Thời gian thấm thoát trôi qua, ba năm trôi đi trong vội vàng, không
hề có chút kí ức hay báo hiệu trước, nó cứ thế mà trôi đi không để lại
dấu vết.
Mỗi năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi người đều có nét mới, đều có
bi thương, có niềm vui, có hạnh phúc, cuộc sống tựa như bức tranh thiên
nhiên đa sắc miêu tả hình dáng con người. Ba lần 365 ngày đủ cho miệng
vết thương đang chảy máu khép lại, tình yêu lại tìm chỗ trú thân mới, nụ cười của ai đó càng mang ý nghĩa mới.
Thời gian là thứ không thể nắm trong tay, nhưng lại là thứ người ta luôn cần.
Ngồi xổm bên cạnh xe, gương mặt nhỏ nhắn của Uyển Uyển ngẩng lên nhìn nam nhân tựa thần thánh đang đứng sừng sững trước mặt...
Vẫn dáng vẻ kiêu ngạo lãnh khốc, khiến người khác chói mắt, mị lực
không thể kháng cự đó. Thời gian, thật đáng sợ, ai cũng thay đổi, lúc
dừng lại nhìn sâu vào mắt anh.
Uyển Uyển chậm rãi đứng lên, nhìn anh.
Cô nhìn người đàn ông mà bản thân đã từng yêu sâu đậm, cô hy sinh mọi thứ cho tình yêu. Dù có dùng ngôn ngữ hoa mỹ cỡ nào cũng không thể đủ
để miêu tả vẻ đẹp của anh, mọi thứ quý giá chẳng qua làm nền cho anh.
Không có cô, anh vẫn rất tuấn tú, mọi chuyện vẫn thuận buồm xuôi gió. Anh hạnh phúc mà sống, vui vẻ với hiện tại, thoạt nhìn xem ra anh rất
tốt.
Nhìn thấy Lạc Tư vẫn hoàn mỹ tựa trước đây cô mới nhận ra bản thân
mình cũng thật bình tĩnh. Thời gian thật kỳ lạ, yêu anh sâu đậm, tổn
thương vì anh. Nhưng ba năm sau, tất cả chỉ là gió thoảng mây trôi.
Anh đứng trước cô, càng lúc càng tuấn mỹ, đôi mắt từ trước tới nay
vẫn cao thâm nhìn cô, ở khoảng cách gần như thế này, cô có thể nhìn thấy hình ảnh cô trong mắt anh.
"Sao vậy? Không biết ai sao?" – Một tay anh đút vào túi, dáng người
cao thẳng tạo ra một cảm giác áp bách mãnh liệt, khóe môi cong lên chứng tỏ sự chững chạc cùng quyền uy.
Bất động rất lâu, Uyển Uyển cười nhạt: "Xin chào!"
Giọng nói xa cách của cô khiến anh nhướng mày, đôi mắt đen lộ ra vẻ
không vui. Anh nhìn chiếc xe con màu xanh của cô: "Xe của em hình như
hỏng rồi, có muốn anh đưa em đi một đoạn không".
Uyển Uyển kinh ngạc, trong nháy mắt cảm thấy mọi chuyện sao trùng hợp thế. Đầu tiên xe cô bị người ta phá lốp, sau đó Lạc Tư lại xuất hiện.
Không, không thể. Chẳng qua là cô lo lắng quá nhiều. Lạc Tư chưa bao giờ làm chuyện rảnh rỗi như thế. Nhất là đối với cô.
Cô lắc đầu, đôi mắt khẽ chớp: "Không cần, cảm ơn. Tôi nghĩ ngài cũng đang rất bận".
Lạc Tư nghe vậy, môi nở nụ cười ẩn ý, cười lạnh: "Ngài? Nếu anh nhớ không lầm, em vẫn là vợ của anh".
Uyển Uyển bị lời nói của anh giáng vào đầu, ngẩng đầu nhìn anh, đôi
mắt đen như mực, hai mắt phủ một lớp sương mờ. Từ trước tới giờ anh chưa từng thừa nhận quan hệ hôn nhân giữa cô và anh, cũng chưa từng chấp cô
là vợ anh. Ngay cả người trong nhà cũng chỉ gọi cô là "Hách Liên tiểu
thư" không phải là phu nhân.
Ngưng đọng một lát, cô khẽ cười: "Nếu ngài là tới chấm dứt cuộc hôn nhân này, tôi sẵn sàng ký tên ngay".
Nghe vậy, đôi mắt Lạc Tư như chim ưng khẽ nheo lại mang theo ánh nhìn u ám, giọng nói lạnh lẽo tựa như ác quỷ đến tự âm phủ toàn thân toát ra loại khí chất khiến người khác không lạnh mà run: "Em dường như rất
muốn ly hôn. Ba năm, ngoại trừ vẻ ngoài, em có vẻ thay đổi cũng không
ít. Hách Liên, nhìn thấy anh có phải em rất không vui?"
"Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp lại anh" – Cô bình tĩnh nói, hai mắt nhìn thẳng anh.
Ánh mắt Lạc Tư lập tức trở nên sắc bén, tựa như hàng vạn con dao bay
thẳng cắm vào thân thể cô. Lúc Uyển Uyển cảm thấy bản thân sắp bị xé nát thì đôi môi của anh lại kéo nhẹ uốn cong: "Anh cũng muốn cùng em chấm
dứt mối quan hệ này, nhưng không phải bây giờ. Lên xe, anh đưa em đi".
Anh không chút do dự xoay người đi về phía chiếc xe xa hoa, Uyển Uyển nhìn theo anh rất lâu, mới chậm rãi nhấc chân đồng thời khẽ thở hắt.
Xem ra bên trong xe vẫn như trước. Vẫn là thủ công Italy cực kỳ xa
xỉ, bình rượu cũng tạo hình hoa mỹ, mọi thứ đều lấp lánh, xa hoa lãng
phí nhưng thật thật đẹp.
Uyển Uyển im lặng ngồi một bên, đôi mắt dừng bên ngoài cửa sổ.
Lạc Tư thong thả tựa lưng ra sau ghế, đôi mắt thấu hiểu trực tiếp
nhìn thẳng hai gò má nhợt nhạt của cô. Quan sát rất lâu, kết luận duy
nhất mà anh đưa ra — cô lúc này, so với ba năm trước đây, mới gọi là
kinh diễm.
Hàng mi tinh tế, đôi mắt sáng rực luôn tỏa ra ánh sáng, khiến người
khác hoài nghi liệu có phải cô lấy sao trên trời lắp vào hay không, đôi
môi cánh hoa đỏ thắm, ngọt ngào say đắm lòng người.
Đột nhiên một ly rượu hồng đưa tới trước mặt Uyển Uyển.
Cô giật mình, quay đầu, mái tóc đen dài tựa thác nước vì hành động
của cô mà cong lại, phiêu tán ra, một mùi sữa thoang thoảng lan tỏa.
"Cám ơn" – Nhận lấy ly rượu, cô lịch sự trả lời.
Để vành ly kế sát miệng, cô chỉ khẽ nhấp môi, không uống nhiều.
"Mắt của anh tại sao?" – Cuối cùng cô không nhịn được, lên tiếng đánh vỡ sự im lặng quái dị trong xe. Ánh mắt của anh thật sự quá nóng khiến
cô không thể coi như không thấy, ngược lại còn thêm mất tự nhiên.
"Là đeo kính áp tròng" – Anh trả lời bâng quơ.
Kỳ thật, anh không muốn khiến mọi người đều chú ý đến đôi mắt của
anh. Ít nhất đôi mắt màu đen này, cũng không thu hút mọi người.
"Uhm".
Nhẹ nhàng đáp, cô vẫn chưa nói chuyện với anh. Cảm xúc lạnh nhạt,
giống như chuyện của anh cũng chỉ ảnh hưởng đến cô một tí, biểu hiện
hoàn toàn không hề quan tâm.
Anh nheo mắt ám muội, đột nhiên nói: "Em đưa cho anh thủ tục ly hôn
nhưng vẫn chưa được cẩn thận lắm, hơn nữa chi phí bồi thường em cũng nên tranh thủ cho mình. Một người phụ nữ thông minh đều biết, khi ly hôn
nên dùng chút thủ đoạn chiếm một ít của riêng để lo cho tương lai của
mình".
Cô nhún vai: "Tôi không cần. Năm đó cùng anh kết hôn, tôi cũng không phải vì tiền".
Ánh mắt anh chợt ẩn chợt hiện, vừa tính mở miệng thì cô đã nói tiếp:
"Quên đi, lâu như vậy, tôi cũng quên mất lý do vì sao lại kết hôn cùng
anh, nhất định lúc đó đã quấy nhiễu anh rất nhiều. Bây giờ tôi cũng
không thay đổi chủ ý, tôi không cần một đồng tiền nào của anh cả Lạc
Tư".
Anh trầm mặc không nói, khẽ mím môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT