Chương 135 : Nhân tâm (2)

Triệu Đại lại rên lên một tiếng, mắt không bị khống chế, cuối cùng phiêu tới trên bàn, cười xòa nói : “Tui nói thực mà. Các vị đại ca nhìn là biết có bản nĩnh, thẳng thắn làm một giao dịch thế lào a? Căn nhà lày thực xự là của đại ca tui, chỉ nà cả gia đình bọn họ đều chết hết rầu. Các anh cứ tùy tiện ở, đồ vật tìm được cũng cứ lấy, nhưng các anh mang bọn tui theo. Thế lào na?”

Đường Tam buồn cười nói : “Dù là nhà của các người thì thế nào? Hơn nữa, nếu không phải bọn tôi giết mấy tang thi trước cửa, anh dám vào sao? Đồ bên trong chả phải sẽ bị để cho hư đến mọc nấm luôn sao?”

Triệu Đại biến sắc : “A! Đại ca à, hông thể lói như rứa, hông nói đây là nhà ai, đây chung quy vẫn là thôn tụi tui, ai cho các anh ở hông chớ? Mặc kệ thế lào cũng cho các người giết tang thi trong nhà này rầu, các người phải chả xiền thuê nhà chớ?”

Đường Miểu thầm nghĩ người này đúng là can đảm, đã thấy bọn họ cầm đao rồi mà còn dám theo bọn họ cưỡng từ đoạt lý, thấy Đường Tư Hoàng không có ý mở miệng thì nghĩ nghĩ một chút rồi nói : “Mang các người theo là chuyện không thể nào, sáng mai trước khi đi bọn tôi sẽ để lại một túi thóc làm tiền thuê nhà. Về phần ông anh đây, sáng mai mới được trở về. Còn lại, không cần nhiều lời nữa.”

Mấy người Đường Xuân trong mắt đều lộ ra vài phần bội phục. Lời này của tiểu thiếu gia xem như là đang thăm dò người này. Nếu gã đã dám một mình tới đây, nói không chừng còn có chiêu gì phía sau.

Triệu Đại thấy người đáp là một thiếu niên liền lấy làm kinh hãi. Gã dù chưa thấy qua thế giới bên ngoài thế nào, nhưng có thể nhìn ra nam nhân áo đen vẫn luôn không nói kia mới là lão đại. Mấy người này sao lại để một thằng nhóc làm chủ?

“Nói vậy, các người hông đồng ý giao dịch lày?” Triệu Đại cau mày nói.

Đường Miểu thản nhiên nhìn gã.

Triệu Đại giận tái mặt, vài phần chất phác vừa rồi lập tức biến mất : “Nếu thế thì các người đừng chách bọn tui không khách khí! Nhìn bộ dáng các người, có vẻ hông giống người thường, nhất định có hiểu biết hơn bọn làm ruộng bọn tui, khẳng định biết rõ tên lửa chớ hả? Tui hông lòng vòng với mấy người nữa, nếu các người không mang tụi tui theo, tụi tui sẽ dùng tên lửa đốt xe mấy người. Cạnh xe các người là một đống cỏ khô, rất dễ bắt nửa. Không có xe, chỉ sợ các người cũng không đi xa được bao nhiu.” (tên lửa ở đây là mũi tên có lửa chứ ko phải nguyên cái tên lửa đâu nha :v)

Mấy người Đường Xuân đều biến sắc.

Đường Miểu đặt đũa xuống, cười lạnh : “Haha, đây đúng là chuyện buồn cười nhất tôi từng nghe. Các người dám dùng tên lửa đối phó người sống, lại không dám dùng chúng để đối phó tang thi?”

Triệu Đại bị mấy đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm, giọng có chút run rẩy, nhưng vẫn không cúi đầu, mắt cũng tăng thêm vài phần hung ác, không kiên nhẫn nói : “Các người có đáp ứng hay hông a. Bọn họ cho tui nửa giờ, níu đến lúc mà tui còn chưa về, bọn họ sẽ động thủ.”

“Ha ha ha…” Đường Tư Hoàng bỗng khẽ cười vài tiếng, mấy người Đường Xuân đáy lòng đều run lên.

Đường Miểu nhẹ nhàng vuốt lưng y, nháy mắt mấy cái với y : Cha, bớt giận bớt giận.

Triệu Đại không sợ nhìn Đường Tư Hoàng, kỳ thật trong lòng đã căng thẳng đến phát run.

Đường Tư Hoàng cho Đường Nhất một ánh mắt, hắn vừa khuất tầm, y liền cười với Triệu Đại : “Chúng tôi có ba chiếc xe, chỗ dư ra chỉ tối đa sáu chỗ. Các người có tổng cộng bao nhiêu người?”

Triệu Đại lo lắng nhìn ra ngoài, nghe vậy liền vui vẻ : “Chú đáp ứng? Bọn tui có tổng cộng mười hai người, chong đó có hai đứa nhỏ, chen chút một chút nhất định có thể ngồi vừa.”

Đường Miểu nháy mắt có chút đồng tình gã. Cha cậu là một lão hồ ly, người này sao có thể đấu lại chứ? Nhìn đi, chỉ mới một lúc mà đã khai luôn nhân số ra rồi.

Lúc này, Đường Nhất tiến vào.

“Tiên sinh, cách đây không xa quả thực có ánh lửa. Dựa theo khoảng cách thì mũi tên hoàn toàn có thể bắn trúng xe chúng ta.”

Triệu Đại cảnh giác nhìn chằm chằm Đường Tư Hoàng, nghĩ không ra rốt cuộc y muốn thế nào.

Đường Tư Hoàng nói : “Trói hắn lại, những người khác đi tưới nước.”

Sắc mặt Triệu Đại tái nhợt, nhưng chưa kịp nói gì — Đường Xuân đã dứt khoát bịt miệng gã, Trương Vọng mau chóng lấy dây thừng trói người lại.

Đường Tư Hoàng bưng chén cơm lên, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng gã, cười nhạt một tiếng : “Đừng có dùng cái ánh mắt đó nhìn ta, ta cũng chưa nói là đáp ứng ngươi.”

Đáy mắt Triệu Đại bốc lên một tia phẫn hận, sau đó chỉ còn lại không cam lòng, lo lắng cùng bi ai.

Thời gian khẩn cấp, bốn người Trương Vọng phóng ra. Trương Vọng dùng súng lục có gắn ống giảm thanh xử lý tang thi ngay cửa ra vào, Đường Nhất, Đường Tam thì cầm gậy gỗ hất đống cỏ ra xa, Đường Xuân ôm thùng nước từ phòng bếp ra, giội lên khu vực xung quanh ba chiếc xe. Mặt đất nhanh chóng ướt sũng. Dù kỹ thuật bắn của mấy thôn dân kia có tốt thật cũng tuyệt đối không thể phá xe bọn họ. May mà mỗi hộ trong thôn này đều có giếng nước, bằng không, bọn họ đi đâu tìm nước dập lửa đây?

Đường Miểu nhanh chóng ăn xong miếng cơm cuối cùng, đứng trong sân nhìn ra phía xa. Chẳng mấy chốc, một mũi tên lửa bắn tới, rơi xuống đất, rồi nhanh chóng bị nước làm cho tắt lụi. Đợi một lúc vẫn không thấy phản ứng, lại thêm bảy tám mũi tên liên tục bắn tới, không ngoài ý muốn toàn bộ đều bị dập tắt. Đường Miểu qua ống nhòm ban đêm thấy được có hai bóng người đứng một lúc trên lầu hai cách đó không xa, rồi không thấy nữa, có lẽ đã xuống lầu.

Bốn người Trương Vọng lúc này mới an tâm trở lại tiếp tục ăn cơm. Charles cùng Hắc Uy đã ăn no, ra ngoài sân canh gác.

Không tới mười phút, bên ngoài lại truyền tới tiếng kêu của Hắc Uy và Charles.

Trương Vọng nhanh chóng ra ngoài, lúc vào mang theo một người.

Một người phụ nữ.

Nữ nhân này khuôn mặt tiều tụy, nhưng vẫn thấy được vẻ xinh đẹp thanh tú, vừa vào cửa, ánh mắt liền dừng lại trên người Triệu Đại. Mấy người Đường Miểu lập tức hiểu rõ. Đây có lẽ là vợ của gã nông dân này.

“Ưm…ưm..ưm —“ Triệu Đại trừng mắt nhìn người phụ nữ nọ, lo lắng muốn bật dậy.

“Có chuyện gì?” Đường Xuân vẻ mặt không tốt nhìn chằm chằm cô ta, lớn tiếng hỏi.

Người này có lẽ đã ôm tâm tư hẳn phải chết, mặt không hề hiện lên vẻ e sợ, lướt mắt nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi tới trên người Đường Tư Hoàng, hai tay vò vò vạt áo, cười khổ một tiếng, khẽ nói, “Thưa cậu, chiện hôm nay, là Triệu Đại chúng tui hông đúng, tui thay ảnh nói một câu xin lỗi. Thế đạo bây giờ, mọi người đều hông dễ dàng, mong các cậu có thể khoan dung đại nượng, buông tha cho ảnh nần lày. Nếu có điều kiện gì…các cậu cứ lói, tui, tui nhất định sẽ nghĩ cách thỏa mãn yêu cầu của các cậu! Chỉ xin các cậu tha cho ổng.”

“Ưm…ưm…ưm…!” Triệu Đại lại càng nóng nảy, liều mạng muốn đứng dậy, đụng phải cái ghế bên cạnh, một tiếng ‘bịch’ vang lên.

Mấy người Đường Xuân nhìn nhau, thần sắc có chút vặn vẹo. Cái câu ‘Nếu có điều kiện gì…các cậu cứ lói’ này là có ý gì?

Đường Nhất nói : “Tha ông ta? Cô à, cô sẽ thả một người có ý đồ dồn mình vào đường chết sao?”

Người phụ nữ sắc mặt tái nhợt bờ môi run rẩy, nước mắt từng giọt rơi xuống, cố gắng duy trì ngữ khí bình tĩnh : “Việc lày tuy là kết quả sau khi mọi người thương nượng nhưng Triệu Đại cũng có tham dự vào, quả thực có xai. Nhưng chỉ là bọn tui không còn đường sống, Triệu Đại ảnh không phải vì bản thân, mà vì thằng bé mới được hai tuổi của bọn tui, các cậu nhìn xem, đây là ảnh chụp chung của một nhà ba người chúng tui…tui…”

Trong tay người phụ nữ có một tấm hình, đột nhiên khuỵu xuống, đầu gối đập mạnh xuống đất, vang lên một tiếng ‘bụp’.

“Mấy cậu à, coi như tui cầu xin các cậu. Các cậu muốn giết cứ giết tui đi, xin tha cho ảnh, con tui còn cần người chăm xóc…”

“Ưm…ưm…!!!!” Triệu Đại ra sức lắc đầu, mắt trợn lên như muốn nứt ra, muốn đi tới chỗ người phụ nữ, lại bị Đường Tam giữ chặt không thể nhúc nhích.

Người phụ nữ nhìn thấy Đường Miểu, nước mắt trên mặt lại càng giàn giụa : “Cậu à, tôi xin cậu! Vị tiểu thiếu gia này là con cậu đúng không? Cậu nhất định có thể hiểu được tấm nòng người nàm cha nàm mẹ đúng không?”

Đường Tư Hoàng quét mắt qua bức ảnh trong tay cô, nhìn nhìn Đường Miểu, lại chuyển mắt về người phụ nữ, mày nhíu lại, trầm giọng nói : “Cút. Đến mai ta tự nhiên sẽ thả hắn ta.”

Trên mặt nữ nhân nọ lấm tấm nước mắt, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn y với vẻ không thể tin, chống lại ánh mắt lạnh như băng của Đường Tư Hoàng liền không dám nói thêm một chữ, sợ y đổi ý, cô lập tức vội vàng đứng dậy, nhìn Triệu Đại một cái, xoay người ra ngoài.

Triệu Đại yếu ớt ngã vật ra đất, hai mắt thất thần như vừa trải qua một hồi bạo bệnh.

Đường Nhất nhìn nữ nhân kia đạp lên gạch đá trèo qua tường viện, nghe thấy tiếng bước chân dần xa mới quay lại phòng.

Đường Miểu lên tiếng bảo bốn người Trương Vọng nhanh chóng ăn cơm thuận tiện rửa sạch bát đũa, mình thì cùng Đường Tư Hoàng ra sân rửa mặt, sau đó vào phòng trong dọn dẹp phòng ở. Điều kiện căn nhà này cũng giống như những nhà khác, chỉ có một phòng, căn phòng duy nhất cậu và Đường Tư Hoàng ở, bốn người khác thì trải nệm ra nằm ngủ trong gian chính căn nhà.

Nằm trong căn phòng lạ lẫm lại đơn sơ, Đường Tư Hoàng có phần không quen, ngước lên còn có thể nhìn thấy ánh trăng chiếu xuống xuyên qua khe hở giữa mấy viên ngói, Đường Miểu lấy một cái ra giường mới ra trải lên, Đường Tư Hoàng mới an tâm nằm xuống. Gian này không có cửa, ngăn với bên ngoài chỉ bằng một tấm vải, Đường Miểu không dùng không gian được, nếu không cậu hoàn toàn có thể đưa Đường Tư Hoàng vào ngủ trong không gian.

“Cha, ở đây có thể có nhện hay côn trùng gì không?” Đường Miểu chưa từng ngủ qua nhà mái ngói bao giờ, nên có hơi sợ. Nếu như đang ngủ mà có côn trùng bò lên người, đó mới khủng bố. Cậu đương nhiên không sợ chết, bất quá lúc trước xem nhiều phim kinh dị, cứ nghĩ tới côn trùng là lại không nhịn được nhớ tới mấy cảnh côn trùng rạch da chui vào cơ thể người kia.

Đường Tư Hoàng cười cười bất đắc dĩ, vỗ vỗ giường, “Không phải đã phun thuốc đuổi côn trùng rồi sao?”

Đường Miểu nghĩ cũng đúng, lấy áo ngủ trong balô ra. Nếu là bình thường, ngủ cùng y là an toàn nhất, cũng không cần phải thay quần áo, nhưng thôn trang này không lớn, hơn nữa còn có Charles và Hắc Uy, có gặp nguy hiểm thật thì cũng kịp phản ứng.

Đường Miểu bỗng nhiên nhớ tới ở đây không có phòng tắm, người thoáng khựng lại, thoải mái thay quần áo trước mặt Đường Tư Hoàng, cố tình để nhìn xem phản ứng của y.

Đường Tư Hoàng đúng là có nhìn cậu, nhưng trong mắt lại không có lấy một tia gợn sóng.

Tâm tình đang tốt đẹp của Đường Miểu nháy mắt tĩnh lại, ngay lúc sững sờ, một bàn tay ấm áp chợt lướt qua phần ngực để trần của cậu, nhẹ nhàng tựa lông vũ, sau đó nhéo nhéo phần thịt trên xương sườn cậu.

“Gầy đến chỉ còn xương này, gần đây có phải ăn không ngon không?”

Đường Miểu chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt từ từ bốc lên theo những nơi mà ngón tay y chạm qua, nhiệt độ cao đến nỗi như xuyên thấu vào tim, cơ bụng siết lại, cố gắng kiềm chế khao khát muốn ôm lấy Đường Tư Hoàng, tận lực duy trì tốc độ mặc quần áo bình thường.

“Ăn được, con có thấy mình gầy gì đâu. Đúng rồi, cha, kỳ thật nếu người đàn bà kia không đến, cha cũng có ý thả Triệu Đại đúng không?”

Đường Tư Hoàng nằm xuống giường : “Ân, để lại chút lương thực cho bọn họ. Mai có tính làm bữa sáng không?”

“Có.” Thời gian đủ để nấu cháo, cũng tốt cho dạ dày.

“Vậy mau ngủ đi.”

Đường Miểu thử đem tay đặt lên lưng Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng không có phản ứng. Đường Miểu mừng thầm trong lòng, thừa dịp thắng lợi tiếp tục truy kích, dựa sát vào, điều chỉnh lại tư thế cho thoải mái nhất, chỉ một lúc sau đã ngủ thật say.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play