩnh nói : “Cha, những người đó tới dò xét chúng ta đúng không?” “Là sao?” Đường Xuân cùng Đường Võ tò mò nhìn qua. Đường Tư Hoàng ra hiệu bảo Đường Miểu nói tiếp, khóe miệng hàm tiếu ý. Đường Miểu lần lượt nói ra vấn đề mình phát hiện : “Đám người của gã Triệu Lục đó ai cũng cao to, hoàn toàn có thể tìm được công việc tốt, không cần phải đi tranh giành với mấy người làm công này thứ hai, nhìn sắc mặt gã, hẳn sống không tệ, nhất định bản thân gã đã có một công việc béo bở. Nếu vậy thì gã cần gì phải để ý tới mấy cân lương thực này, còn dẫn theo bốn năm người theo — năm người đó hẳn đã tới đây đợi từ lâu.” “Ra là thế.” Đường Võ hiểu rõ, “Xem ra là có người thấy hứng thú với quân đoàn hoa quả chúng ta.” Đường Tư Hoàng khoát tay nói : “Tập trung chuyện chính trước rồi về nói sau.” Hai nam nhân họ Lý họ Trương kia vốn vẻ mặt cảm kích nhìn Đường Tư Hoàng, nghe được đoạn đối thoại của bọn họ lại không biết phải nói gì mới tốt, ôm lấy lương thực đổi được rồi nhanh chóng ly khai. Những người còn lại tiếp tục xếp hàng. Sau khi thu được hết toàn bộ tên, mọi người lên xe chuẩn bị quay về nhà. Đường Miểu từ đầu đến cuối không hề chú ý thấy có một người ẩn trong đám người nhìn mình chăm chú, trong mắt đầy vẻ tán thưởng. Đường Tư Hoàng đạm mạc nhìn lướt qua đám người, mới ra hiệu bảo Đường Võ lái xe. Về đến nhà, Đường Võ kể lại chuyện vừa rồi cho mọi người ở nhà, thần sắc tất cả đều trở nên nghiêm túc. Quân đoàn hoa quả ngay từ lúc mới tới căn cứ đã rất gây chú ý, có người âm thầm để ý tới bọn họ cũng không ngoài dự liệu. Quân đoàn bọn họ đột nhiên xuất hiện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ các tiểu đội sinh tồn trong căn cứ, thậm chí còn có thể ảnh hưởng tới xếp hạng của các tiểu đội, khẳng định có người cảm thấy hiếu kỳ với thực lực của bọn họ. Sở dĩ hôm nay Đường Tư Hoàng tháo khớp hai cổ tay gã đàn ông kia, chính là muốn cho đối phương một cảnh cáo, dù có muốn động tay động chân gì đó, cũng phải nghĩ cho kỹ một chút.