Sau khi rời khỏi biệt thự nhà Lệ Nhiên Hi, Uyển Uyển cũng không dời về ở với Lạc Tư. Có lẽ trong lòng cô đã rõ con đường sắp tới phải đi thế nào nên không hề do dự.

Cô đem phòng tập giao lại cho Mễ Kỳ cùng với toàn bộ cổ phần của mình mà không hề đòi tiền. Phòng tập này rất có ý nghĩa với Uyển Uyển, nhưng dù sao đi nữa cũng phải bỏ nó vì đứa trẻ.

Mễ Kỳ không hiểu tại sao Uyển Uyển lại đột ngột đưa ra quyết định như vậy, hơn nữa buổi biểu diễn sắp tới cũng không tham gia dù đã tập luyện rất lâu. Mễ Kỳ rất giận, nhưng Uyển Uyển nửa chữ cũng không để lộ. Cuối cùng, Mễ Kỳ cũng đành thua.

Chưa đến công ty gần nửa tháng, vừa rời khỏi bệnh viện, số công văn chờ Lạc Tư đã chất thành đống. Anh không để ý đến thời gian, làm việc gấp cả đêm, ngay cả thời gian gặp Uyển Uyển cũng ít. Nhưng đối với Uyển Uyển như thế lại tốt. Cô lợi dụng khoản thời gian rãnh rỗi này, dùng danh nghĩa của mình đem tất cả tài sản đi bán, tuy không bao nhiêu, nhưng cũng có thể trả viện phí, thậm chí có thể để lại cho đứa trẻ một ít.

Ngay cả dự tính xấu nhất cô cũng đã chuẩn bị, trong đó cả việc rời khỏi thành phố A, rời khỏi Lạc Tư.

Sức khỏe Lạc Tư cũng đã hồi phục một chút, sợ anh hoài nghi, Uyển Uyển mang theo vài bộ quần áo đơn giản tạm thời dọn vào biệt thự. Tuy việc rời đi rất dễ, nhưng sau mỗi tối, quyết tâm vẫn không dứt khoát.

Khoảng thời gian này hai người họ ở gần thì ít xa cách thì nhiều, buổi sáng Lạc Tư sợ đánh thức cô luôn bỏ đi trước. Cô luôn tự nói với bản thân, hãy cho cô chút thời gian, để lại cho cô nhiều hồi ức hơn. Ít nhất trong mấy tháng nằm viện, còn có những kỷ niệm về anh làm bạn.

Buổi tối hôm nay, trời rất ít sao, Uyển Uyển ngồi bên cửa sổ thất thần nhìn ra ngoài.

Đông—

Tiếng chuông nặng nề vang lên trong phòng khách, nó khiến Uyển Uyển bừng tỉnh. Cô rùng mình, theo phản xạ nhìn về phía đồng hồ treo không xa. Đã mười hai giờ.

Cơ thể cô đã không chịu nổi nữa, bắt đầu kêu gào đi nghỉ. Nhưng cô kiên trì không chịu lên giường. Nghĩ đến việc sau khi bỏ đi sẽ không gặp Lạc Tư nữa. Cô ép bản thân tỉnh táo, quý trọng từng giây phút bên anh.

Có lẽ tâm nguyện của Uyển Uyển đã để thượng đế nghe được, đêm nay Lạc Tư trở về sớm hơn so với mọi ngày. Lạc Tư đi rất nhẹ, như sợ đánh thức Uyển Uyển. Anh biết cô rất thích ngủ, đặc biệt ngủ rất nhiều. Mỗi lần gặp mặt, cô đều mệt mỏi, ngủ rất thoái mái. Trong lòng anh quả thật không vui, mấy hôm nay vẫn chưa chạm vào cô, tưởng rằng sau khi ở chung không bị công việc cản trợ cũng bị tính hay ngủ của cô cản lại. Nhưng mà nhìn thấy Uyển Uyển mỗi lúc một gầy, anh cũng không đành lòng đánh thức cô.

Nhưng cô bị làm sao vậy? Mary chăm sóc cô rất kỹ, không mập lên lại còn yếu ớt gầy hơn so với trước. Nghĩ đến nó, lông mày Lạc Tư nhăn lại. Cầm xấp tài liệu và bút máy bên tay trái, tay phải đẩy cửa phòng.

Cửa phòng đóng chặt thì bị ai đó ở trong đẩy ra, Lạc Tư giật mình, đập vào mắt anh chính là nụ cười, gương mặt thanh khiết nhỏ nhắn của cô.

"Anh về rồi sao, em chờ anh lâu lắm rồi" – Nhìn thấy anh, bao nhiêu mệt mỏi và buồn ngủ bị quét sạch, gương mặt tái nhợt lại nở nụ cười sáng rực như ánh dương giữa ngày xuân.

"Sao bây giờ vẫn chưa đi nghỉ?" – Lông mày Lạc Tư càng nhăn lại, nhìn thấy cô đợi anh trễ như thế, ngay cả đôi mắt đen cùng bắt đầu ửng đỏ khiến anh rất đau lòng.

Nhưng anh chưa nói lời quan tâm, Uyển Uyển đã hiểu lầm. Nụ cười sáng ngời trở nên ảm đạm ngay.

"Chúng ta mấy ngày qua đều không gặp, cũng chưa nói với nhau một câu hoàn chỉnh. Em nghĩ anh không có thời gian, nên quyết định chờ anh, bởi vì em sợ..." – Sợ sau này sẽ không còn cơ hội.

Giọng nói cô uể oải khiến Lạc Tư dừng lại xoay người, nhìn thấy Uyển Uyển cúi đầu như đứa trẻ làm sai. Lông mày anh giãn ra, nhướng lên, giọng nói trầm thấp từ tốn từ đỉnh đầu truyền đến, trong khung cảnh yên tĩnh của đêm lại trở nên đầy ma lực và mạnh mẽ.

A? Anh không giận sao.

Uyển Uyển ngẩng đầu, chưa kịp nhìn thấy trong mắt có giận hay không thì đã bị anh dùng sức kéo lại, ôm vào lòng.

Tựa vào ngực anh, áp vào bộ đồ tây cao cấp mang đến cảm giác mát lạnh. Mùi xạ hương cùng mùi cây cỏ tự nhiên trên người anh khiến cô thấy rất an tâm và thoải mái.

"Ngốc ạ, là anh sợ em mệt thôi" – Anh mở miệng, giọng nói sâu lắng lướt qua đầu cô.

Mọi lo lắng trong lòng cô bị lời nói này của anh tan thành mây khói, một cảm giác ngọt ngào rót vào lòng. Cô núp vào lòng anh, khóe môi cong lên.

Uyển Uyển, mày thật là ngốc, một câu nói của người ta, lại khiến mày vui đến thế.

Tuy trong lòng tự giễu cợt bản thân, nhưng cô vẫn không kiềm được vui vẻ: "Em đúng là có hơi gầy, nhưng không phải làm bằng đậu hũ".

Anh cúi đầu cười xùy: "Hừ, cãi cố. Anh xem em so với đậu hũ còn dễ vỡ hơn."

Cô cười hăng hắc một tiếng, không phản bác, cũng không hề chột dạ. Cô phải bình tĩnh, thời gian đối với hai người là thứ rất xa xỉ, mỗi giờ phút đối với Uyển Uyển đều rất quý.

"Lạc Tư, anh..." – Cô hít sâu, chần chừ hỏi. "Anh có muốn một đứa con không?"

Ngay lập tức, cô cảm nhận được người đang ôm mình trở nên cứng ngắc. Anh kéo người ra tạo khoảng cách giữa hai người, đôi mắt của anh không có bất cứ xúc cảm gì nhìn cô: "Sao lại hỏi như vậy?"

Tâm tình Uyển Uyển liền giảm sút, hai tay chảy đầy mồ hôi. "Là có chút tò mò nên hỏi".

Lạc Tư mím môi nhìn cô, vẻ mặt bình thản khiến người khác không đoán được. Sự bình tĩnh của anh khiến Uyển Uyển không chịu nổi, anh đột nhiên nói: "Anh có em là đủ, tạm thời, không cần dùng vấn đề này để quấy nhiều chúng ta. Được rồi, không còn sớm nữa, anh đi tắm, em cũng nghỉ ngơi đi"

Buông cô ra, Lạc Tư cầm lấy áo tắm đi vào phòng tắm. Lúc vừa phòng đóng lại, hai vai Uyển Uyển liền đổ xuống, nụ cười dần dần trở nên chua xót. Cô không còn chút sức lực ngã ngồi xuống giường, hai mắt mất đi ánh sáng.

Anh nói gì? Quấy nhiễu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play