Một ngày mới lại bắt đầu trên nơi phố thị xa hoa này. Anh đã dậy sớm để
chuẩn bị bữa sáng cho đứa em còn đang ngáy ngủ. Mùi thức ăn đã thơm lừng khó cưỡng, Lâm bước lên trên lầu gọi cậu:
- Tiểu Luân, Tiểu Luân à, dậy đi nhóc con. – anh lay lay người cậu.
- Hơ … ơ … hơ … để em ngủ thêm xíu nữa đi mà ! – giọng ngái ngủ vang lên nhè nhẹ.
- Dậy mau lên nào, đừng có ngủ nữa.
- Um … um … em dậy đây. – toàn thân cậu đau nhức, uể oải vươn tay ngáp dài một tiếng trông đáng yêu thật.
- Đánh răng, rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Nghe chưa ? – anh xoa đầu cậu rồi bước đi.
Luân vội ngồi dậy rồi bước vào tolet để làm vệ sinh cá nhân.
Sau dăm ba phút mày mò trong tolet, cậu bước xuống ngồi vào bàn ăn. Lầm vừa ăn vừa hỏi cậu một vài thứ như là cậu ngủ có ngon không ? có cảm thấy
mệt chỗ nào hay không ? Có cần đi kiểm tra sức khỏe không ? Tất cả những câu hỏi đó giống như một người anh quan tâm em, một sự ấm áp từ gia
đình trỗi dậy. Đáp lại những câu hỏi đó là những cái gật đầu hoặc lắc
đầu, đôi lúc anh cũng khiến cậu phải đỏ mặt cả lên. Bất chợt anh hỏi:
- Em ở nhà một mình được không ? Ăn xong là anh phải đi làm rồi.
- Được ạ ! – cậu cười tủm tỉm.
- Ừm, vậy thì tốt, ở nhà Tiểu Luân ngoan nha, nhớ đóng cửa lại nghe chưa ?
- Dạ. – cậu vẫn tiếp tục ăn sáng. Lâm khẽ kéo ghế rồi bước đi lên phòng.
Hôm nay anh để cậu ở nhà một mình, vẫn có cảm giác thấp thỏm lo âu luôn
bồn chồn trong anh. Thứ anh mất đi là tình cảm gia đình, bây giờ nó quay trở lại và anh không muốn nó mất đi một lần nữa. Quả thật là thứ đã mất đi rồi người ta mới cảm thấy đáng trân trọng, đáng quý. Bất luận là bao lâu, bất luận là như thế nào, sau này có ra sao đi nữa thì anh vẫn coi
cậu là một người em, là một gia đình thật sự. không nhĩ ngợi nhiều, Lâm
lên phòng thay đồ chuẩn bị cho một ngày làm việc mới …
…
Anh với
bộ đồ màu xanh nhạt quen thuộc, từ trong nhà dặn dò Luân vài thứ rồi đi
đến chỗ làm bằng chiếc xe đạp hằng ngày. Hôm nay trời nắng nhạt, từng
khóm hoa thược dược ven đường đang khoe sắc, đâu đó lại có những cây hoa xuyến chi cánh trắng tinh tế lại thêm vào là cái nhị vàng vàng khiến
người ta cảm thấy dịu nhẹ thanh thoát … Gió thổi hương thơm đâu đây
khiến lòng người ta lại cảm thấy tràn đầy nhựa sống, lại khiến cơ thể
thoát trần tục, như rằng ta đang ở giữa một thung lũng gió hay một nơi
bồng lai tiên cảnh. Thứ sinh ra từ khí đất trời đó len lỏi vào từng con
người, vào từng ngóc ngách của đường phố, mẹ thiên nhiên hay chăng tạo
ra một thứ kì lạ và thiêng liêng đến thế - GIÓ. Khắp bốn mùa đều có kẻ
rong chơi ấy, gió khe khẽ đùa nghịch với những chồi non nhỏ. Gió suốt
ngày trêu đùa với hoa thanh tú, đôi lúc lại lén đưa hương hoa thơm dịu
nhẹ vào căn phòng và cũng chính gió là người nâng đỡ những cánh chim.
Chắc hẳn rằng, gió chính là sự cân bằng giữa chốn phố thị xa hoa, giữa
chốn phồng vinh thịnh vượng này …
Luân ở nhà một mình cũng thấy hơi
thiếu thiếu một thứ gì đó bèn nhấc chân lên phòng, chân cậu nhấc dần
từng bước trên chiếc cầu thang dài và hẹp. Từng bước, từng bước nặng nề
như ai ghì chặt bước chân của cậu. Bỗng nhiên trong đầu cậu xuất hiện
hàng loạt câu hỏi. Mình là ai ? Mình đến từ đâu ? Anh Lâm bảo mình gặp
tai nạn rồi mất trí nhớ , vậy tai nạn đó là gì ? Cậu cố gắng nhớ lại,
một số hình ảnh máu me xuất hiện, trong đó có hai thanh niên đang chống
chọi trước những cú đòn hiểm hóc. Các hình ảnh đó biến mất, để lại một
cơn đau kinh khủng, Luân ôm cái đầu muốn nổ tung của mình nằm dài ra
giường, thiếp đi lúc nào không hay biết.
Từng cơn gió thổi qua cánh
cửa, làm tung cả hai chiếc rèm, hơi gió thoang thoảng, nhè nhẹ, kèm theo hơi lạnh đưa con người ta vào giấc ngủ nhanh hơn, Luân dần dần lại đi
vào giấc mơ. Trong mơ, cậu thấy hiện ra trước mắt là một cánh đồng cỏ
xanh mơn mởn, trải dài đến tít chân trời, màu xanh của cỏ, màu xanh của
trời làm nên bức tranh thiên nhiên êm đềm, một sự cân bằng màu sắc. Bỗng dưng có một chàng trai bước đến cạnh, ôm cậu, hôn lên trán cậu rồi thỏ
thẻ:
- Anh yêu em.
- …. – cậu không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, khuôn mặt đã ửng hồng.
Chưa kịp nói gì cả, anh ta đã kéo cậu chạy đi xa thật xa, cứ chạy mãi, chạy
mãi, chạy cho đến lúc cậu không còn nhìn thấy anh ta. Xuất hiện trước
mắt cậu lại là những cảnh đánh đấm, những vết máu loang lỗ, những tiếng
cười ha hả của kẻ bất nhân. Khung cảnh thật tịnh mịch tiêu điều, toàn
cảnh hoang vu, cảnh máu đổ, những đòn gậy, những tiếng rên la, lại tạo
nên một thứ đen tối đến đáng sợ, cứ như bóng ma ghê rợn, ám ảnh Luân.
Tất cả lại về một màu đen tối, chỉ còn mình cậu, một giọt nước mắt khẽ
rơi xuống, cũng khiến cậu bừng tỉnh khỏi giấc mơ…
Luân bật người dậy, người đã đầm đề mồ hôi, những cảnh tượng ấy cứ đọng lại trong đầu cậu
dần tạo thành một dấu hỏi chấm thật to lớn, khiến cậu ngày càng muốn
biết về thân thế của mình hơn. Ngồi một lúc thẫn thờ trên giường, Luân
nhấc bước ra ban công để hóng gió một tí.
Gió vẫn không ngừng thổi,
gió đã mạnh lên, quần quật như muốn xô ngã mọi thứ. Gió mang theo hơi
lạnh, mang theo những đám mây đen mù mịt, như muốn che lấp cả bầu trời.
Tí tách ! Tí tách ! Tí tách ! Mưa ! Mưa đã rơi xuống, mưa như trút nước, như tuôn như xối, như thác ghềnh. Tiếng mưa như tiếng khóc, như tiếng
nỉ non của đất trời mãi không thôi. Lại một bầu không gian hỗn tạp,
tiếng mưa, tiếng xe cộ vội chạy, tiếng lá cây xào xạc trong mưa gió, đâu đó vẫn kèm theo tiếng khóc của trẻ thơ hay là tiếng gọi nhau í ới, thật hỗn độn ! Lòng cậu chợt thoáng buồn, đôi lúc lại muốn trút nổi buồn kia trôi theo mưa gió, đôi lúc lại muốn chạy nhảy hòa mình dưới cơn mưa.
Cảnh vật, lòng người như có một sợi dây gắn kết. Có kẻ tức cảnh lại sinh
tình, cũng có người vì cảnh mà hao tốn nhiều thứ. Có một câu chuyện kể
rằng, có một lão quan nọ, dốc tiền của để tạo nên một trang viên đẹp
nhất cả vùng đó, người ta gọi trang viên của lão là “ đệ nhất trang
viên”. Họ nói trang viên của lão đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh, có cả
trăm cây đại thụ quý hiếm, có cả ngàn loại hoa tuyệt sắc, lại còn có kỳ
trân dị bảo, trân cầm dị thú , …v…v…. Tuy nhiên lão ta vẫn không hài
lòng, lại từ quan khi có một số tiền lớn để đi tìm nơi gọi là tiên cảnh, là nơi thoát tục, là chốn thần tiên. Lão ta đi đến nhiều nơi theo lời
đồn của thiên hạ, tuy nhiên sau khi hết tiền lão ta chẳng tìm một nơi
nào vừa ý mình. Cuối cùng lại chết tức tưởi không ai hương khói, lại là
một kẻ ngu ngốc trong thiên hạ. Cảnh có đẹp hay không thì tùy thuộc vào
tâm trạng của người cảm nhận, vui buồn hờn ghen, hỉ nộ ái ố, đó là những thứ căn bản tạo nên con mắt nhìn cảnh vật.
Luân tự dưng cảm thấy
buồn man mác, tiếng mưa như tiếng lòng, cứ day dứt mãi không thôi. Mưa
rồi sẽ trôi về đâu, gió rồi sẽ đi đến đâu và nơi nào mới chính là nơi
của nỗi buồn ??? !!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT