Thời gian thấm thoát trôi đi như cát chảy, mới đó đã 2 tuần trôi qua …

Lâm ngồi bên cạnh chiếc giường bệnh, cậu nhóc vẫn chưa tỉnh, một giấc ngủ dài đằng đẵng. Hằng ngày sau giờ làm anh vẫn đến bệnh viện thăm cậu chưa từng để cậu cô đơn hôm nào cả. Bất chợt trên giường khẽ có lay động:

- Hơ … hơ …. – giọng nói yếu ớt của cậu vang lên.

- Cậu … cậu tỉnh rồi à ?

- Um … um … anh là ai ? Đây là đâu ?

- Đây là bệnh viện. Cậu là ai ?

- Tôi … tôi là ai ?

- Cậu không nhớ sao ?

- Không … không nhớ gì cả … đau … đầu tôi đau quá ! – từng cơn đau như hàng ngàn cây kim đang hành hạ cái đầu của cậu, một loạt hình ảnh bỗng chốc heienj ra rồi tan biến một cách nhanh như chớp.

- Thôi thôi, nhóc nghỉ đi, sau này nhóc sẽ ở với anh, cứ gọi anh là anh Lâm cũng được.

- Ukm … ukm … anh Lâm. Cơ mà em tên gì ? – đôi mắt cậu tròn xoe lại, khuôn mặt vẫn còn xanh sao.

- Ừm … anh tên là Võ Minh Lâm, vậy em sẽ là Võ Minh Luân nhé !

- Vâng ạ. – nói rồi cậu ngoan ngoãn nằm xuống, chợp mắt một lát.

Lâm rảo bước trên con đường hành lang bệnh viện ra đến sân sau để hít thở không khí một chút. Những chậu hoa vàng đang nở rộ như lòng anh lúc này, tươi phơi phới lạ thường. Gió khẽ thổi qua, mát dịu lòng người, Lâm khẽ thở ra một hơi dài miệng nở một nụ cười hơi ngây ngô. Cũng không hiểu là vì sao, không hiểu là như thế nào, lại có cảm giác thân thương và quen thuộc đến thế. Từ lúc cha mẹ anh qua đời vì tai nạn giao thông thì lúc đó anh đã nghĩ cuộc đời mình thật đen tối, để thoát khỏi sự đen tối đó anh đã vươn lên vì tất cả cho bản thân, vươn lên vì cuộc sống này, cứ ngỡ rằng tình cảm gia đình đã quá xa vời … Cảm giác thân thuộc như gia đình bỗng chốc quay trở lại, khiến anh cảm thấy ấm áp làm sao ? Có vẻ như lần đầu tiên nhận một đứa em cực kì dễ thương đã khơi dậy một tình cảm gia đình biến mất sau nhiều năm …

Vài ngày sau ….

Hôm nay là ngày cậu sẽ được xuất viện, Lâm mau chóng đưa cậu đi làm thủ tục xuất viện rồi đưa cậu đi vòng vòng siêu thị để mua đồ dùng cá nhân. Dạo lòng vòng siêu thị cũng đã mất hơn một buổi, anh đưa cậu đến quầy KFC gọi hai phần gà rán rồi cả hai cùng ăn trưa.

Ăn xong thì anh chở cậu đi dạo phố. Tiết trời cũng chớm thay đổi, gió mang hơi lạnh từ những nơi xa xa. Đôi khi lại lướt nhẹ qua khuôn mặt của từng nam thanh nữ tú, có cảm giác gì đó nhè nhẹ mà êm đềm, một thứ gì đó khó quên. Gió là sự đại diện cho những kí ức, là sự phôi phai nhạt nhòa, là sự êm đềm trọn vẹn, nói chung là nó đại diện cho nhiều thứ. Có người bảo gió như một thiên sứ tình yêu, cũng đúng: “ Này gió ơi cho ta nhờ chút việc/ Việc nhỏ thôi nhưng là cả tấm lòng./ Khi gió về nếp bên cạnh người ấy/ Gió thì thầm ta nhớ ấy biết bao.” Cũng có người nói gió mà thứ nhẹ nhàng êm ái, thứ dễ đi vào lòng người nhất: “ cho lòng người thanh thản/ tìm về chút bình yên.” Và hay chăng gió cũng là thứ cuốn trôi bao kí ức nhạt nhòa, phai màu đi bao lệ buồn vương vấn: “ Gió cuốn mang theo niềm kí ức/ Gió gợi gì trong tiếng khẽ gió đưa/ Gió là lòng ta đang đập những nhịp vội vã/ Đôi khi chốc hóa bão tỏng lòng.”

Lâm vừa chở cậu đi, vừa hỏi nhiều thứ để xem cậu có nhớ được chút gì không. Nhưng hoàn toàn vẫn trở về con số 0, thôi đành vậy, xem như duyên số sắp đặt cho anh gặp cậu, đã là duyên thì có gì phải trốn tránh hay đón nhận. Vốn dĩ nó đã được sắp đặt bởi tạo hóa … Xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ xinh xinh, có hàng hoa giấy leo trước cổng, nở ra một màu tím biết. Căn nhà khoác một màu xanh da trời, nhẹ nhàng, thanh thoát như bầu trời sau cơn mưa, trong xanh đến khó tả. Lâm đưa cậu vào nhà, cậu vẫn còn hơi ngờ ngợ trước nơi lạ lạ như thế này. Luân ngồi xuống ghế, rảo mắt một vòng rồi bỗng dừng lại ở chậu xương rồng đang nở một hoa màu đỏ cam , không biết tại sao lại thấy ấn tượng như thế. Thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào cây xương rồng, anh khẽ hỏi:

- Tiểu Luân, sao cứ nhìn chằm chằm vào đó thế ?

- Không biết, tự dưng em lại cảm thấy nó rất thân thuộc với em. – cậu lắc đầu khó hiểu.

- Ừm, có vẻ như trước khi mất trí nhớ, em có ấn tượng đặc biệt với nó.

- Ukm ukm, em không biết nữa.

Anh cười hiền, bước đến xoa đầu cậu rồi đưa cậu đi dạo xung quanh nhà. Căn nhà không lớn lắm nhưng cái gì đối với cậu cũng thật lạ mắt, cái này cũng ngộ ngộ, cái kia cũng khác lạ trong đôi mắt tròn xoe ấy. Đôi lần Lâm bật cười khiến cậu cũng đỏ mặt theo. Ánh mắt đó quả là đáng yêu như một thiên thần nhỏ. Luân đến bên một tấm ảnh, trong ảnh có ba người, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền từ, dáng người cao ráo, một người phụ nữ với đôi mắt dịu dàng, bàn tay thon thon, khuôn mặt trái xoan xinh xắn, kế bên lại có một cậu nhóc nhìn khá nghịch ngợm với đôi hai gò má cao cao cũng khá dễ thương. Cậu nhìn một lúc lâu mới lên tiếng:

- Anh Lâm ơi, hai người này có phải ba mẹ của anh không ?

- Ừm, phải. – giọng anh thoáng buồn.

- Họ đâu cả rồi ?

- …. – anh cười hiền – Họ đi xa cả rồi.

- Đi xa ? Là đi đâu ? Chừng nào họ mới về ? – những lời nói như động đến vết thương lòng, anh nghẹn ngào một chặp lâu mới trả lời.

- Họ đi xa rồi … có lẽ sẽ không trở về nữa …

- Hở ??? Hở ??? Họ không thương anh hả ?

- Có … có … rất thương là đằng khác. Thôi em đi nghỉ đi, cả hôm nay cũng mệt lắm rồi nhỉ ?

- Vâng ạ.

Anh đưa cậu vào phòng, đợi một lúc sau mới bước ra ngoài. Từ lúc nhận được câu hỏi đó, cổ họng anh cứ nghẹn ứ lại, khóc không ra tiếng. Tất cả như hối hả, tất cả như xôn xao, kí ức lại ùa về như bão lũ. Anh lặng lẽ bước ra ban công ngắm vài bông hoa đang nở vào cuối đông, những bông hoa cuối cùng. Vốn dĩ biết rằng mặt trời lặn rồi hôm sau mặt trời sẽ mọc, hoa tàn rồi mùa sau hoa lại nở, người chết có thể sẽ chuyển thế luân hồi, nhưng sẽ không xảy ra việc người đã khuất thì sẽ sống lại để bắt đầu một chặng đường mới. Trên đời này có nhiều thứ để con người ta lựa chọn và cũng có nhiều thứ để ta vứt bỏ. Tuy nhiên chỉ có cha mẹ là ta không có quyền lựa chọn cũng như không có quyền vứt bỏ. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, thêm một giọt âm thầm nữa. Anh đã bao lần khóc khi nhìn thấy cha mẹ họ đón con về, anh đã bao lần mơ thấy cha mẹ mình vì tai nạn giao thông mà mất đi, lúc ấy giật mình tỉnh giấc, anh chỉ biết ngồi co ro một góc mà lặng lẽ khóc. Lâm đưa tay gạc những giọt nước mắt, hai bàn tay vẫn kiên trì thay phiên nhau lau khô những giọt lệ trên gò má. Hai bàn tay lúc đó như chú chim vàng anh trong cổ tích, cần mẫn, chăm chỉ tha từng hạt cườm long lanh trên khuôn mặt đem gửi vào gió, vào nắng, vào mưa để một chặp sau sự tươi tắn trở lại.

Lâm bước xuống lầu để vào bếp chuẩn bị bữa tối, hôm nay anh đã xin nghỉ một bữa vì lí do riêng tư.

Đã là độ cuối đông, khí lạnh lại tràn về trên khắp phố phường, còn gì vấn vương ngoài cái lạnh của đất trời ? Đông trong tâm trí nhiều người ảm đạm, u hoài như hàng cây khẳng khiu, trơ trọi mùa thay lá. Với họ có lẽ rằng xuân mới thực sự là mùa vui nhất, là mùa trăm hoa khoe sắc, vạn vật vui tươi nhộn nhịp. Tuy nhiên, ở đâu đó trên mảnh đất trải dài hình chữ S này đông không nhạt nhòa, đông không cô đơn buồn tẻ như họ nghĩ. Đâu đó vẫn có những cánh hoa theo gió cuốn bay, đâu đó vẫn có những con người âm thầm lặng lẽ. Đâu đó lại có những nổi buồn mà người ta không nói ra. Sao cũng đẹp tất, có những nỗi buồn, có những luyến tiếc thì mới làm giàu đẹp cuộc đời, mới tạo nên một cuộc sống muôn màu, muôn vẻ …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play