Chương 139 : Hợp tác
Chuyện này tạm thời gác qua một bên, mấy người Đường Văn phụ giúp đưa đống tên vào phòng trực. Đường Tư Hoàng ngồi trong phòng khách, cẩn thận nhớ lại từ lúc tận thế buông xuống đến nay, bọn họ đã tốn không ít đạn, hàng tồn bên ngoài cũng nhanh chóng dùng hết. Y đứng dậy. Đường Miểu lẽo đẽo đi theo. Đường Tư Hoàng buồn bực nhìn cậu. Đường Miểu vò đầu. Đầu cậu nhớ mãi cái câu ‘Đã lâu không làm’ kia của Đường Tư Hoàng, mấy ngày nay cứ nhìn y chòng chọc. Cậu cũng không muốn nhớ mấy lời này nhưng đầu óc cậu căn bản không kiểm soát được a. Cũng không thể trách cậu cứ bám sát Đường Tư Hoàng như thế, trước tận thế, số người nhớ thương Đường Tư Hoàng nhiều tới nỗi có thể xếp hàng kéo dài từ phố đông sang tận phố tây nha. Hiện tại đã là tận thế, Đường Tư Hoàng liền trực tiếp từ “kim cương Vương lão ngũ” biến thành “lương thực Vương lão ngũ”, khiến y càng trở thành mục tiêu của nhiều người. Đường Miểu rất lo lắng nhỡ có lúc nào đó cậu không chú ý, Đường Tư Hoàng đã tìm được một cô tình nhân nào đó rồi. Đường Tư Hoàng gật nhẹ đầu với Đường Miểu, ra hiệu cậu mau đuổi theo rồi đi lên lầu. Đường Miểu chậm rì rì theo phía sau, cậu không xác định Đường Tư Hoàng và mình sẽ làm gì, nhưng cậu vẫn luôn trốn tránh, lòng cảm thấy, thấy chủ đề đề cập sắp tới chỉ sợ không phải điều mà bản thân cậu muốn nhắc đến. Đúng một phút sau, cậu mới bước vào phòng của cậu và Đường Tư Hoàng. Đường Tư Hoàng sớm đã ngồi trên sofa, đôi chon thon dài bắt chéo, tầm mắt quan sát cậu. “Con mấy hôm nay rất không bình thường, đã xảy ra chuyện gì?” Cho dù giọng Đường Tư Hoàng không có ý ám chỉ gì nhưng ba chữ ‘không bình thường’ vẫn khiến tâm Đường Miểu khẽ động, một cơn co rút đau đớn xẹt qua tim. Tình cảm của cậu với Đường Tư Hoàng quả thực không bình thường. Trong lòng cậu hiểu rõ, cuộc nói chuyện hôm nay, cậu có thể không có thu hoạch gì, cũng có thể đạt được niềm vui ngoài ý muốn. Đường Miểu ngồi xuống tay vịn sofa, thoáng dừng lại rồi nghiêm mặt nói : “Cha, con không cần mẹ kế, Đường Hâm chắc chắn cũng không muốn.” Đường Tư Hoàng khó hiểu, nhướn mày nói : “Ta có nói thế sao?” “Thì chưa nói.” Đường Miểu cúi người ghé lên vai y, “Ý con là, giờ vẫn chưa phải lúc có thể thả lỏng, nếu có nhiều người gia nhập, ngược lại lại thành gánh nặng cho chúng ta. Hơn nữa căn cứ này rất loạn, tốt nhất không nên tùy tiện nảy sinh quan hệ gì đó với bất cứ ai.” Sắc mặt Đường Tư Hoàng cứng đờ. Câu này ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ trên mặt y có viết mấy chữ ‘nóng lòng muốn nảy sinh quan hệ thể xác với người khác’ sao? Bất chợt y nhớ tới hôm đó đã từng nói một câu, hình như là bắt đầu từ ngày đó, Đường Miểu cứ bám sát mình một tấc cũng không rời. “Ha ha ha…” Đường Tư Hoàng khẽ cười một tiếng, tay trái vòng quanh thắt lưng cậu con út để cậu tuột xuống đùi mình, sau đó vô cùng tự nhiên hôn lên trán cậu một cái, “Cứ yên tâm.” Đường Miểu lập tức nở nụ cười, rồi không được tự nhiên thẳng người dậy, ngồi lại lên tay ghế sofa. “Đạn chúng ta dùng cũng gần hết, lát nữa đi “mua” về một ít.” Đường Miểu gật đầu. “Vậy xuống dưới đi.” Hai người kề vai nhau cùng xuống lầu, mấy người dưới lầu đồng thời xoa mắt. Càng làm bọn họ thấy kỳ quái là, hai người này mặt đều treo nụ cười thỏa mãn, giống như vừa thực hiện được âm mưu gì đó vậy. Không biết đến tột cùng là cả hai lên lầu để thương lượng chuyện gì nữa. Vì không có chất gỗ phù hợp để làm cung nên bọn Đường Xuân định làm nỏ. Thời gian để lắp tên lên nỏ có hơi chậm nhưng nếu thành thục thì tầm bắn sẽ có thể xa hơn cung nhiều, dùng khá tốt. Nam nhân trời sinh mẫn cảm với mấy thứ tương tự như vũ khí, máy móc, mấy người Đường Xuân cùng nhau suy nghĩ cả buổi, cuối cùng quyết định cắm nghiêng tên trong balô, cũng không vướng víu lắm. Bất quá, Đường Miểu vẫn thích ná hơn. Buổi chiều, Tiếu Hồ Lâm lại tới ngay lúc dùng bữa. Đường Thất vội vã giữ chặt lấy hộp cơm và đũa của mình. Tiếu Hồ Lâm buồn cười nhìn hắn một cái, buông hai đốt mía trong tay, tự giác đi lấy chén và màn thầu cho mình. Lần này hắn tới không chỉ để ăn ké, mà còn vì đưa tin cho Đường Tư Hoàng, về tất cả thông tin của các tiểu đội sinh tồn nổi danh trong căn cứ. Chuyện này không liên quan đến Đường Miểu nhưng cậu vẫn ngồi cạnh bên người Đường Tư Hoàng nghe hai người bọn họ nói chuyện. Đường Tư Hoàng cảm thấy vô cùng buồn cười với cái tư thái như lâm đại địch của cậu. Tiểu nhi tử nhà y rất thích cười, cười to cười mỉm đều có, mặt rất ít khi không có biểu tình gì. Lúc này lại nghiêm mặt không nói một lời, lúc thì liếc y một cái, lúc lại nhìn qua Tiếu Hồ Lâm, bộ dáng như có điều suy nghĩ, không biết lại đang loạn tưởng cái gì. Biết Tiếu Hồ Lâm rời đi rồi Đường Miểu mới trở về phòng. Hai ngày này tinh thần lực của cậu lại mạnh lên, đêm trước cậu tốn chút thời gian sửa lại nhà kho, sau khi dùng tinh thần lực xong thì uống một ly nước giếng, ngoài ý muốn phát hiện tinh thần lực đã mạnh hơn lúc trước, nên cậu bây giờ rất chờ mong nhiệm vụ hôm sau. Ngủ trưa xong, cậu đã cầm bản đồ và sổ chỉ dẫn ngồi xuống bên người Đường Tư Hoàng. “Cha, mai chúng ta quét hàng ở đâu đây?” Đường Hâm nghiêng người tựa lên sofa, uể oải nhìn nhóc em, đối với tinh thần sung mãn của cậu biểu thị cực kỳ ngưỡng mộ. Hôm qua tới phiên hắn làm nhiệm vụ, giết tang thi cả ngày, tới tận giờ tay hắn vẫn còn nhức đây. Mai lại đến lượt tổ 2 của hắn rồi. “Nhìn bộ dáng con có vẻ đã nhắm chỗ nào rồi?” Đường Tư Hoàng buông tạp chí trong tay. Cuốn tạp chí này là cuốn cũ, mua được trong thị trường giao dịch. Đường Miểu hào hứng bừng bừng chỉ một điểm trên bản đồ : “Con muốn đi ZZ thị.” Lời còn chưa dứt, Đường Hâm đã mở miệng, có chút bất đắc dĩ nhìn cậu : “Vào nội thành? Đường Miểu, em có mấy lá gan vậy? ZZ thị tuy không phát triển bằng WH thị nhưng dân số cũng không ít đâu.” Mấy người Đường Văn, Phùng Dã cũng có chút ngoài ý muốn nhìn Đường Miểu. “Để em nói hết.” Đường Miểu buông bản đồ xuống, nghiêm mặt nhìn hắn và bọn Phùng Dã, “Chọn ZZ thị là có nguyên nhân cả. Đầu tiên, ZZ là thành phố thứ hai gần căn cứ nhất, chỉ cách có 130km tiếp theo, vì ZZ thị tang thi nhiều, người tới tìm vật tư cũng ít, nếu chúng ta đi, nhất định có thể tìm được không ít thứ tốt, hơn nữa chúng ta không nhất thiết phải tiến vào khu vực trung tâm thứ ba, hiện tại thời tiết càng lúc càng lạnh, chúng ta cần phải tính trước, đến lúc đó căn cứ cũng không chắc có nguồn nhiệt mà cung cấp cho chúng ta.” Về phần tại sao lại không cân nhắc LF thị cách WH thị gần nhất, là vì nó đã sớm thành mục tiêu của tầng lãnh đạo WH thị, bị vơ vét gần như toàn bộ rồi. Mọi người lặng im, Đường Miểu nói đúng, trời về sau càng lúc càng lạnh, sẽ rất khó ra ngoài. Nhiệt độ ở WH thị từng xuống thấp tận âm 15 độ. Đối với người vốn lớn lên ở phía nam ấm áp như bọn họ mà nói, mùa đông trong căn cứ tuyệt đối là một hồi dày vò. Tuy bọn họ có sáu chiếc xe, nhưng đồ cần mang theo có hạn, nên muốn chuẩn bị đầy đủ thì cần phải làm sớm. Thực tế là còn một điều nữa, về sau tang thi chắc chắn sẽ càng ngày càng lợi hại. Đường Tư Hoàng gật đầu : “Vậy cứ quyết định thế đi. Mai đi ZZ thị. Tối nay mọi người nghỉ ngơi cho tốt.” Đường Võ cùng Phùng Dã không hẹn mà cùng đứng lên. “Tôi đi đổ đầy xăng.” “Tôi đi kiểm tra xem xe có chỗ nào cần sửa không.” Sáng hôm sau, tổ 1 cùng tổ 2 tổng cộng 7 người hai chó lái ba chiếc chạy về phía cửa căn cứ. Đường Miểu, Đường Tư Hoàng, Đường Hâm, Charles, Hắc Uy ngồi xe một, Đường Võ và Phùng Dã lái xe hai, Đường Thất, Đường Văn thì lái chiếc thứ ba. Có không ít xe định ra khỏi thành, ba chiếc xe chậm rãi lái tới, đứng xếp hàng phía sau. Đường Miểu bỗng phát hiện hai “người quen” trong hàng ngũ vào thành. “Cha, hướng 11 giờ.” Đường Tư Hoàng nhìn sang thì thấy hai anh em Phương Cổ Phương Đại đang xếp hàng vào thành. Đường Hâm cũng thấy hai người đó : “Sắc mặt không tệ, có lẽ cũng thuận lợi.” Phương Cổ và Phương Đại không thấy bọn họ, đã đến phiên bọn họ tiến vào lối ra vào cạnh phòng giám sát. “Đường Miểu.” Tiếu Hồ Lâm lái chiếc Jeep chạy tới. Land Rover có dán một miếng chắn bên ngoài, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong, bất quá lúc này cửa sổ để mở nên Tiếu Hồ Lâm mới thấy rõ Đường Miểu ngồi bên ghế tài xế. Đường Miểu thấy phía sau Tiếu Hồ Lâm còn một chiếc quân dụng, nói : “Tiếu thúc thúc, nguyên một xe lớn như vậy là định làm gì lớn sao?” “Đúng thế.” Tiếu Hồ Lâm gác tay lên cửa sổ, “Bọn ta định đi ZZ thị. Thế nào, muốn đi cùng chúng ta một chuyến không? Thấy chiếc quân dụng đó không, có vũ khí hạng nặng đó.” “Thật trùng hợp.” Đường Miểu huơ huơ bản đồ ZZ thị trong tay, “Bọn con cũng định đi ZZ thị.” “A!” Tiếu Hồ Lâm thấy mấy chữ ZZ thị trên bản đồ, ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Đường Tư Hoàng, “Bản đồ các tỉnh khác không dễ lấy được. Tư Hoàng, cậu vậy mà tìm được nha.” Hắn chỉ đoán Đường Tư Hoàng có được tin tức liên quan tới chuyện bão Mặt Trời chứ không biết Đường Tư Hoàng đã chuẩn bị hết từ lâu, bản đồ các tỉnh thành khác hiển nhiên một cái cũng không thiếu. “Như nhau.” Đường Tư Hoàng bình tĩnh nói, “Trong tay nếu không có bản đồ ZZ thị, tôi không tin cậu dám đi chuyến này.” “Không dám, không dám.” Tiếu Hồ Lâm cũng có vài phần đắc ý, nếu không phải hắn có chút thủ đoạn thì đã không chiếm được tấm bản đồ này rồi, “Vậy thì cùng đi đi.” “Có bộ đàm không?” “Đương nhiên.” Sau khi chỉnh bộ đàm về cùng một kênh, Đường Tư Hoàng nói ngắn gọn : “Tôi dẫn đường, xe quân dụng bọc hậu.” “Không thành vấn đề.” Tiếu Hồ Lâm cho xe chạy lùi về, lui tới sau xe Đường Văn. Sau khi ra khỏi thành chạy tới chỗ trống trải, người trên năm chiếc xe xuống xe làm quen với nhau. Quy mô Hồ Đồ đội không nhỏ, lần này Tiếu Hồ Lâm dẫn theo tổng cộng 16 người. Xe nhỏ bốn người, mười hai người còn lại đều ngồi trong xe lớn. Một hàng năm chiếc chạy thẳng hướng ZZ thị. Ven đường có không ít người sống sót chạy về phía họ, mấy người Đường Miểu sớm thấy nhưng không thể trách, xe vẫn lướt nhanh về trước. “Đường Miểu, kỹ thuật lái xe của em từ lúc nào đã tốt thế vậy hả?” Đường Hâm lại lần nữa ngưỡng mộ Đường Miểu. “Do luyện ra hết đó.” Đường Miểu tủm tỉm cười. “Anh nhất định sẽ không kém em.” Đường Hâm thật không quen nhìn cái bộ dáng đắc ý của cậu. Vì lo lắng đường cao tốc bị chặn nên Đường Miểu chọn đi quốc lộ. Hiện tại đã là cuối tháng chín, mặt trời không còn gắt như hồi hè nữa, những mảnh lá cây rụng xuống lả tả, làm tăng thêm vài phần đìu hiu. Thỉnh thoảng có thể thấy mấy con tang thi du đãng trên đường, nghe thấy tiếng ô tô liền nhanh chóng chạy tới, lại bị bọn họ đánh bay, máu thịt lẫn lộn, chỉ để lại những vệt máu đỏ tươi dữ tợn. Bỗng nhiên, thần sắc Đường Miểu ngưng trọng lại, đạp phanh thắng gấp.