Chương 133 : Thôn trang nhỏ
Tuyên Khải tính tới đỡ Đường Miểu dậy, lưng bỗng nhiên thấy lạnh rợn người, lắc lắc đầu không hiểu sao, vừa nhìn lại đã thấy nam nhân kia cúi người ôm ngang thiếu niên lên. (ôm công túa =]]]]]) “Cha, con có thể tự đi!” Đường Miểu sầu não giãy dụa. Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái, không để ý nữa, sải bước về phía ba chiếc xe. Đường Xuân vội vàng mở cửa bên ghế lái ra, Đường Tư Hoàng đặt Đường Miểu xuống ghế, ngồi xổm xuống, cởi giày bên chân phải cậu ra, khẽ ấn lên chỗ mắt cá chân liền thấy sắc mặt Đường Miểu tái nhợt. “Chịu đựng.” Đường Miểu còn chưa kịp mở miệng đã thấy mắt cá chân đau nhói, khớp xương đã được chỉnh lại. “Cha, tay cha thiệt…nhanh nha.” Đường Miểu kịp thời nuốt chữ ‘ác’ sắp trào ra khỏi họng, thử động động cổ chân, cho Đường Tư Hoàng một nụ cười vui vẻ. Đường Tư Hoàng vỗ một cái lên đầu cậu. Đường Miểu mang giày vào, nhanh chóng đi tới trước mặt L2 kia. Tuyên Khải cười cười đi qua : “Xin chào, cám ơn khi nãy cậu đã cứu tôi.” “Không có gì, không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Đường Miểu đưa lưng về phía hắn, nhìn qua thì như đang đánh giá L2, kỳ thật dao găm trong tay đang nhanh như chớp khoét vài cái lên đầu L2, thu tinh hạch vào túi. Lúc này, có mấy người nhanh chóng bước ra từ một phòng gần đó, mặt đầy cảnh giác. “Khải, cậu thế nào?” Đường Miểu nhìn lại. Oh, “người quen” này. Trang Hổ thấy Đường Tư Hoàng cũng sửng sốt, lập tức cười hào sảng đi tới : “Ha ha, thật trùng hợp, Đường tiên sinh?” Vốn định gọi là ‘Đường huynh đệ’, nhưng mà thấy Đường Tư Hoàng trang phục chỉnh tề sạch sẽ, khí chất ưu nhã cao quý, liền đổi thành xưng hô khác lịch sự hơn. “Ra là Trang tiên sinh.” Đường Tư Hoàng cười nhạt gật đầu. Tuyên Khải thấy hai bên quen nhau, mặt liền lộ ra vài phần vui mừng, đi tới bên người Đường Miểu, nhiệt tình chào hỏi : “Chào, tôi tên Tuyên Khải, cậu tên gì?” “Xin chào, tôi là Đường Miểu.” Đường Miểu lịch sự cười với hắn. Tuyên Khải khen : “Thân thủ cậu không tệ nha! Tôi cứ nghĩ mình lợi hại lắm rồi, không ngờ cậu còn giỏi hơn tôi.” “Đường Miểu, lại đây.” Đường Tư Hoàng kêu lên. “Tới đây.” Đường Miểu nhanh chóng chạy lại. Tuyên Khải cũng mau chóng bắt kịp. “Cậu bạn nhỏ này phòng hộ không tồi.” Trang Hổ thấy trang phục của Đường Miểu, cười ha hả khoa trương nói. “Chỉ cho vui thôi.” Đường Miểu âm thầm dò xét người của đối phương, từ khí chất có thể thấy được đều không phải người đơn giản. Khó trách Phi Hổ đội có thể lên được tới top 3 các đội ngũ. Phi Hổ đội của Trang Hổ có tổng cộng 9 người, bình thường đều thay phiên nhau làm nhiệm vụ. Cùng hắn ra nhiệm vụ hôm nay theo thứ tự là lão Lưu, Lam Tử và Tuyên Khải. Trừ Tuyên Khải trước kia là một học sinh bình thường, lão Lưu và Trương Thuận đều là quân nhân đã xuất ngũ, Lâm Tử từng là huấn luyện viên võ thuật, thân thủ cũng không tệ. Trang Hổ đúng như suy đoán của Đường Tư Hoàng, trước kia là cảnh sát hình sự. So sánh người của hai đội, lông mày Đường Miểu khẽ nhíu lại. Cuộc sống của người Đường gia quá thoải mái, đây cũng không phải chuyện gì tốt. Tang thi trong thôn đều bị Phi Hổ đội xử lý gần hết, Đường Tư Hoàng cũng không có ý muốn chiếm tiện nghi bọn họ, chuẩn bị rời đi. Trang Hổ lại mở miệng : “Đường tiên sinh, tang thi chỗ cuối thôn chúng tôi còn chưa kịp thanh lý. Chúng ta trước hợp tác giết tang thi rồi nói chuyện phân chia vật tư sau, thế nào?” Đường Tư Hoàng nghe được hắn có ý tốt liền gật đầu, cho Trương Vọng một ánh mắt. Trương Vọng khẽ gật đầu, ngước mắt ra hiệu với Đường Xuân, Đường Nhất và Đường Tam. Đến cuối thôn, quả nhiên có một đám tang thi ở đó, người của Đường gia xông lên trước. Charles và Hắc Uy cũng có mặt giúp đỡ, thỉnh thoảng đẩy ngã vài tang thi. Trang Hổ vừa nhìn liền minh bạch ý của Đường Tư Hoàng, hảo cảm với Đường gia lại tăng thêm vài phần, cười cười, bảo thuộc hạ tiến lên hỗ trợ. Không tới nửa tiếng, tất cả đã giết hết toàn bộ tang thi mình nhìn thấy, hầu hết cả người đều dính đầy máu đen. Thân thủ bốn người Đường Nhất đều rất xuất sắc, Đường Miểu cũng khá nhanh nhẹn, chỉ có Đường tiên sinh nhàn nhã đứng một bên, trừ phi có tang thi tự dâng lên cửa mới bổ một đao xuống. =.,= Giết quyết xong tang thi, mọi người đi từng nhà tìm kiếm vật tư. Gà heo trong mấy cái chuồng phần lớn đều bị chết đói, phần nhỏ thì đã tông phá chuồng chạy đi. Bất quá vẫn tìm được không ít thứ. Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng vẫn luôn chú ý ven đường, phát hiện được vài chỗ có rừng trúc. Cây trúc cũng không phải thứ gì kỳ lạ quý hiếm, cơ bản là đại giang nam bắc đều có. Một đống vật tư xếp chồng một chỗ, biến thành một tòa núi nhỏ. Mức độ thu hoạch thế này rất tốt, Trang Hổ cùng thuộc hạ hắn đều cười đến không ngậm miệng được. Trang Hổ khách khí hỏi : “Đường tiên sinh, anh xem chúng ta chia thế nào?” Đường Tư Hoàng mỉm cười nói : “Bọn tôi còn định đi vài nơi nữa, những thứ này Phi Hổ đội cứ lấy hết đi. Nếu các cậu không ngại thì toàn bộ tang thi trong thôn đều là của bọn tôi.” “Cái này.” Trang Hổ thật không ngờ y lại tình nguyện muốn tang thi cũng không cần vật tư, cảm thấy ngoài ý muốn nhìn y. Mấy người Lam Tử cũng nghi hoặc đánh giá đối phương, thầm nghĩ mấy người này đầu óc bị ngốc sao. Nhưng nhìn bộ dáng có vẻ không giống, chẳng nhẽ còn nơi nào khác tốt hơn? “Cũng được.” Trang Hổ không có lý do gì phải cự tuyệt. Gặp một đội khác trong cùng một thôn kỳ thật chả phải chuyện gì tốt, nhiều khi thậm chí còn dễ phát sinh tranh chấp. Nhưng hôm nay người bọn họ gặp được lại là Đường Tư Hoàng, cũng xem như có chút may mắn. Ý niệm muốn giao hảo với người của Đường gia trong lòng hắn cũng càng thêm kiên định. Hắn cho thuộc hạ tới bắt đầu mang đồ đi, Đường Tư Hoàng cũng bắt đầu giao nhiệm vụ. “Xuân bá, mọi người dẫn theo Hắc Uy đi cắt tóc tang thi đi. Ta và Đường Miểu sẽ đi tới trước dò đường.” “Vâng, tiên sinh.” Đường Tư Hoàng dẫn Đường Miểu tới chỗ đậu xe, Tuyên Khải vui vẻ hô lên sau lưng : “Đường Miểu, hôm nào gặp.” Đường Miểu phất phất tay lại với hắn, quay đầu thì thấy mày Đường Tư Hoàng nhíu chặt, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh, không thấy có uy hiếp gì, tiến lên ôm lấy vai Đường Tư Hoàng, cười tủm tỉm nhìn y. Bất quá vì chênh lệch chiều cao nên cái tư thế này có hơi khó đứng. “Cha, sao thế?” “Không có gì.” Đường Tư Hoàng thuận thế ôm lại, nhìn nhìn cậu, “Ta không yêu cầu phân chia vật tư, con có thấy kỳ không?” “Cũng có..” Đường Miểu nhìn Phi Hổ đội đã đi xa, nghĩ nghĩ một chút, thử phân tích cách nghĩ của y, “Tuy nói chúng ta giết ít tang thi nhưng một phần ba tang thi trong thôn, chúng ta đòi một phần ba vật tư cũng không quá đáng. Bọn hắn có được nhiều vật tư như vậy, hôm nay cũng xem như khải hoàn trở về — cha là không muốn quá thân cận với bọn họ sao?” Đường Tư Hoàng vừa lòng gật đầu : “Nếu chúng ta lấy một phần ba vật tư, xe bọn họ sẽ còn dư chỗ trống, hơn nữa bây giờ vẫn còn sớm, có thể họ sẽ đề nghị đồng hành cùng chúng ta. Với chúng ta mà nói, thật sự rất bất tiện. Chúng ta mới tới WH thị, vẫn chưa tới lúc thắt chặt quan hệ với người khác. Tạm thời duy trì trạng thái quân tử chi giao [1] này là tốt nhất. Hiểu?” Đường Miểu ừm một tiếng, cha nói rất có lý, dù sao trong tay cậu có bí mật về không gian, còn biết cả sự tồn tại của tinh hạch. Nhưng không hiểu sao, cậu cứ thấy, có chỗ nào là lạ. Không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa, dù sao cha làm vậy tất đã có tính toán, hơn nữa cậu cũng không quen hành động với người lạ. Đường Miểu không nghĩ nhiều nữa, đổi lại tập trung quan sát xung quanh. Đường Tư Hoàng chú ý tới biểu tình trên mặt cậu, khóe môi khẽ cong lên, đáy mắt lóe lên một tia sáng ám muội không rõ. Phía tây thôn có một con đường đá đi về phía bắc, trông có vẻ không có chướng ngại gì. Đường Miểu và Đường Tư Hoàng không đi tiếp nữa, quay lại giúp mấy người Đường Xuân cắt tóc, khoét đầu. Còn về mấy cây trúc, khi trở về bọn họ sẽ lại đi qua đường này, đến lúc đó lấy cũng không muộn. Trì hoãn chừng hơn một giờ, tổng cộng lấy được hơn hai trăm sợi tóc của tang thi cùng mười chín tinh hạch, màu sắc tất cả đều không giống nhau, cũng không biết vì sao lại thế. Nhưng tỷ lệ này rất nhỏ, khiến Đường Miểu tạm thời cũng an tâm. Bởi như thế nói rõ tỉ lệ tang thi tiến hóa rất nhỏ, có lẽ vẫn còn trong phạm vi khống chế của nhân loại. Ba chiếc xe băng qua thôn, tiếp tục chạy về trước. Vận khí cả bọn không được tốt lắm, tuy có gặp được không ít tang thi nhưng lại không thu thập được bất cứ vật tư nào, thẳng đến lúc chạng vạng tối mới tìm được một thôn trang nhỏ dưới chân núi, đưa mắt nhìn tới, có chừng 40, 50 hộ. Mặt trời tháng 9 vẫn vô cùng chói chang, nhưng cả thôn không hề có chút tiếng người, làm người ta nhìn mà lòng đầy sợ hãi. Hàng cây tĩnh lặng chiếu xuống đất những bóng râm dài bất động, loang lổ lốm đốm, càng tăng thêm vẻ thê lương. ——————————————— [1] quân tử chi giao : nguyên văn là “Quân tử chi giao đạm nhược thủy, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ quân tử đạm dĩ thân, tiểu nhân cam dĩ tuyệt”, đây là một câu nói của Trang Tử, một triết gia và tác gia Đạo giáo thời Chiến quốc dịch nghĩa : Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, tình cảm giao hảo giữa kẻ tiểu nhân ngọt ngào như rượu ngọt, tình cảm người quân tử tuy nhạt nhẽo nhưng lâu dài thân thiết, tình cảm kẻ tiểu nhân tuy ngọt ngào nhưng dễ đoạn tuyệt. Ý ở trong truyện này là anh Hoàng muốn duy trì mối quan hệ không xa nhưng cũng không quá gần gũi thân cận. Để hiểu thêm chi tiết câu này có thể vào ĐÂY xem, trong đó có 1 đoạn ví dụ khá hay ^^ Bên Tây có 1 câu khá hay có ý nghĩa gần giống : Krylov, Ivan Andreyevich: Khi bạn có quyền lực, danh vọng, những kề bỉ ổi sẽ không dám đưa đôi mắt đố kỵ nhìn bạn lấy một cái. Nhưng đến lúc bạn sa cơ thất thế, kẻ biểu hiện sự cay độc nhiều nhất chính là họ.