Carly : 2 chương 134, 135 có bác nông rân địa phương nên tui edit theo kiểu ngọng ngọng ấy, tại tui cũng ko hiểu rõ tiếng địa phương lắm, chứ ko phải sai chính tả đâu =))))
Chương 134 : Nhân tâm (1) Tang thi nông dân vẻ mặt hung tợn bước đi loạng choạng trong thôn, cành khô dưới chân thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng ‘răng rắc’ nhỏ, miệng phát ra tiếng gừ nhẹ không rõ, dường như đang không ngừng la đói, thỉnh thoảng lại nhìn đông nhìn tây tìm kiếm đồ ăn. Có lẽ mấy căn nhà xung quanh có nơi từng là nhà của chúng, đáng tiếc chúng lại không nhớ. Trương Vọng trong xe 2 quay cửa kính xe xuống, nhìn một vòng xung quanh rồi cầm lấy bộ đàm : “Tiên sinh, không thấy ai trong thôn cả, nhưng toàn bộ cửa đều đóng chặt, có chút kỳ quái.” Đường Miểu và Đường Tư Hoàng cũng có cảm giác tương tự. “Chẳng lẽ bên trong có người?” Đường Xuân cũng xoay cửa kính xe xuống nhìn ra ngoài. “Tiên sinh, để tôi với Đường Tam xuống xem sao.” Đường Nhất nói. “Đợi đã, để Charles và Hắc Uy đi dọ thám trước đi.” Đường Miểu mở cửa xe thả Hắc Uy và Charles ra, “Hắc Uy, Charles, đi xem có người sống không.” Charles và Hắc Uy lắc lắc đuôi nhảy xuống, chạy một đoạn ngắn trên con đường nhỏ trước thôn, dừng trước cửa một nhà ‘uông uông’ kêu lên, lại chạy qua cửa ra vào bên cạnh sủa to. “Cha, có người. Hơn nữa dường như không chỉ một nhà có người.” Đường Miểu mở cửa xe gọi hai chú chó về. Không khó đoán, các nhà đóng chặt cửa có lẽ có người sống sót. Như vậy thì quân đoàn Hoa quả đương nhiên không thể “đoạt” lấy vật tư từ bọn họ. Nhưng sắc trời đã tối, nhất định không thể nào về căn cứ kịp, hiển nhiên phải ở lại đây một đêm. Đường Tư Hoàng nói : “Tìm một nhà cửa không đóng, ở tạm một đêm.” Đường Tam theo con đường đất ngoằng ngèo nhanh chóng chạy vào thôn. Vừa rồi từ xa hắn đã thấy, cửa của hộ gia đình thứ hai để mở. Đường Xuân thò họng súng ra cửa sổ xe, ‘pằng pằng’ vài tiếng, bắn chết mấy tang thi phụ cận. Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, đợi Đường Xuân giải quyết xong tang thi, Đường Tam cũng vừa vặn lái xe tới trước cửa. Đường Xuân xuống xe quan sát, sân có hơi nhỏ, có thể chứa ba chiếc xe nhưng sẽ rất khó di chuyển, mọi người đành phải đậu xe bên ngoài, cũng thuận tiện quay đầu xe. Đường Tam cùng Đường Xuân vào trước, không phát hiện thấy tang thi nào mới bảo mấy người Đường Tư Hoàng vào, rồi chặn cửa lại ngăn mấy con tang thi bên ngoài. Đường Miểu có chút tò mò với người sống sót trong thôn, lẳng lặng thả tinh thần lực ra. Đường Tư Hoàng thấy cậu từ từ nhắm mắt lại, đang định rời đi, Đường Miểu đã bật dậy như bị thứ gì đó làm kinh hãi, đột nhiên mở to mắt. “Sao thế?” Đường Tư Hoàng nắm vai cậu. Mấy người Đường Xuân đang thu thập vật tư có thể dùng được trong sân và trong phòng, nghe thế đều lo lắng đi sang. Đường Tư Hoàng cũng không muốn có người thứ 3 biết được chuyện Đường Miểu có tinh thần lực cường đại lại huyền diệu kia, khoát tay với bọn họ. Mọi người lần lượt quay đi tiếp tục làm việc. Đường Miểu tiến sát tới bên tai Đường Tư Hoàng, cánh môi như có như không chạm vào vành tai y : “Cha, trong mấy nhà kia quả thật có người sống sót, nhưng có tang thi, bị bọn họ trói trên giường.” Trong lòng cả hai liền hiểu rõ, mấy người biến thành tang thi kia có lẽ là người thân của người sống sót. Thôn dân không xuống tay giết chúng nó được, đành phải trói lại, có lẽ ôm ảo tưởng rằng bọn chúng vẫn có thể hồi phục lại. “Muốn giúp?” Đường Tư Hoàng bình thản hỏi. Đường Miểu lắc lắc tay nói : “Lúc đi để lại một tờ giấy ngoài cửa là được rồi.” Những người kia trốn trong nhà nhất định có thể nghe được tiếng động cơ ô tô, nhưng cửa lại vẫn đóng chặt, chứng tỏ bọn họ không muốn lui tới với người ngoài. Đã thế thì bọn cậu cũng không cần phải vội tự tìm khó chịu cho mình. Nhưng nhắc nhở thì vẫn nên có, mấy con tang thi đó nhất định phải khử, vạn nhất chúng giãy dụa phá đứt dây thừng, những người sống sót còn lại chắc chắn phải chết. Về phần những thôn dân đó thấy tờ giấy rồi có làm theo hay không, cậu không thể quyết định. Cái gọi là ‘tẫn nhân sự, nghe thiên mệnh’ . Cậu chỉ làm được tới đây. ( : một câu khác tương tự là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên ý là chuyện con người có thể làm đều đã làm hết, còn lại chỉ có thể do trời) Trong mắt Đường Tư Hoàng hiện lên ý cười, khẽ gật đầu. Lúc này, Đường Xuân đi tới, mặt mày vui vẻ : “Tiên sinh, bọn tôi tìm được không ít thứ tốt.” Trong đó có sáu bao thóc, dân quê luôn có thói quen rửa sạch bao bố đựng phân hóa học rồi đem đi chứa gạo thóc, mỗi bao ít nhất 60 cân còn có một lu gạo mới, chừng 100 cân hai túi bông phơi khô một túi miến khoai lang khoảng 4-5 cân nửa túi bột mì và hai bao mì sợi. Ngoài ra bọn hắn còn tìm được hai khối thịt khô trong phòng trữ lương, ít nhất cũng 20 cân, còn có hai túi đậu phộng phơi khô. Dân quê thích trữ trứng gà, trữ dư thì mang ra chợ bán. Trương Vọng tìm được một thùng giấy cỡ nhỡ đựng đầy trứng gà, chừng 100 cái, Đường Miểu vừa thấy lông mày liền giãn ra cười sáng lạn. Bên cạnh đó, bọn họ còn tìm được trong phòng bếp mấy củ khoai tây, một miếng rong biển khô lớn, mấy trái ớt đỏ, nửa thùng dầu ăn cùng một ít gia vị. Hai trái mướp, mấy trái cà với dưa leo vì để lâu ngày nên đã hư từ lâu. Trời đã bắt đầu tối, mọi người dồn toàn bộ mấy thứ tìm được đóng gói lại để cùng một chỗ, hôm sau mới chuyển lên xe. Đường Nhất mở đèn khẩn cấp trong phòng bếp, Đường Xuân cùng Trương Vọng thì hỗ trợ Đường Miểu làm cơm tối. Đường Miểu thật ra không muốn làm cơm mỗi ngày, đáng tiếc cậu lại có một người cha bị bệnh bao tử lại còn kén ăn. Đường Tư Hoàng là một người cao quý, bất quá y kén chọn không phải kiểu không thích cái này, thích ăn cái kia, mà là kén người làm. Người khác làm, y ăn ít Đường Miểu làm, y mới ăn nhiều hơn. Đường Nhất, Đường Tam, Trương Vọng cùng Đường Xuân bốn người hoàn toàn là được hưởng ké Đường Tư Hoàng. Đường Miểu không biết dùng loại bếp dưới quê, Trương Vọng phụ trách thêm củi nhóm lửa, cậu chỉ làm phần xào rau. Cơm được nấu bằng bếp than. Vì trứng gà không tiện mang theo nên đa số người sống sót đều không có cơ hội ăn. Cho nên Đường Miểu nấu tám cái trứng gà, một tô súp trứng lớn, lại làm thêm một cái trứng chiên tỏi ớt, khoai tây sợi chua cay, miến nấu thịt khô và thịt xào rong biển. Hương thơm mê người lan tỏa trong không khí, làm cho mấy đại nam nhân vốn đang đói lại càng đói tới bụng réo to. Làm cơm xong, Đường Miểu lột cho Charles và Hắc Uy mỗi con một quả trứng gà. Hai nhóc ăn vô cùng vui vẻ. Đường Miểu thấy chân mày Đường Tư Hoàng giãn ra, thần sắc thả lỏng, thì biết thức ăn rất vừa miệng, tâm tình chợt thấy vô cùng sung sướng. “Tiểu thiếu gia, đồ cậu làm ngon quá! Làm nhiệm vụ chung với cậu thật tốt mà!” Đường Tam ăn gấp gáp tới nỗi miệng dính đầy dầu, vừa nói chuyện vừa và cơm vào miệng. “Đều là tùy tiện làm thôi, thích thì ăn nhiều một chút, vừa khéo hôm nay thu thập được không ít vật tư.” Đường Miểu múc cho Đường Tư Hoàng một chén súp trứng, “Cha, súp trứng phải ăn lúc còn nóng mới ngon.” Đường Tư Hoàng gật đầu, cũng gắp cho cậu món trứng gà mà cậu thích ăn nhất. Mấy người Đường Xuân chú ý thấy, trong lòng đều cảm thấy có chút kỳ quái. Trước đây tiên sinh chưa hề đối đãi với tiểu thiếu gia thế này, có lẽ là tận thế tới rồi nên mới biết trân quý tình cảm gia đình chăng. “Quả thật rất ngon.” Đường Xuân thấy bầu không khí có chút khác thường, cười nói, “Đợi tổ 2 làm nhiệm vụ với tổ 3, không biết ai phụ trách nấu cơm đây. Chuyện này nhất định phải bàn bạc một chút.” Đường Nhất cũng nghĩ tới vấn đề này, vội vàng nói : “Tiểu Phùng Tử không phải từng học nấu ăn sao?” Đúng lúc này, Charles và Hắc Uy bỗng đồng thời phóng ra ngoài cửa, vừa chạy ra vừa sủa. “Gâu gâu…” Đường Nhất cùng Đường Tam bật người dậy, trường đao đã nắm trong tay, ngay khi tiếng quát khẽ ‘Ai đó’ truyền ra, bọn họ cũng đã ở trong sân. Đường Xuân cùng Trương Vọng cũng theo sát sau đó, động tác không hề chậm. Đường Miểu nhìn Đường Tư Hoàng, khen : “Cha, thuộc hạ của cha thật không tồi.” “Nhất định mạnh hơn con.” Đường Tư Hoàng khẽ cười đứng dậy. Đường Miểu chán nản. Cha một ngày không đả kích cậu là không chịu nổi sao? v Đường Tư Hoàng vỗ vỗ đầu cậu, không biết là đang tiếp tục đả kích hay trấn an, sau đó bước ra ngoài. Đường Miểu nhanh chóng đuổi theo. Hai người ra tới sân thì thấy đường sáng đèn pin chiếu thẳng vào tường vây. Một người đàn ông vóc dáng nhỏ đang vắc vẻo trên đầu tường, một tay chắn trước đầu che đi ánh sáng chói mắt. “Đừng, đừng, tui là dân trong thôn lày. Tui hông có ác ý, thiệt mà…” Khẩu âm gã mang theo chút âm giọng địa phương, nhưng vẫn có thể hiểu được. Ánh đèn pin vẫn chiếu ngay gã không dời đi. Cũng không ai đáp lại. Đáy lòng Triệu Đại lúc này mới nảy ra vài phần sợ hãi, loại trầm mặc này, so với lời quát mắng hay nạt nộ càng khiến người ta sợ hãi. “Cái lày, tui thật sự hông có ác ý, các chú cho tui xuống trước đã được hông?” Lại qua một lúc nữa, gã mới nghe được một thanh âm trầm thấp lãnh liệt không nhanh không chậm nói : “Dẫn hắn ta vào.” Triệu Đại cũng không có ý muốn chạy trốn, ngoan ngoãn để Đường Nhất và Đường Tam túm gã vào. Trương Vọng cùng Đường Xuân liếc nhau, lòng càng thêm cảnh giác, tay trái lặng lẽ đặt lên bao súng. Triệu Đại bị hai người bắt lấy hai cánh tay đẩy mạnh vào trong, liếc thấy một bàn đồ ăn tỏa hương thơm khắp phòng ánh lên lớp bóng mỡ mê người dưới ánh đèn, không khỏi l**m l**m môi, nuốt từng ngụm nước bọt. Sau đó gã mới chú ý tới một người đàn ông áo đen ngồi cạnh bàn, dùng tư thái vô cùng tao nhã thưởng thức bữa tối, thỉnh thoảng còn gặp rau cho đứa nhỏ bên cạnh. Đường Miểu bỏ một miếng cơm vào miệng, tùy ý dò xét nam nhân trước mắt. Người này nhìn thì có vẻ là một nông dân, gương mặt ngăm đen gầy đét, râu mép đã lâu không cạo, lộ ra một loại cảm giác tang thương, hai tay xuyên vào nhau gần như là da bọc xương. Đường Tư Hoàng gõ chén Đường Miểu bảo cậu mau ăn, rồi ra hiệu với Đường Nhất. Tay phải Đường Nhất ấn xuống vai nam nhân nọ : “Nói, lén lút ngoài đó làm gì?” Đối với loại người này, không hung ác một chút thì sẽ không moi tin tức được. Bả vai Triệu Đại tê rần, thầm mắng sức người này thật lớn, cố nén không la lên, lẽ thẳng khí hùng nói : “Lén lút gì chớ? Đây là nhà đại ca tui! Các chú tự tiện xông vào nhà đại ca tui, tui đương nhiên muốn tới hỏi dõ dàng!” Đường Nhất hừ nhẹ một tiếng, tay lại dùng sức, bóp chặt xương vai gã. Triệu Đại ‘A!’ một tiếng thiếu chút nữa thì quỳ xuống. “Bớt ra vẻ đi, bọn tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu. Nếu không nói thật, ta ném ngươi ra ngoài cho tang thi ăn!” Triệu Đại lập tức sợ hãi, vội vàng nói : “Tui nói, tui nói!” Sau khi nguy cơ tang thi bộc phát, trong thôn chết đi không ít người, từ đó về sau mọi người đều trốn trong nhà không dám ra ngoài. Mấy hộ gia đình ở đây đều là sân kề sân, bình thường trao đổi với nhau đều bắt thang lên tường leo qua. Nhưng sau một thời gian lại có vấn đề, trong nhà các thôn dân trên cơ bản đều có giếng nước, còn có tồn lương, nước và gạo cũng rất nhiều, nhưng rau quả và than củi lại nhanh chóng cạn kiệt, bọn họ cũng không thể ăn gạo sống được. Nhưng trong thôn có không ít tang thi ăn thịt người, bọn hắn không dám ra ngoài, thẳng cho tới hôm nay. Người Đường gia vào thôn, bọn hắn liền nghe được động tĩnh. Đường gia xuất hiện mang tới hy vọng cho bọn hắn. Triệu Đại bò qua ba bốn cái tường tới đây. “Rốt cuộc là tính làm gì? Nói!” Đường Nhất lạnh lùng quát.