Chương 137 : Phong ba cung tiễn (1)
Tiểu lão đầu vừa thấy cơ hội, hai mắt lập tức sáng rực, liếc thấy một đống trúc lớn : “Tiểu thiếu gia, không biết cậu muốn làm gì? Tôi quen biết rất nhiều người, nhất định có thể tìm người phù hợp giúp các cậu.” Quả nhiên là người khôn khéo, biết bọn họ mang đống trúc này về là có nguyên nhân, Đường Miểu cười nhạt một tiếng : “Lên xe rồi nói.” “Được!” Tiểu lão đầu vui vẻ đến cười híp cả mắt, nhanh chóng lên xe. Người xem náo nhiệt cũng có ý muốn tìm hiểu, vốn định nghe trộm vài câu xem bọn họ bàn gì, không ngờ lại lên xe, chỉ đành lầm bầm vài câu rồi thôi. “Tiểu thiếu gia, cậu cứ nói yêu cầu của cậu đi.” Tiểu lão đầu rất chuyên nghiệp, vừa lên xe ngồi vào chỗ liền nói tới chuyện chính, trên người Đường Tư Hoàng có một loại uy nghiêm bức người, lão thật sự không dám nói chuyện trực tiếp với y, liền dứt khoát đến gần đứa nhỏ này, nếu có gì không đúng, vị Đường tiên sinh này nhất định sẽ bổ sung. Đường Miểu nói : “Bọn tôi muốn tìm người làm những cây trúc này thành mấy mũi tên, lớn chừng chiếc đũa, dài 30 cm, vót nhọn một đầu, có vấn đề gì không?” “Không thành vấn đề, việc này không khó, toàn bộ trúc này đều làm thành tên sao? Lượng công việc này không nhỏ, bất quá nhất định có thể tìm được người, không biết tiểu thiếu gia cần hàng trong bao lâu?” Đường Miểu nhìn Đường Tư Hoàng, trưng cầu hỏi : “Cha, hai ngày thế nào?” “Được.” Đường Tư Hoàng nói, đương nhiên là càng sớm càng tốt, bất quá, trì hoãn một hai ngày cũng không sao, về rồi bọn họ cũng phải nghiên cứu xem làm cung và nỏ thế nào. Tiểu lão đầu sảng khoái nói : “Không vấn đề, tìm nhiều người giỏi là được, không biết tiền công tính thế nào?” Đường Miểu nhìn về phía Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng nghĩ một lúc rồi nói : “Tiền hoa hồng của ông là năm cân lương thực cùng hai bao đồ ăn, còn những người làm kia, cứ 100 mũi tên nửa cân lương thực.” Con số này là y đã tính sơ qua, dưới tình huống bình thường, làm một mũi tên cần chừng 5 phút, một tiếng có thể làm được 12 cái, một ngày làm chừng 10 tiếng, sẽ là 120 mũi tên, mỗi ngày một cân lương thực là có thể làm một người ăn no bảy tám phần, ở mạt thế, quá rộng lượng với kẻ khác cũng chẳng phải chuyện tốt, y cũng không muốn người khác nghĩ mình là nhà từ thiện. “Cám ơn Đường tiên sinh.” Tiểu lão đầu mừng rỡ, tiền hoa hồng thế này là quá nhiều rồi, “Chuyện này cứ giao cho ta.” “Để bọn họ qua biệt thự bên kia lấy trúc có hơi bất tiện.” Đường Tư Hoàng qua kính chiếu hậu nhìn thoáng qua tiểu lão đầu. Tiểu lão đầu nghĩ nghĩ, nói : “Cái này không thành vấn đề, Đường tiên sinh, nửa tiếng sau ngài cho người mang trúc tới tòa bưu chính phía bắc thị trường giao dịch được không? Đến lúc đó tôi sẽ dẫn người làm tới.” “Được.” Tiểu lão đầu xuống xe giữa đường, lòng vui mừng khấp khởi chạy đi. Đường Miểu cười với Đường Tư Hoàng : “Cha, nhìn lão kìa, vui nhanh như vậy, thật hiếm thấy.” Đường Tư Hoàng mỉm cười từ chối cho ý kiến, tiểu lão đầu sở dĩ như vậy, thứ nhất, là vì đó xác thực là tính cách của lão, thứ hai là vì lão rất sỏi đời, từng trải nhiều hơn người khác, cũng vì thế mà nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, ngược lại không để chuyện tận thế trong lòng, thích ứng cũng nhanh hơn bất cứ kẻ nào, người như vậy thật ra lại mạnh hơn so với rất nhiều người, trong tận thế, tiểu lão đầu không nhất định có thể trở mình, nhưng lại sống tốt hơn rất nhiều người khác, ít nhất có thể bảo đảm mình no ấm. Trở lại biệt thự, người bên trong nghe thấy tiếng xe liền nhanh chóng chạy ra giúp mang đồ vào, Đường Tư Hoàng không cho Đường Miểu tham gia, bảo cậu về phòng ngủ, tỉnh táo chạy cả một đoạn đường nên Đường Miểu không mệt lắm, nghĩ đến phải tới thị trường giao dịch, nghỉ ngơi một lúc trong phòng khách rồi cùng Đường Tư Hoàng lái xe mang trúc đi. Đây là lần đầu tiên Đường Miểu thấy một cảnh thế này, kinh ngạc trừng lớn mắt. Một đống trúc rất nhanh đã bị tranh nhau lấy hết, đám công nhân lúc này mới xác định lại một lần nữa yêu cầu thành phẩm và địa điểm giao hàng, sau đó liền ôm trúc vội vàng rời đi. Tiểu lão đầu cũng sung sướng hài lòng ôm “tiền hoa hồng” của mình. “Lão nhân gia, không biết ông xưng hô thế nào?” Đường Miểu hỏi. Tiểu lão đầu cười ha ha nói : “Tên trước kia đã vứt đi từ lâu, tiểu thiếu gia cứ gọi lão một tiếng ‘tiểu lão đầu’ là được rồi, về sau có việc gì bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tiểu lão đầu ta, lão trên cơ bản mỗi ngày đều ở cửa căn cứ. Chỗ lão ở cũng rất dễ tìm, căn nhà dày nhất cuối con đường đối diện tấm bia đá ở phía tây thị trường giao dịch.” “Được.” Đường Miểu cười đáp. Tiểu lão đầu kích động bước đi, cái lưng còng dường như cũng thẳng hơn thường ngày. Hai cha con cùng nhau trở lại quảng trường giao dịch. “Muốn mua cái gì?” Đường Miểu kéo Đường Tư Hoàng đi, nhìn phía trước đông nghịt người, mày nhíu lại. “Con muốn mua vài quyển sách dạy nấu ăn, cứ ăn khoai tây, khoai lang, cải trắng mãi cũng không tốt, con muốn đổi cách chế biến xem sao, như làm thành dưa chua, dưa muối hay rau ngâm chẳng hạn.” Sau đó, cậu bước lại gần Đường Tư Hoàng, thấp giọng nói : “Chế biến chung với ớt, thịt, có thể ăn chung với cơm, lúc trước trong mấy cửa hàng có rất nhiều loại hũ đựng đồ ăn, nhưng giờ nguyên cái quảng trường lớn thế này làm sao tìm đây?” Đường Tư Hoàng cầm tay đứa con út nhà mình, gần đây hầu như đều là Đường Miểu xuống bếp, y đoán hơn phân nửa là vì chính y, trước mắt còn nhìn chưa ra nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, đôi tay này nhất định sẽ thay đổi, chúng có thế cầm đũa, cầm bút, lướt trên bàn phím, thậm chí có thể cầm súng, dao bầu, nhưng không thích hợp cầm dao làm thức ăn… “Cha?” Tim Đường Miểu lại bắt đầu đập thình thịch. Đường Tư Hoàng buông tay ra, chỉ xung quanh : “Có thể để bọn nó tìm giúp, chỗ đó của con chẳng phải có chút kẹo sao?” “Như thế có gây chú ý quá không?” Đường Miểu thấy mấy đứa nhóc tuổi không giống nhau đứng cách đó không xa, lúc trước mạt thế cho “tiền boa” là chuyện rất bình thường, nhưng kẹo bây giờ cũng là thứ tốt à nha. “Không sao.” Đường Miểu ngoắc ngoắc mấy đứa nhỏ kia, tụi nó vốn là tiểu bánh quẩy trong chợ, không hề sợ người lạ, nhanh chóng chạy tới, đầy trông mong nhìn cậu, trong mắt mang theo khao khát. (bánh quẩy : một cách gọi khác về mấy người lươn lẹo) Đường Miểu nói thẳng : “Anh cần mua vài cuốn sách nấu ăn, mấy đứa đi tìm giúp anh chỗ nào có bán, tìm được một chỗ sẽ được một cục kẹo, thế nào?” Mấy đứa nhỏ nhịn không được lộ vẻ mừng rỡ, trước tận thế bọn nó căn bản không để mấy thứ như kẹo vào mắt, nhưng hiện tại kẹo là thứ hấp dẫn bọn nó không thua gì thịt, tuy không thể no bụng nhưng ít nhất có thể đỡ thèm.” “Không thành vấn đề.” Bọn nhóc nhanh chóng tản ra. Đường Miểu nhàn nhã chậm rãi đi dạo xung quanh, Đường Tư Hoàng đeo balô có đựng lương thực không nhanh không chậm đi cạnh cậu, Đường Miểu thấy kỳ quái, cha không thấy như vậy nhàm chán sao? Nhưng cậu không hỏi, chẳng phải cậu đang cần những lúc như thế này sao? Cứ thế này cùng sóng vai đi tới, không có người thứ ba xen vào. Bọn nhóc kia rất nhanh đã quay lại, có lẽ đã rất quen thuộc thị trường này, tìm được tổng cộng 36 chỗ, Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng đi lòng vòng thị trường mấy lần, những nơi này sách gì cũng có, Đường Miểu tìm một hồi mới thỏa mãn, cậu không mua mấy cuốn dạy làm mấy món thông thường mà toàn mua cách chế biến thực phẩm, ví dụ như, làm dưa muối, dưa chua thế nào, các cách chế biến trứng gà, vân vân, tổng cộng bỏ ra hơn mười cân khoai lang, khoai tây. Đường Miểu lấy kẹo trong balô (nhưng thật ra là trong không gian) ra, đứa lanh lợi nhất được năm cục kẹo, vừa tới tay liền nhanh chóng chạy đi, mấy đứa khác chỉ có một hai cục cũng mau chóng bóc vỏ bỏ hết kẹo vào mồm. Đường Miểu nhìn mà sửng sốt. Đường Tư Hoàng vừa nghĩ liền biết : “Chắc là sợ bị người khác cướp.” Đường Miểu cảm khái trong lòng nhưng cũng bất lực với việc này, đồng tình với những người này kỳ thật không giúp được gì, nghĩ nhiều cũng vô ích. Lúc quay trở lại biệt thự, có vài tên lớn gan bám theo sau hai người, có lẽ nghĩ trong ba lô bọn họ còn rất nhiều lương thực, đều bị Charles cùng Hắc Uy rượt chạy xa hơn 10 mét, sợ đến tè cả ra quần. Về đến nhà, Đường Miểu lập tức lật sách nghiên cứu, Xuân thẩm thấy chủ ý của cậu không tệ, chế biến lương thực thành món ăn kèm với cơm, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ lúc nào cũng có thể ứng biến được, bà cũng lấy một cuốn ra xem, mấy ngày nay cậu luôn suy nghĩ tính làm mứt khoai lang, mọi người ở đây đều là người quen ăn đồ tốt, ngẫu nhiên ăn khoai lang một bữa cũng không tệ, chứ nếu ăn thường xuyên sẽ không chịu nổi, mà mứt khoai lang cũng có thể xem như đồ ăn vặt. Hai ngày sau, đã đến lúc đám công nhân kia giao hàng, Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng mang theo lương thực lái xe đến địa điểm đã giao hẹn, Đường Xuân và Đường Võ cũng đi theo hỗ trợ. Đứng đợi một hồi, lục tục có người ôm đống tên đã làm xong chạy tới. Đường Võ để bọn họ đứng xếp thành hàng, kiểm tra sơ lược chiều dài mũi tên, xác thực là hơn 30cm thì gật đầu với Đường Tư Hoàng, Đường Xuân phụ trách kiểm kê số tên, Đường Miểu cầm máy tính tính toán số lương thực mỗi người có được rồi Đường Xuân sẽ lấy lượng lương thực tương ứng từ trong xe đưa cho bọn họ. Đường lão đại không có việc gì làm nhàn nhã ngồi trên ghế lái, chân trái đặt dưới sàn xe, chân phải gác lên chân trái, tay cầm bút ngồi ghi sổ sách, đây là phần việc nhẹ nhàng nhất, Đường Miểu thấy y nhàn rỗi nên cố ý giao nó cho y. =.,= “256 mũi.” Đường Võ đếm xong số mũi tên, đem đặt ở băng ghế phía sau. “1.5 chia cho 100, lại nhân cho 256, 3.84 cân.” Đường Miểu nhanh nhẹn bấm máy tính. Đường Xuân lập tức lấy ra 3.84 cân khoai lang và khoai tây, nam nhân kia vội vàng cầm bao nhận lấy, buộc chặt miệng bao rồi chạy đi thật xa. Khoai lang và khoai tây kích cỡ khá lớn, lấy ra một đống, chắc chắn sẽ nhiều hơn hoặc ít hơn cân nặng yêu cầu, nếu nhiều hơn thì lấy cái nhỏ đổi lại, thêm mấy hạt ngô hạt thóc đã bóc vỏ rồi vào thẳng cho tới khi đủ số cân thì thôi, Xuân thẩm cẩn thận, trước đó lúc xử lý hạt ngô đã nhắc nhở. Một gã nam nhân bưu hãn ngó tới ngó lui hàng người trước sau, đắc ý nói : “Ha ha ha… bọn mày đều ít hơn lão tử, một mình lão tử mà làm được 600 cái!!” Giọng gã rất lớn, Đường Miểu hời hợt nhìn qua, quả nhiên thấy gã đang ôm một bó tên khá lớn trước ngực, còn hai người nữa thì tới phiên gã.