Cô nhướng mắt, đứng trước mặt Lệ Nhiên Hi, đôi mắt đen như đêm nhìn
không ra chút cảm xúc. Anh trở nên rất gầy, gương mặt anh tuấn phi phàm
trở nên nhợt nhạt, cằm nhọn, môi tái lại..
Lâm Thụy Kỳ hôm trước gọi điện câu đầu tiên lại vang lên trong đầu cô là 'tra tấn'. Tâm bỗng dưng cứng lại.
Sau buổi tối hôm đó, đây là lần đầu tiên cô gặp Lệ Nhiên Hi. Anh vẫn
đẹp như trước, tóc theo gió khẽ lay động, không chút gò bó mang theo sự
cuồng ngạo, gương mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt đen thẫm, nhất định có
thể khiến hàng vạn thiếu nữ chết mê chết mệt.
"Vài ngày không gặp, em hình như gầy đi"
Cô do dự không biết nên nói gì để phá vỡ sự im lặng của họ, Lệ Nhiên
Hi lại nói trước. Nhưng những lời này cô lại càng muốn nói với anh.
"Uyển Uyển... em tới tìm anh sao?"
Nếu cô không nghe lầm, giọng nói anh có chút khẩn trương. Mắt trông
lên, đôi mắt Lệ Nhiên Hi đen như mực thâm thúy, so với nữ nhân mang theo chút sắc bén như phủ một bóng ma, nhưng không thể che đi sự sáng rực
trong mắt.
Cô mở miệng, lời nói lại biến thành.
"Không!! Em nhớ tới món quà anh tặng, là phòng vũ đạo, nên em muốn tới đó luyện tập"
Môi anh nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng hiển nhiên mang theo thất vọng.
Sự trầm mặc lại chiếm giữ, từ lúc cô quen Lệ Nhiên Hi chưa bao giờ
xảy ra tình huống này, mặc dù không ai nói lời nào, nhưng sự trầm mặc
này thật khiến người khác khó xử.
Bây giờ... bầu không khí như ngưng đọng, cô cười cười nhìn Lệ Nhiên
Hi, nụ cười rực rỡ không hề mang theo tâm cơ, giống như chuyện ngày hôm
đó chẳng qua là mơ
"Anh Nhiên Hi, em đi tập luyện đây. Miệng vết thương của anh chưa hồi phục, nên nghỉ ngơi nhiều a."
Nói xong, cô đi qua anh nhưng bị Lệ Nhiên Hi vươn tay giữ lại, bước chân buộc phải dừng lại.
Ánh mắt anh nhìn cô, trong mắt gợn sóng, rõ ràng có điều muốn nói mà
lại thôi: "Có lẽ anh hiện tại nên giải thích với em, nhưng mà thứ đó..."
Biết anh muốn nói gì, nụ cười của Uyển Uyển cứng lại, lập tức biến mất.
Cô duỗi tay nhẹ nhàng, cực kì thong thả đẩy bàn tay trên cánh tay mình ra: "Anh Nhiên Hi, đã trễ rồi, em lên trước."
Cô bước lên thang máy nhà trọ, Lệ Nhiên Hi đứng ở đó không hề có chút phản ứng. Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, bầu trời nổi gió mưa rơi ẩm
ướt. Hơi lạnh của mưa làm ướt áo khoác của nam nhân, anh lúc này mới
ngẩng lên, đôi chân dài chết lặng suy sụp đi về phía nhà trọ.
Một giờ sau khi tập xong, cô tựa vào vách tường khẽ thở dốc. Do vận
động qua mức nên thân thể không chịu đựng được, nhưng cô bây giờ vẫn còn trẻ mà. Đối với cơ thể mình, cô rất rõ ràng. Khi khối thân thể này bảo
cô phải cam chịu, không thể chịu kích động quá mạnh, không thể vận động
quá mức hoặc làm việc mệt nhọc, ngay lập tức cô cố gắng tỏ ra bình
thường, cố gắng bước đi thật thong thả.
Người khác nghĩ cô là tiểu thư cố ý tỏ ra nhõng nhẽo bộ dạng nhu
nhược để chiếm được sự đồng tình của người khác. Nhưng không ai biết, cô chỉ hy vọng có thể giống như bình thường, có thể cười to, tràn đầy sức
sống, không phải như bây giờ, còn vị thành niên mà đã phải trải qua cuộc đời tang thương giống như bà già tuổi già sức yếu.
Nghỉ ngơi xong, cầm lấy khăn mặt, Uyển Uyển xoa đi mồ hôi trên mặt. Vừa muốn đi vào phòng tắm, đột nhiên di động vang lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT