Trong giây lát Uyển Uyển như bị thứ gì đó làm cho sợ hãi, lập tức duỗi tay đẩy nam nhân đang áp trên người mình. Cô một tay chống vào lưng ghế thở gấp, gió đông lạnh lẽo theo cửa kính xe thổi vào, xẹt qua cô dĩ nhiên chính là đôi môi đỏ mọng ướt át vừa bị nam nhân hấp dẫn.

Trong khoảnh khắc, mọi thứ càng lạnh hơn.

Lạc Tư bị Uyển Uyển đẩy ra, đôi mắt của anh liền hiện lên chút sắc bén, mắt nhướng lên, cách ra xa một khoảng, trực tiếp nhìn về phía nam nhân cao lớn đang đứng bên đường.

Cùng lúc, ánh mắt của anh và Lệ Nhiên Hi gặp nhau.

Ánh mắt của hai nam nhân gặp nhau giữa không trung, mặt Lạc Tư lạnh băng không chút biểu tình, chỉ có đôi mắt màu tím như thủy tinh thì thêm phần âm trầm. Lệ Nhiên Hi không hề sợ hãi nhìn anh, chỉ có tay đặt trong túi quần nắm thành quyền.

"Anh cố ý sao?" – Sau khi hô hấp vững vàng, cô nhìn anh không thể tin được.

Lạc Tư thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt đảo qua người cô, thân thể ung dung ngồi lại vị trí ban đầu. Đôi chân thon dài vắt lên chân kia, nhất cử nhất động đều mang theo mị lực của nam nhân cùng sự thận trọng của một nam nhân thành công. Chỉ là quanh thân anh nhiệt độ thật lạnh lẽo.

"Cô cảm thấy thế nào?"

Thật là một nam nhân khôn khéo.

Anh đem câu hỏi vứt lại cho cô, nhưng ngữ khí mỉa mai giễu cợt lại rõ ràng muốn nói rằng: cô không cần phí sức hỏi anh.

Sau lưng, ánh mắt Lệ Nhiên Hi như mũi nhọn, ngay cả nụ cười miễn cưỡng cũng không có. Cô nhìn động tác Lạc Tư thuần thục mở tủ lạnh trong xe, lấy ra chai brandy đổ vào ly, sau đó lắc nhẹ kề sát miệng, đôi môi hé mở cực kì quyến rũ.

"Về chuyện miếng đất em sẽ suy nghĩ" – Cô đột nhiên nói một câu.

Vì cái gì không cự tuyệt anh dứt khoát? Có lẽ trong tiềm thức cô vẫn muốn xuất hiện cùng anh.

Động tác của Lạc Tư khẽ dừng lại, lạnh lùng nói: "Không thể tốt hơn được nữa."

Uyển Uyển liếc mắt nhìn anh, rồi mở cửa xe bước ra ngoài. Cửa xe mở rộng, cô khép lại. Xuyên qua cửa sổ màu đen, anh nhìn cô thong thả đi tới bên cạnh nam nhân anh tuấn bên kia đường.

Mày khẽ nhíu lại.

"Boss, có cần tôi điều tra chi tiết người đó không" – Vincent ngồi ở trước quay lại xin chỉ thị.

"Không cần" – Boss thu hồi ánh mắt, đem ly rượu uống sạch một hơi.

"Vincent lái xe đi"

Chiếc Maybach khởi động rời đi, Uyển Uyển mới thả lỏng vai đi về trước. Cảm giác đau đớn trên môi nhắc nhở cô, mọi chuyện lúc nãy không phải mơ.

Nhưng mà...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play