Gió nổi lên một cách bất chợt, từng cơn gió to như muốn quật ngã các cành
cây. Thiên nhiên như muốn phẫn nộ hành động tàn ác của kẻ sát nhân với
hai mảnh đời tội nghiệp. Bọn chũng tìm đến một nơi kín người, đưa thân
thể Vũ đã mềm nhũn thả xuống sông. Đến lượt chúng nhấc Huy lên thì phía
sau bỗng thấp thoáng ánh đèn. Mấy tên đó hoảng loạng nên đặt anh nằm đó
rồi bỏ đi. Dưới cái lạnh của đất trời, anh nằm bất động, máu cứ chảy
không ngừng. Ánh đèn lúc nãy lại thoáng lên một chiếc xe máy, đột nheien thắng nhanh trước con người nằm dưới đường kia. Chàng thanh niên này độ khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, khuôn mặt điềm đạm, tư thái cũng khá là thanh tao, vẻ mặt không giấu đi sự hoảng hốt khi thấy cơ thể nằm bất động kia, vả lại máu còn loan ra đầy nữa … Kịp nhận ra đó là con
trai duy nhất của chủ tịch Bảo, vì vậy anh vội vã đưa Huy vào bệnh viện.
*** Tại bệnh viện ***
Đèn cấp cứu vẫn còn đang sáng, cửa đã đóng chặt lại tránh bất cứ sự quấy
rối từ người ngoài. Ông Bảo và bà Mai kẻ đứng ngồi không yên, người lại
ngồi khóc không nguôi. Anh chàng kia thì đã được công an mời đi lấy lời
khai. Bây giờ đã là 23h30 phút, tất cả yên ắng đến mức có thể nghe được
tiếng nắc trong cổ họng của bà Mai một cách bi than … Ôi ! Tiếng than
van mới đau lòng đứt ruột mới thống khổ làm sao ??? !!!
Đèn cấp cứu
đã vụt tắt, vị bác sĩ bước ra ngoài, trán đã ướt đẫm mồ hôi. Ông Bảo và
bà Mai vội vã chạy đến gần bác sĩ, bấy nhiêu cũng đủ biết cậu con trai
này quan tọng như thế nào rồi. Bà Mai cất tiếng hỏi:
- Bác sĩ, con trai tôi như thế nào rồi hả bác sĩ ?
- Ông bà yên tâm, con trai ông bà qua khỏi cơn nguy kịch …. Nhưng ….
- …. – nghe đến từ nhưng thì tay chân bà mai cũng đã rụng rời đi.
- Nhưng sao hả bác sĩ ? – Ông Bảo vẫn bình tĩnh, tuy nhiên lo cho Huy không kém.
- Cậu ấy sẽ bị mất trí nhớ, cũng có thể là sẽ hồi phục, nhưng cũng có thể là không hồi phục.
- Vâng, đã vất vả cho bác sĩ. – giọng ông mang đầy sự trầm ngâm và lo lắng.
- Không có gì, đây là bổn phận của tôi.
…
Nhà của Vũ cũng lo lắng không kém cho cậu con trai của mình, không biết nó
đang ở đâu. Ông Thanh đã báo cho công an để tìm kím nhưng đến giờ vẫn
chưa một tung tích. Bà Ngân vẫn khóc nức nở, miệng không ngừng gọi tên
Vũ. Tiếng khóc nức nở, tiếng gọi đi gọi lại cho từng nơi … Hôm nay là
một ngày đen tối …
…
Đã trôi qua 1 ngày, đội tìm kím vẫn chưa tìm
được cơ thể của Vũ, còn Huy vẫn đang nằm trong bệnh viện với tình trạng
hôn mê. Những bạn bè, người thân, những giọt nước mắt, những tiếng rên
la lại hòa quyện thêm một không khí hỗn tạp. Bầu trời âm u, mây mù vẫn
không sao tan hết, vạn vật dường như chỉ nằm trong sự yên lặng …
…
Đã là 11 giờ đêm …
*** Khu vực hạ lưu sông Sài Gòn ***
Hạ lưu sông Sài Gòn, là nơi giao nhau giữa sông Đồng Nai và sông Sài Gòn.
Nơi đây cũng khá phồn vinh, tấp nập. Ở một quán nhậu nọ, có một chàng
trai trẻ tầm khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi. Khuôn mặt trông rất
phúc hậu, còn thêm vài cái râu mọc lún phún dưới cằm trông rất nam tính. Thân hình cũng khá vạm vỡ, anh làm đầu bếp ở đây cũng được một năm rồi. Anh đang dọn dẹp bếp, thì tiếng chủ quán vang vọng xuống:
- Cậu Lâm, bây giờ cũng muộn rồi, cậu có thể nghỉ rồi đấy.
- Cảm ơn ông chủ. – anh vội lau bàn tay ước của mình rồi vào phòng thay đồ.
Sau vài phút, anh bước ra với bộ quần áo trông có vẻ thanh tao, một chiếc
áo màu xanh nhạt, nhạt đến mức có thể nhìn ra là màu trắng như bầu trời
được tắm gội sau cơn mưa … Anh trên chiếc xe đạp của mình, dọc theo con
đường ven sông trở về nhà.
Lúc bây giờ cũng gần 12 giờ đêm, cả phố
xá nằm trong sự yên ắng của vũ trụ, những ánh điện mờ ảo cứ trải dài,
rọi bóng chàng trai trẻ. Anh vừa đi vừa suy ngẫm về nhiều thứ, suy ngẫm
về cuộc đời của mình, suy ngẫm về từng bước anh đang đi, từng nơi anh
đang ở. Tất cả những suy nghĩ đó bỗng chốc tan biến khi một thứ gì đó
lọt vào mắt của Lâm. Không ngần ngại, anh bước lại gần bờ sông, lại thấy một cơ thể bị dòng nước xô dạt vào bờ. Anh vội vã đưa cái thây đó lên,
toàn thân đã toát nên vẻ lạnh lẽo, trên người còn có những vết máu loang lỗ, khuôn mặt cậu nhóc mười sáu tuổi vẫn thánh thiện như đang ngủ say,
đôi môi vẫn khẽ cong lên một nụ cười như vầng trăng non, rằng cậu ta mơ
một giấc mơ rất đẹp. Cậu ta vẫn còn thở, hơi thở yếu ớt lại càng thúc
giục Lâm khiến anh ta nhanh chóng đưa cậu đến bệnh viện.
*** Bệnh viện ***
Phòng cấp cứu vẫn đang sáng đèn, cả không gian yên ắng lạ thường. Sự yên tĩnh khiến người ta sợ đến rùng mình. Quả thật cô đơn và hiu quạnh, cô đơn
thì ai mà chả sợ, tốt nhất là nên trốn tránh nó đi … Bây giờ đã hơn 2h
sáng, cái lạnh của đất trời vẫn không thôi, sự lạnh lẽo đó thấu tận
xương tủy lại càng khiến con người ta chỉ muốn nằm trong một cái chăn
thật êm, tuy vậy nhưng có người vẫn thấp thỏm lo âu không thôi.
Đèn bỗng vụt tắt, vị bác sĩ bước ra cất tiếng hỏi:
- Ai là người nhà của bệnh nhân ?
- Là … là … là tôi. – anh do dự một hồi rồi đứng dậy chào bác sĩ.
- Ừm, cậu nhóc đó bị chấn thương khá nặng, tuy nhiên đã qua khỏi cơn nguy kịch, chậm một chút nữa thì không xong rồi.
- Vâng ạ, cảm ơn bác sĩ.
- Không có gì, tuy nhiên cậu ấy bị mất trí nhớ rồi. Có thể sẽ nhớ lại trong vài tháng, vài năm, hoặc là ….
- Hoặc là sao hả bác sĩ ?
- Hoặc là mãi mãi …. – khuôn mặt vị bác sĩ thoáng buồn.
- Vâng ạ. Tôi sẽ cố gắng …. – nói rồi anh chào bác sĩ, nhấc chân đến phòng hồi sức.
Căn phòng hồi sức yên ắng đến mức có thể nghe được tiếng quạt quay vù vù.
Trên giường bệnh có một cậu nhóc tuổi mười sáu mười bảy khuôn mặt như
một thiên thần nhỏ, những vết máu loang lỗ được thay thế bằng những băng gạt lại khiến cậu thê lương một phần nào. Đôi môi khẽ cong lên nở một
nụ cười như vầng trăng non, có vẻ như cậu đang ngủ thiếp đi, một giấc
ngủ có lẽ sẽ dài ngày … Lâm yên lặng ngồi đó, ngồi ngắm ngía khuôn mặt
của cậu. Không biết duyên số gì đưa cậu đến đây ? Cậu từ đâu đến ? Là
con nhà ai ? Gây ra thâm thù đại hận gì mà ra nông nỗi như thế này ?
Biết bao nhiêu câu hỏi cứ đặt ra … Bất chợt trong đầu anh xuất hiện một ý nghĩ nhanh như chớp: “ Hay là để cậu ta ở lại với mình …”. Lâm cười một cách hiền từ, đưa tay xoa đầu cậu …
Mưa ! Mưa rơi nhẹ rơi … Từng
giọt mưa phùn khẽ bay bay, có đôi lúc lại kèm theo vài chiếc lá bay lã
chả, vài chiếc lại khẽ đưa vèo … Thế sự vô thường, đời vốn là bể khổ.
Một kiếp hồng trần là một kiếp khổ, cái khổ của ai cũng không giống
nhau, có kẻ thiếu cơm thiếu áo, có kẻ thiếu nhà thiếu đất, cũng có kẻ
thiếu tiền thiếu bạc, đó cũng là khổ … Nhưng cái khổ vốn có từ xưa đến
nay đó là cái khổ vì tình … Có người vì tình mà khổ đến suốt đời, cũng
có người vì tình mà dừng chân, vì tình mà tan biến. Vốn dĩ biết hồng
trần là nơi tụ hội cả hợp li cam khổ, hỉ nộ ái ố, ân tình oán hận, tuy
nheien con người ta vẫn cứ đi vào dù không biết mai này mình sẽ ra sao.
Bất luận là yêu hay không, bất luận là tình sâu hay duyên mỏng, bất luận là hữu duyên vô phận hay hữu phận vô duyên, chỉ cần biết dốc lòng mà
yêu thương một người nào đó, lấy hết sức bình sinh để yêu họ thì cho dù
đến đâu cũng không hối hận. Buông tha cho một người yêu ngươi, đó chưa
phải là thống khổ. Buông tha cho một người ngươi thật sự yêu, đó mới
chính là thống khổ…
Từng có một truyền thuyết kể rằng, có hai vị thần trên Thiên Đình yêu nhau, đó là phạm luật trời. Ngọc Đế biết được bèn
giáng cả hai xuống trần gian để chịu cả hợp li cam khổ, thấu hiểu được
hồng trần, nhận ra được nhân sinh thế sự, sau đó mới cho về làm tiên.
Dưới trần gian, cả hai vẫn yêu nhau sâu đậm, nhưng lại vì một số bất
trắc lại phải để một người chết đi. Mộ của người đó không đề tên, chỉ
khắc ghi dòng chữ: “ phong quá diệp phiêu linh … Tình đoạn cầm vô âm”.
Tức là gió thổi cuốn lá bay, tình tan đàn cũng dứt… Cả hai người đều trở lại làm tiên, tuy nhiên nếu có thể … họ vẫn muốn đổi kiếp làm người. Họ vẫn muốn yêu nhau thêm một lần nữa, vẫn muốn ở dưới hồng trần vốn biết
sẽ chịu khổ ải trần gian … Bởi vậy mà tình yêu có một sự hấp dẫn ghê
gớm, đã nghiện rồi thì không thể cai được. Mà có cai được thì làm sao
sống nếu thiếu tình yêu ???
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT