Chương 132 : Ánh mắt của Đường Miểu
Ánh mắt nhìn về phía Đường Miểu và Đường Tư Hoàng của nhân viên công tác cũng có chút quái dị, mấy người này thèm ăn trái cây muốn điên rồi à? Bất quá, hắn đã làm ở đây nửa tháng, gặp qua nhiều người, chưa từng thấy ai có sắc mặt tốt như vầy, hai người này chắc hẳn địa vị không cao nhưng lại có bản lĩnh, tóm lại là người không thể đắc tội, bởi vậy còn cười lại đầy thiện ý. Nói rồi nên Đường Miểu sau đó cũng bình thản hơn, sau khi trả lời mấy câu hỏi của nhân viên công tác, thì nhận được một tờ khai, bên trên có một số mục để trống, chủ yếu là đội trưởng đội phó là ai, giới tính đội viên, nhân số và sở trường của toàn bộ các thành viên,..v.v… Đường Tư Hoàng nhận phần điền bản khai, Đường Miểu thì đứng cạnh thưởng thức. Chữ viết tay của Đường Tư Hoàng rất tiêu sái, cứng cáp hữu lực. Đội trưởng là Đường Tư Hoàng, đội phó là Đường Văn. Đường Văn đầu óc nhạy bén, trước đó là trợ lý của y, hiện tại hiển nhiên tương đương quân sư. Sở trường của toàn đội, Đường Tư Hoàng chỉ ghi cho chính y, Đường Võ, Trương Vọng, Đường Tam bốn người là có thể bắn súng và chiến đấu, những người còn lại đều là ghi bừa, tỷ như sửa xe, sửa đồ điện các loại,.., sở trường của Đường Miểu, Đường Tư Hoàng cư nhiên lại điền là hội họa. Trán Đường Miểu vạch xuống vài đạo hắc tuyến, sở trưởng này có phải yếu quá không a, muốn đoạt bút điền lại nhưng hiển nhiên là không được. Đường Miểu đoán dụng ý của Đường Tư Hoàng có thể là không muốn người khác quá tập trung chú ý tới bọn họ. Thực tế, toàn bộ bọn họ đều biết bắn súng, ngoại trừ cậu thì những người khác đều thành thạo kỹ thuật đối chiến đánh nhau. Thậm chí ngay cả Xuân thẩm cũng có thể dùng súng. Đường Miểu tuy không am hiểu kỹ thuật đấm đá chuyên nghiệp nhưng chém giết tang thi tuyệt đối không kém người khác. Đăng ký xong, Đường Tư Hoàng nhận được một cái thẻ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, để nhận được thù lao thì cần xuất tấm thẻ này ra. Bên bảng nhiệm vụ xác thực có không ít nhiệm vụ, hơn nữa lại càng không thiếu những cái có phần thưởng khá kếch xù. Mấy cái treo phía trên cơ bản đều là tới những thành phố khác giúp tìm kiếm người thân, tiền thưởng một nhiệm vụ cao nhất là 20000 điểm. Nhưng người nhận mấy nhiệm vụ này lại rất ít, vì mấy thành thị treo phần thưởng tìm người thân phần lớn đều là những khu vực có độ nguy hiểm khá cao, nguy cơ bộc phát đã lâu, cộng thêm chậm trễ thời gian trên đường đi, ai biết được tới đó rồi người thân của họ có còn sống hay không. Đường Tư Hoàng không nhận nhiệm vụ nào, định tự mình ra ngoài thành sưu tập vật tư. Ba chiếc Land Rover một đường rời khỏi căn cứ, càng chạy càng xa. “Tiên sinh, giờ chúng ta đi đâu?” Trương Vọng ngồi xe số 2 dùng bộ đàm hỏi. “Các cậu có ý kiến gì? Cứ nói đi.” Đường Xuân nói : “Tôi nghĩ những khu vực lân cận đều bị quét sạch rồi, nếu muốn sưu tập vật tư thì chỉ có thể đi mấy chỗ xa hơn. Còn nếu muốn giết tang thi, thì gần đây chắc chắn có.” “Các cậu thấy thu thập vật tư hay giết tang thi thì tốt hơn?” Đường Tam lên tiếng : “Tiên sinh, tôi thấy vẫn nên tìm kiếm vật tư thì tốt hơn, lương thực nắm trong tay mới có thể bảo đảm a. Huống chi mấy thứ trong căn cứ mắc như vậy, có điểm cũng không mua được bao nhiêu thứ.” Trương Vọng cũng nói : “Tìm kiếm vật tư đi, trong lúc đó nhất định cũng có thể gặp được tang thi.” Đường Tư Hoàng nhìn về phía thiếu niên đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe bên người : “Đường Miểu, con thấy thế nào?” Đường Miểu chậm rãi nói : “Lương thực hiện tại của chúng ta còn đủ để ăn hơn một tuần, trước mắt nên đánh giết tang thi. Chúng ta phải tự mình thể hội thực lực của tang thi, thuận tiện luyện tập luôn. Một đường tới đây, tuy cũng gặp tang thi, nhưng chúng ta so với những người khác phải tháo chạy một đoạn đường dài thì thuận lợi hơn rất nhiều. Chúng ta cần nhiều cơ hội luyện tập hơn!” Những người khác nghe xong lập tức tỉnh ngộ, đồng thời cũng thấy có chút hổ thẹn trong lòng, bọn họ cân nhắc vấn đề vậy mà lại không toàn diện bằng tiểu thiếu gia. Thực vậy, nhìn tình trạng của đa số mọi người trong căn cứ hiện tại là biết bọn họ trên đường đến đây đã gặp nguy hiểm khó khăn đến cỡ nào. Nếu không tin tưởng đống điểm kia, cùng lắm đến lúc đó mang ra mua đồ hết cũng được. Tất cả nhất trí, giết tang thi. Lãnh đạo căn cứ WH thật sự rất quyết đoán, để thuận tiện cho việc cảnh giới, khu vực bên ngoài căn cứ, tức vùng ngoại thành lúc trước, cùng mấy phòng ốc rải rác đều bị đập bỏ, biến thành một bãi phế tích, vậy thì nếu có tang thi tới gần, lính canh trên tường vây có thể lập tức thấy được. Đoàn xe mới tới gần thôn trang cách khu phế tích không xa, vài con tang thi lẻ tẻ đã rơi vào tầm mắt mọi người. Đường Miểu quay cửa kính xe xuống, lấy ná cao su trong balô ra, mỗi lần bắn gần như đều bắn trúng ngay ót tang thi. Ná cao su phù hợp với công kích cự ly xa, không xuống xe cũng được. Vì khí lực hiện tại của Đường Miểu lớn hơn trước nên Đường Tư Hoàng cố ý tìm một đoạn dây cao su có lực đàn hồi khá lớn, lực công kích hiển nhiên cũng càng mạnh. Cứ nhìn mấy cục đá lún sâu vào ót mấy con tang thi kia gần ba phân là biết. “Cha, dùng rất tốt.” Đường Miểu kinh hỉ cho Đường Tư Hoàng một nụ cười rạng rỡ. “Dùng được thì tốt.” Đường Tư Hoàng nhìn chăm chú cậu một lúc mới thu tầm mắt lại. “Wa, tiểu thiếu gia, thần khí đó là gì thế?” Đường Nhất khoa trương kêu lên. Đường Miểu trong lòng vô cùng đắc ý, đáp : “Là ná cao su cha đưa cho tôi, cha, thật ra chúng ta có thể làm một ít cung hay nỏ. Trúc có lẽ không khó tìm.” Giờ nhìn ná cao su, cậu chợt nghĩ tới cung nỏ. Cung nỏ cũng là vũ khí tấn công từ xa rất tốt. Trúc trong rừng mỗi cây vừa thô vừa to, hơn nữa mỗi đốt đều rất dài, thích hợp để làm thành mũi tên. Đường Tư Hoàng gật đầu nói : “Có thể, trên đường thuận tiện để ý xem có rừng trúc nào không. Xe 2, xe 3 nghe rõ?” Nếu trong thôn không có trúc thì có thể tìm cơ hội tách ra với xe sau, lấy vài cây trong không gian ra. “Nghe rõ, tìm rừng trúc. Hết.” Hơn một tiếng sau, mọi người giết riêng lẻ mấy con tang thi, tính tổng lại cũng gần một trăm. “Tiên sinh, hướng 9 giờ có một thôn, có vào không?” Trương Vọng nói. Đường Miểu mở sổ hướng dẫn ra xem : “Chắc là thôn Thạch Đầu, trong mục các nơi đã thanh lý không có tên của thôn Thạch Đầu.” Chưa bị thanh lý có rất nhiều nguyên nhân : một, tang thi quá nhiều hai, đường khó đi ba, vật tư trong thôn không nhiều lắm… Đương nhiên, cũng có thể là do thôn Thạch Đầu tạm thời còn chưa bị ai nhìn trúng. “Vậy vào đi.” Bóng dáng thôn nhỏ thấp thoáng sau rừng cây trơ trọi, khoảng cách có vẻ không xa lắm, chạy tới chỉ chừng nửa tiếng. Chợt Đường Miểu nghe thấy tiếng súng vang lên cách đó khá xa, giữa một vùng yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng. “Cha, trong đó có người.” “Nhìn xem rồi tính sau.” Tinh thần lực của Đường Miểu thấy được một người đang chiến đấu với một con tang thi có tốc độ cực nhanh, hai mắt lập tức sáng rực. “Cha, có L2.” Đây là tên gọi cậu đặt cho tang thi tiến hóa. Không tiến hóa là level 1, gọi tắt là L1, không sợ mặt trời, tốc độ nhanh hơn là L2, vì tạm thời chưa gặp được tang thi nào tiến hóa mạnh hơn nên cũng không biết có L3, thậm chí là L4 hay không. Đường Tư Hoàng tăng tốc. Tuyên Khải miễn cưỡng né tránh công kích của tang thi nhưng vẫn bị nó cào trúng tay áo, không khỏi hừ nhẹ một tiếng. May mà tang thi không cào trúng da thịt hắn, bằng không hắn nhất định phải chết rồi. Giết tang thi đã lâu, đây là lần đầu tiên hắn phải chật vật thế này. Không phải thực lực hắn giảm xuống mà là con tang thi này rõ ràng mạnh hơn mấy con hắn đã gặp qua một chút. Tang thi thân hình tuy béo nhưng thân pháp lại vô cùng nhanh nhẹn, đánh tới hắn không biết mệt mỏi. Nếu đội trưởng bọn họ không tới hỗ trợ, hắn chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Đột nhiên, một tiếng ‘phốc’ nhỏ vang lên, một cục đá nhanh như điện vụt tới, xuyên thẳng qua vai tang thi làm động tác nó thoáng trì trệ. Tuyên Khải nhân cơ hội lùi lại vài bước, quay đầu nhìn lại, hai mắt lập tức sáng ngời. Ven đường có ba chiếc Land Rover đỗ lại, một thiến niên tuổi xấp xỉ hắn nhảy xuống từ chiếc xe dẫn đầu. Dáng người thiếu niên thon dài, thập phần suất khí, người mặc trang phục màu đen, chân mang giày quân đội, trông rất lão luyện, trên ống quần còn treo vài thanh vũ khí lạnh, hai cây dao găm và một cái ná cao su. Trong tay thiếu niên còn cầm theo một đại đao sắc bén, nhanh chóng đeo khẩu trang lên, kéo kính phòng hộ đeo trên đầu xuống, lách mình tới bổ về phía tang thi kia. Một luồng gió mạnh thổi qua người Tuyên Khải. Tuyên Khải vội vàng nhắc nhở : “Coi chừng ! Con tang thi này rất lợi hại !” Đường Miểu không đáp lại, trường đao trong tay uy vũ sinh phong. Con tang thi kia thấy lại có “đồ ăn” tới, cổ họng phát ra tiếng gào hưng phấn, giơ hai tay lên đánh về phía Đường Miểu, khóe miệng chảy ra chất lỏng gì đó không biết là hủ huyết hay nước dãi, trông vô cùng buồn nôn. Chân phải Đường Miểu cố định, chân trái thì tiến vài bước về trước, phần eo hơi khom xuống, ổn định thân dưới, lắc mình một cái, đường đao bên tay trái chém từ dưới lên, lập tức lưu lại một đường máu dài trước ngực tang thi. Tiếc là phản ứng con tang thi này không chậm, bằng không, một đao kia của Đường Miểu lẽ ra đã bổ nó làm hai. Tang thi không cảm nhận được gì lần nữa tấn công Đường Miểu, hai tay vồ tới, muốn cào lên mặt cậu. Đường Miểu nhìn thoáng qua móng tay vừa dài lại đen của tang thi, lòng thầm kinh hãi. Tang thi lại tiếp tục tiến hóa? Vừa rồi cậu thấy L2 này không hề có phát sinh biến hóa đó. Không chần chờ nữa, Đường Miểu một bên ngăn cản sự tấn công của tang thi, một bên thả tinh thần lực ra, thử bắt lấy chỗ phát ra tinh thần lực mạnh nhất của tang thi, quả nhiên cảm nhận được nơi phản ứng ở ngay mi tâm nó, lập tức tăng tinh thần lực lên. Động tác tang thi thoáng khựng lại, Đường Miểu nhân cơ hội một đao đâm tới, tang thi lập tức ngã xuống đất, người không ngừng run rẩy. Cậu lại bổ một đao xuống đầu tang thi, huyết tương bắn ra tung tóe, lúc này nó mới hoàn toàn bất động, bãi máu nhuộm đỏ cả mặt đất. Tuyên Khải thầm bội phục thân thủ của thiếu niên, không khỏi nhìn cậu thêm vài lần. Hai người họ tuổi cũng không sai biệt nhiều lắm, nhưng thân thủ thiếu niên này lại nhỉnh hơn hắn một chút. Đường Miểu thầm thở phào một hơi, ai ngờ, đúng lúc này, một con tang thi nữ nhảy ra từ căn nhà tranh bên đường, từ sau lưng đánh về phía cậu! “Tiểu thiếu gia cẩn thận!” Đường Xuân vội la lên. Tuyên Khải khẩn trương muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng lại có một bóng người nhanh hơn hắn, bóng đen vụt qua hắn chạy tới trước, chỉ thấy có một nam nhân cao lớn đưa tay đẩy thiếu niên ra, đôi chân thuôn dài đá ra một cước, chỉ nghe phát ra một tiếng ‘bụp’ trầm đục, đầu tang thi bị đá banh, người nghiêng ngả loạng choạng vài bước rồi ngã oặt xuống đất không còn nhúc nhích. O0O!!! “Ui da…” Đường Miểu mông hôn đất, miệng méo xuýt xoa. Cha ra tay ác quá, cái mông đáng thương của cậu ai ngờ lại té trúng ngay một tảng đá chớ! ỌỌ “Dưới đất rất êm sao?” Đường Tư Hoàng liếc cậu một cái. “Trẹo chân.” Đường Miểu không thể không biết xấu hổ nói mông đau nha. “Thiếu rèn luyện.” Không chút khách khí phê bình. Đường Miểu im lặng cân nhắc lúc nào đó mình có nên khiêu chiến cha một trận hay không, như thế, cha cũng sẽ không hở tí là khinh thường cậu nữa!