Nửa giờ sau, cửa phòng lại mở ra, Hách Liên Doanh Doanh không hề tỏ ra chút ngạc nhiên nhìn Uyển Uyển đứng nơi cửa.
Sắc mặt cô tái nhợt, hoang mang.
Hách Liên Doanh Doanh cười nhạt, bóp nát thuốc lá trong tay: "Sao đã
đi chứng thực rồi à? Lời tao nói đều là thật. Yên tâm, người giúp tao
điều tra đều là thân thích bên cạnh cha tao nhiều năm, tin tức chắc chắn không sao. Thật ra, Lạc Tư căn bản chẳng giấu giếm, bởi vì trong mắt
anh ấy mày chẳng có chút uy hiếp nào cả".
Uyển Uyển nhướng mắt, trực tiếp nhìn thẳng vào đáy mắt đắc ý của Hách Liên Doanh Doanh, bình tĩnh mở miệng.
"Được, Hách Liên Doanh Doanh, tao muốn cùng mày làm một cuộc giao dịch."
Hách Liên Doanh Doanh ngồi trên xích đu ngoài ban công, lông mày nhíu lại: "Mày chẳng lẽ còn có bài nào có thể giao dịch cùng tao sao?"
Uyển Uyển mỉm cười, khóe môi nhếch lên nhạt nhẽo, không hề gợn sóng:
"Trong tay tao có một tấm bài, quan trọng hơn so với mày nghĩ nhiều. Mày nhất định sẽ không ngờ!"
Ngữ khí Uyển Uyển chắc nịch nhìn Hách Liên Doanh Doanh ngày càng tò mò, cô ta từ trên xích đu đứng dậy: "Giao dịch thế nào?"
Uyển Uyển hít sâu, chậm rãi đáp: "Mày giúp tao điều tra từng hành động của Lạc Tư, sau đó tao sẽ cho mày thứ mày muốn".
"Tao muốn thứ gì? Hách Liên Uyển Uyển, mày hiện tại chỉ có hai bàn tay trắng, còn có thứ gì tao cần từ mày chứ?"
"Hôn nhân".
Nụ cười trong mắt Hách Liên Doanh Doanh lạc đi, thần sắc trầm xuống: "Mày có ý gì?"
Đôi mắt Uyển Uyển hiện lên sự chua xót: "Mày không phải muốn lấy Lạc
Tư sao? Nếu tao không đồng ý ly hôn với Lạc Tư, làm sao mày có thể có
được thứ mày muốn?"
Hai mắt Hách Liên Doanh Doanh sáng lóe lên, không che giấu sự kinh
ngạc, hai mắt nhìn Uyển Uyển như mắt của dã thú muốn đem người trước mắt xé nát.
"Mày đã lấy Lạc Tư?"
Uyển Uyển gật đầu: "Thiên chân vạn xác".
Hách Liên Doanh Doanh nhìn Uyển Uyển rất lâu, hít thật sâu, ngăn chặn cơn tức giận đang cuồn cuộn nơi lồng ngực: "Tao quả nhiên đã xem nhẹ
mày, Hách Liên Uyển Uyển, được thôi, mày muốn giao dịch thế nào?"
Uyển Uyển nói: "Tao sẽ cùng Lạc Tư đi nghỉ cùng nhau coi như tao chưa biết gì cả. Trong khi đó, tao muốn mày đem tất cả hành động Lạc Tư nói
cho tao. Đến khi tao xác định được Lệ Nhiên Hi không có việc gì nữa, sẽ
ký giấy ly hôn để lên bàn Lạc Tư".
Hách Liên Doanh Doanh suy nghĩ rồi nói: "Thu thập tin tức không thành vấn đề, nhưng mày nghĩ sẽ cứu được Lệ Nhiên Hi sao? Phải biết, Lạc Tư
đối với ai cũng không lưu tình, nhất định sẽ khiến cho đối phương rơi
vào địa ngục mới thôi. Với sức của mày muốn cản Lạc Tư sao?"
Uyển Uyển lắc đầu, nụ cười thâm sâu: "Tao không ngăn cản, mà giúp anh ấy hoàn thành kế hoạch này" – Cô cũng hiểu, dù ngăn cản cũng chỉ khiến
người đàn ông này thêm giận, tuyệt đối không làm chậm đi kế hoạch của
anh.
Hách Liên Doanh Doanh khoát tay: "Xem ra, trong lòng mày sớm đã có dự định".
Uyển Uyển không nói gì, lông mi hạ xuống, cắn cắn đôi môi cánh hoa.
"Nhưng tao còn một điều kiện".
Uyển Uyển ngầng đầu: "Điều kiện gì?"
Hách Liên Doanh Doanh nở nụ cười rực rỡ: "Hãy bỏ đứa trẻ trong bụng
mày đi, khi đó tao sẽ đồng ý giao dịch. Một mạng đổi một mạng, rất công
bằng".
Uyển Uyển sắc mặt trắng toát, lòng bàn tay áp vào bụng, cả người run lên lui về sau: "Chuyện này mày cũng biết?"
"Là tao nhờ người quen đi điều tra chẳng lẽ là giả sao? Ngoài ra còn
có thêm thông tin, nghe nói mày có bệnh không thể sinh con mà? Vừa hay,
tao cho mày một lý do thuận tiện, đứa trẻ cũng không thể trách mày bỏ
nó. Hách Liên Uyển Uyển, mày nên cảm ơn tao, tao vừa giúp mày cứu một
mạng".
Uyển Uyển nhìn người con gái trước mặt, cảm thấy Hách Liên Doanh Doanh thật đáng sợ.
"Tao cũng đã sắp xếp thay mày, khi mày cùng Lạc Tư trở về thì phải đi bệnh viện hủy đứa trẻ ngay, tao sẽ cùng bác sĩ liên hệ, sau khi xác
định chắc chắn thì sẽ đem tất cả tin tức giao cho mày".
Uyển Uyển run rẩy đón lấy tờ giấy trong tay Hách Liên Doanh Doanh,
mặt trên quy ước là cô sẽ đi phá thai ngay sau khi trở về cùng Lạc Tư.
Thật lâu sau, Uyển Uyển mới khẽ cười: "Doanh Doanh, mày quả nhiên so
với mẹ mày còn lắm trò hơn. Lúc trước mẹ mày khiến mẹ tao dùng thuốc
phiện, bà ấy mới tự sát. Hôm nay, mày cũng không chút do dự lấy đi đứa
con của tao".
Hách Liên Doanh Doanh nhíu mày: "Thì ra cái chết của mẹ mày, mày đều biết rõ".
"Tao chỉ là giả vờ không biết, nếu mẹ mày biết chắc chắn sẽ giết tao, cho nên tao mới sống đến ngày hôm nay, không phải sao?"
Hách Liên Doanh Doanh cả người chấn động, kinh ngạc nhìn người "chị gái" đối diện. Thì ra, Uyển Uyển biết tất cả.
........
Uyển Uyển không hề nghĩ tới, nơi Lạc Tư muốn đưa cô đến là một thị
trấn nhỏ nằm ở ngoại ô nước Mỹ. Phong cảnh rất đẹp, người dân lại nhiệt
tình.
Khắp nơi có thể nhìn thấy những chú ngựa đuổi theo nhau dưới bầu trời xanh, cảm giác tự do tự tại, không chút trói buộc thật sự rất tốt.
"Nơi này là đâu?" – Uyển Uyển thu hồi ánh mắt nhìn về phái người đàn ông đang lái xe.
Lạc Tư cong môi cười, nụ cười sáng rực như hoa, có khả năng xua tan
đi mọi thứ. Xe dừng lại trước một căn biệt thự điển hình kiểu Mỹ, anh
xuống xe, giúp cô mở cửa, tay nắm lấy tay Uyển Uyển.
Ánh mắt cô bị căn biệt thự bằng gỗ nhỏ này thu hút, lát sau mới hỏi: "Anh vẫn chưa nói cho em biết, đây là đâu?"
Anh dời mắt nhìn sang cô, đôi mắt màu tím lóe lên nụ cười: "Mang vợ
của mình đến nơi khi chồng còn bé đã từng sống cảm thụ một lần".
Cô kinh ngạc: "Lúc còn bé anh sống ở đây?" – Không phải biệt thự ở
Anh có hơi trăm người hầu sao, hoặc cũng phải giống trang viên tráng lệ
như của Đặc Lý tiên sinh.
Nhìn biểu cảm đơn thuần của Uyển Uyển, Lạc Tư dùng đầu ngón tay điểm điểm vào mũi cô: "Có muốn nghe chuyện xưa không"
Cô kinh ngạc gật đầu.
Lạc Tư bỗng bật cười, xoay người lại đối mặt với cô, tay siết chặt eo nhỏ của cô: "Một nụ hôn đổi lấy".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT