Uyển Uyển ngoái đầu nhìn Ngải Đức cũng đang kinh ngạc, lắc đầu: "Không thể, tuyệt đối không có khả năng này".

Ba năm trước khi cô vào tù, đã ký vào bản ly hôn giao cho luật sư của cô. Hơn nữa chính miệng luật sư cũng nói mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa.

Sao có thể, sau ba năm lại nói vẫn còn tồn tại quan hệ hôn nhân?

Lưu Luật sư nói: "Nếu tiểu thư không tin, có thể xem qua văn kiện".

Uyển Uyển nghe vậy liền cầm lấy túi văn kiện trên bàn, mở ra, lấy văn kiện.

"Ba năm trước luật sư của tiểu thư có đến đưa cho Lạc Tư tiên sinh bản ly dị, nhưng lúc ấy Lạc Tư tiên sinh đang bận công việc nên tạm thời gác chuyện này sang một bên".

Cô cười lạnh: "Gác lại ba năm sao?"

Ba năm, thời gian đó cô đã thay đổi. Cô đã không phải là đứa con gái ngu ngốc bất chấp tất cả đi yêu một người. Trong lời nói của Lưu luật sư lỗ hổng rất nhiều, căn bản cô không tin.

Lưu luật sư quả nhiên câm lặng, không hề phản bác.

Uyển Uyển buông văn kiện, Ngải Đức ngồi sát bên, vòng tay qua vai cho cô tựa vào. Cô chậm rãi hít vào, giọng nói bình tĩnh không hề xao động: "Tôi mặc kệ anh ấy đến cuối cùng vì cái gì mà không ký giấy tờ này, nhưng tôi chỉ muốn cả hai tự do. Nếu ba năm trước anh ấy không có thời gian, hiện tai chắc đã có thời gian rồi chứ. Văn kiện này cũng như văn kiện công ty anh ấy mỗi ngày phải ký, chỉ cần ký tên, thủ tục tôi sẽ tự giải quyết".

Lưu luật sư đảo mắt nhìn Ngải Đức, nhìn Uyển Uyển cười: "Thật ngại quá, chỉ sợ điều ông chủ muốn không đơn giản như thế!"

Cô cười khổ, đáp án này cũng không ngoài dự đoán.

"Được rồi, ngài nói cho tôi biết, phải làm sao anh ấy mới ký tên?"

Lưu luật sư nói: "Hách Liên tiểu thư, đáp án này tiểu thư nên trực tiếp đi hỏi ông chủ".

Sau khi tiễn Lưu Luật sư, Ngải Đức xoay người, ánh mắt trầm mặc nhìn Uyển Uyển.

Ngải Đức đi đến bên cạnh cô, ngồi xuống hỏi: "Cô không phải nói anh ta không thích cuộc hôn nhân này sao, vì sao lại không cắt đứt mối quan hệ này suốt ba năm qua?"

Uyển Uyển lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chằm tờ ly hôn có chữ ký của cô để trên bàn.

"Tôi không biết, tôi không biết anh ấy muốn làm gì. Lúc này tôi còn gì đáng giá để anh ấy muốn".

Có thể là người đàn ông đó căn bản muốn Uyển Uyển? Những lời này xoay vòng trong đầu Ngải Đức, nhưng không dám nói ra.

Hỏi cô câu khác: "Cô sẽ đi tìm anh ta sao?"

Uyển Uyển mạnh mẽ gật đầu, gương mặt trắng nõn xinh đẹp tinh tế, làn da thuần khiết trong sáng, hai mắt tối đen mang theo sự bất định, dường như đang lạc hướng đi giữa rừng rậm.

Lát sau, cô gật đầu: "Có lẽ phải đi thôi".

Cô hiện tại muốn chấm dứt mối quan hệ này, không cần xuất hiện trong cuộc sống của nhau nữa. Không quan hệ, không hận, chỉ đơn thuần xóa đi vết tích của anh, một chút cũng không chừa lại.

Thời gian thật đáng sợ, hủy đi mọi hy vọng, lúc quay đầu nhìn lại mới nhận ra cô yêu người đàn ông đó quá điên cuồng. Thậm chí còn dùng hôn nhân để đặt cược, chỉ vì muốn lưu lại chút ký ức.

Năm đó, cô thật khờ, thật quá ngốc.

Đôi khi con người nên dừng lại để ý những thứ đẹp đẽ xung quanh, chỉ cần mỗi đêm nghe tiếng sóng biển, nhìn lên trời từng pháo bông xanh bùng nổ cũng thật mỹ. Tựa như trước đây, cô có thể chờ mong hẹn hò cùng anh, ngây ngốc vui sướng trong những thứ nhỏ nhoi đơn giản bởi vì cô thích anh.

Điều này thật buồn cười.

Ba năm, cô cũng không hối hận bản thân bất chấp tất cả vì yêu. Chỉ hối hận mình yêu lầm người.

Buổi chiều cô cùng Mễ Kỳ hẹn nhau sang chỗ tập luyện bên phố Đông. Hai ngày qua, đoàn khiêu vũ từ Mỹ đã đến, cho nên muốn chuẩn bị nơi tập luyện tốt một chút. Uyển Uyển thích nơi yên tĩnh nên phòng tập cách xa khỏi khu đô thị náo nhiệt.

Mề Kỹ thông qua quan hệ của cha cô tìm được một căn biệt thự ở ngoại ô. Nghe nói chủ nhân trước đây là nhà khiêu vũ người Hoa kiều, cho nên trong phòng đều trang bị rất đầy đủ những dụng cụ chuyên nghiệp dành cho phòng nhảy.

Ngải Đức không biết sáng sớm lại đi gấp vì chuyện gì. Nhưng thế cũng tốt, nếu không anh lại sẽ đưa cô đi.

"Tôi chuẩn bị đi đây, tôi biết chỗ đó nên không cần lo lắng đâu Mễ Kỹ" – Một mặt quả quyết nói với Mễ Kỳ mặt khác rút chìa khóa mở cửa xe.

Nhưng đột nhiên Uyển Uyển rùng mình.

"Sao vậy Uyển Uyển, sao không nói tiếp".

Uyển Uyển uốn cong người, nhìn hai bên lốp xe: "Mễ Kỳ, xem ra chiều tôi mới tới được rồi".

"Sao vậy?"

"Hình như lốp xe bị đâm thủng. Xem ra phải ngồi taxi đi rồi"

"Nhưng địa điểm chúng ta gặp ở tận ngoại thành, liệu có xe nào đồng ý chở không? Hay là để tôi qua đón cô".

Uyển Uyển lắc đầu: "Không cần, để tôi gọi Ngải Đức. Anh ấy có một chiếc xe nữa, để xem sao đã".

Tắt điện thoại, cô ngồi xuống sầu thảm nhìn lốp xe bị hỏng. Đây là chiếc xe Ngải Đức thích nhất, nếu anh biết xe anh bị ngược đãi như thế thì sẽ khó sống rồi

Trong đầu hiện lên gương mặt tuấn tú của Ngải Đức nhăn nhó, Uyển Uyển nở nụ cười.

Đột nhiên một tiếng động nhỏ hấp dẫn sự chú ý của cô. Một đôi giày da màu đen đắt tiền đập vào mắt, Uyển Uyển nhíu mày, rồi ngẩng đầu.

Do ánh nắng mặt trời ở sau, nên tầm nhìn hơi mờ, nhưng giây sau đó, cô có thể nhìn thấy rõ dáng người nam nhân đứng trước mặt mình dường như đã từng quen, nụ cười từ từ cứng ngắc bên môi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play