Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh nở nụ cười, cười đến thích ý rất
thoải mái, cách nói chuyện hòa nhã thật khác với vẻ nói chuyện nghiêm
túc mọi ngày, dường như không phải cùng một người.
Nỗi nghi ngờ trong lòng càng sâu.
Anh tiếp tục nâng cằm cô lên, cúi đầu chạm nhẹ vào bờ môi cô, cảm
nhận được lạnh giá mang theo chút hơi ấm lông mày anh liền nhíu lại.
"Sau này đừng ăn mặc phong phanh như thế, gió trên ban công rất lạnh có biết không?"
Cô vẫn không trả lời, nửa tỉnh nửa mê nhìn anh. Người đàn ông này
thật dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến cô cảm giác như chưa từng quen.
Anh không hề để ý, khẽ mỉm cười, đôi môi nhếch lên tạo thành độ cong
hoàn mỹ, những đường nét càng hiện rõ nó giống như lại thuốc độc chết
người. Một khi đã nếm thử sẽ vạn kiếp bất phục.
Anh lại cúi đầu hôn lên môi cô.
Những giọt nước trong suốt từ trên tóc cô rớt xuống đôi vai thon trơn nhẵn tựa như ngọc, ánh sáng đèn thủy tinh lấp lánh chiếu vào da thịt cô thật quyến rũ, làn da trắng nõn như tuyết, băng thanh ngọt cốt, cơ thể
thuần khiết diễm mị. Đôi mắt anh bắt đầu đục lại..
Lập tức, chung quanh không còn thứ âm thanh gì tồn tại, chỉ có đầu
lưỡi của Lạc Tư càng quấy nơi miệng cô, tựa như lông chim vuốt ve cô.
Môi bị lấp đi, khiến tim cô đập nhanh hơn. Đôi bàn tay to lớn ấm áo vuốt nhẹ hai gò má của cô như muốn truyền sự nóng bỏng sang.
Bàn tay nhỏ bé của cô chống trước ngực anh, giờ phút này không còn sức, mềm mại tựa người vào lòng anh, mặc anh tự tung tự tác.
Sau nhiều lần hoan ái, Lạc Tư biết rõ những điểm mẫn cảm trên cơ thể
cô. Anh vươn đầu lưỡi trơn nhẵn linh hoạt hấp lấy đầu lưỡi cô, sau đó
mập mờ liếm nhẹ quanh môi, vẽ nên làn môi hoàn mỹ bên ngoài miệng cô.
Mãi đến khi đôi môi cô trở nên ướt đẫm bóng loáng, hơi thở gấp mới dò
xét đi vào.
Môi chạm môi càng thâm chặt chẽ, vòng eo mảnh khảnh bị nắm chắp, nơi
mũi chứa đầy mùi hương sữa tinh khiết từ cô. Mùi hương đó quanh quẩn
thoang thoảng sau đó bay vào nơi đáy lòng nguội lạnh của anh.
Phút chốc anh đẩy cô ra.
Trong mắt xẹt lên tia khó khăn, dưới ánh mắt nghi hoặc của Uyển Uyển
anh đứng dậy đi vào phòng tắm: "Anh đi tắm, em chuẩn bị đi, ngày kia
chúng ta sẽ rời đi".
Cô đứng tại chỗ, nhìn anh đi vào phòng tắm. Trong giây lát mới kịp
hoàn hồn lại, sau đó thầm nghĩ rồi hướng mắt nhìn ra cửa sổ, nhưng đôi
mắt đó càng thêm sâu thẳng cay đắng.
Ngày hôm sau, Lạc Tư quay về công ty.
Lúc Uyển Uyển thức dậy đã không còn nhìn thấy anh, đã gần giữa trưa,
xem ra cô đã ngủ rất nhiều. Đứng dậy, sửa sang lại đầu tóc, khoác tùy
tiện một cái áo ngoài, rồi đi qua gõ cửa phòng Hách Liên Doanh Doanh.
"Mời vào".
Lúc đẩy cửa phòng đi vào, Hách Liên Doanh Doanh đang ngồi trên ghế gần ban công, giống như sớm đã ngồi chờ ở đó.
Quả nhiên giữa hai người cũng có huyết thống chị em, ít nhiều cũng linh cảm được tâm tình của nhau.
"Tao còn tưởng mày vẫn có thể ngủ ngon, lúc Lạc Tư rời đi, tao nghĩ
mày sẽ đến tìm, không ngờ lại bắt tao chờ lâu đến thế" – Khi nói chuyện, cô thở ra chút khói.
Uyển Uyển mặt không đổi nhìn cô ta rất lâu, đi về trước, bình tĩnh
nhìn Hách Liên Doanh Doanh: "Đem mọi điều mày biết nói cho tao nghe".
Hách Liên Doanh Doanh cười xùy một tiếng, đuôi mắt nhướng lên đầy vẻ
yêu mị nhờ lớp trang điểm: "Sao thế? Mày mà cũng tin tao sao? Hay chính
mày cũng nhận ra có điều gì đó không ổn?"
Uyển Uyển nhíu mày, lông mi rũ xuống, không đáp.
Hách Liên Doanh Doanh ung dung quan sát cô, sau đó đứng dậy đi đến
ngăn kéo đầu giường lấy tập tư liệu ra: "Tao mặc kệ mày có tin hay
không, tóm lại đều là do thám tử tư điều tra cho tao. Những tài liệu này điều rất quý, tuyệt đối không sai".
Uyển Uyển đón lấy, hít thật sâu mới mở ra lật từng tờ xem. Không biết bao lâu, cô mới đóng chúng lại. Ngoại trừ sắc mặt bên ngoài tái nhợt
còn lại thì không hề có biểu hiện gì. Ngay cả cãi nhau, hoặc mất khống
chế như Hách Liên Doanh Doanh mong muốn đều không có.
Hách Liên Doanh Doanh nhún vai, châm chọc nói: "Hách Liên Uyển Uyển,
tao có nói qua mày rất bình tĩnh không, căn bản không giống cô gái 18
tuổi. Tao còn nhớ lúc mẹ mày chết, mày cũng không rơi một giọt nước mắt. Đến cuối cùng, mày có bị bệnh tự kỷ không?"
Nhìn Uyển Uyển đứng đối diện, cô lại nói: "Nhưng nói thật, ở phương
diện nào đó mày và Lạc Tư thật giống nhau, đều bĩnh tĩnh, cố chấp, chỉ
cần bản thân muốn thì không tiếc bất cứ thứ gì để có được. Hai người
thật giống nhau".
Uyển Uyển không để ý đến những lời mỉa mai của Doanh Doanh: "Những thứ này đều là thật?"
"Đương nhiên, tao cũng không có thời gian đi làm giả mấy thứ đó. Nói
đi cũng nói lại, người như Lạc Tư liệu có thể bỏ qua cho việc Lệ Nhiên
Hi cùng mày có gian tình sao? Đối phó Lệ Nhiên Hi – là bước đầu tiên".
Uyển Uyển nhắm hai mắt đang nhức nhối đau lại, bên tai truyền đến giọng nói lanh lảnh của Hách Liên Doanh Doanh: "Mã gia chính là người do Lạc Tư phái đến, Lệ Nhiên Hi lần này chết là
chắc. Nhưng theo tao biết, Lạc Tư sẽ cùng mày đi du lịch. Anh ấy cũng
thật thông minh, làm việc lại kín đáo. Đầu tiên đem mày đi thật xa, sau
đó tiếp tục đối phó với gian phu của mày, cho dù mày có bản lĩnh cũng
không cứu nổi Lệ Nhiên Hi".
Cô tin điều Hách Liên Doanh Doanh vừa nói, bởi vì dù cô ta có trăm lá gan cũng tuyệt đối không đem chuyện lớn như vậy ra đùa. Hơn nữa, ảnh
chụp Lệ Nhiên Hi cùng người đàn ông trong tấm ảnh bắt tay nhau cô đã
nhìn thấy tại Fiji Siqi.
"Mày nói với tao những điều này đối với mày có ích gì chứ?"
"Bởi vì tao muốn mày rời khỏi Lạc Tư, sau khi biết anh ấy ra tay với
Lệ Nhiên Hi mày vẫn có thể tiếp tục sống chung sao? Uyển Uyển, nam nhân
như vậy, cũng chỉ có tao mới xứng với anh ấy. Chờ đến lúc mày rời đi,
tao sẽ cùng Lạc Tư đính hôn, rồi kết hôn, là chủ nữ nhân chân chính của
Fiji Siqi".
Hách Liên Doanh Doanh cười, đứng thẳng dậy nhìn Uyển Uyển, nụ cười thay đổi, chứng tỏ tình thế lúc này rất nghiêm trọng.
"Còn mày —— tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện trước mặt tao và Lạc Tư".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT