Vậy là đã 4 năm trôi qua, kể từ ngày Vũ rời xa mảnh đất Sài Gòn đầy thân
thương. Ở Nga, cậu gặp qua nhiều con người, cũng có nhiều việc xảy ra và cũng nhận được rất nhiều bài học rất quý giá. Hôm nay cậu sẽ trở về
Việt Nam, lại về với đất mẹ thanh bình, về với mảnh đất trải dài hình
chữ S và vẫn sâu trong lòng cậu là một ngôi nhà đầy thân thương và ấm áp tình gia đình. Tuy nhiên, vốn dĩ cậu trông mong đến ngày về cũng là vì
một người, vì một hình bóng nhớ nhung trong 4 năm qua … Không biết bây
giờ anh sống ra sao ? Không biết bây giờ anh còn nhận ra cậu hay chỉ là
người dưng qua đường ? …
Chiếc máy bay đã từ từ hạ cánh, đáp xuống
sân bay Tân Sơn Nhất tại thành phố Hồ Chí Minh, bao năm qua vẫn vậy, vẫn đông người qua kẻ lại như ngày nào. Ôi ! Chính đây, cái cảm giác thân
thương mà ấm áp của những tia nắng ngày xuân, chính cái hương vị của quê hương lại khiến người ta bâng khuân nhiều cảm xúc. Vũ và Lâm bước theo
hành lang đi vào trong, dạo mắt vài vòng thì đã thấy bà Ngân cùng với
ông Thanh đứng đợi sẵn. Không suy nghĩ gì nữa, cậu vội chạy đến ôm chặt
lấy hai người, trong miệng thỏ thẻ:
- Ba ! Mẹ ! Con đã về rồi …
-
Con trai của mẹ về rồi, con vẫn khỏe mạnh là tốt rồi…. – bà Ngân ôm chầm lấy cậu, mắt hơi rươm rướm nước mắt, ôm cái hình hài máu mủ mang nặng
đẻ đau xa cách bao nhiêu năm nay lại trở về khiến không tài nào cầm nỗi
nước mắt.
- Con về mạnh khỏe là được rồi, Lâm cũng khỏe chứ con ? – ông xoa xoa đầu Vũ rồi nhìn sang Lâm.
- Vâng ạ, ba mẹ vẫn khỏe chứ ạ ?
- Khỏe ! khỏe hết ! Chúng ta về nàh thôi. – bà Ngân nhìn Lâm rồi nở một
nụ cười thật tươi với anh, tay vẫn lau lau vài giọt nước mắt.
Cả bốn người cùng nhau ra xe, chiếc xe lăn bánh đi về nhà. Hôm nay Sài Gòn đã
thay đổi nhiều quá, từng dãy nhà cao tầng mọc lên, hoa ven đường được
trang trí đẹp đẽ khoe đủ sắc màu có khi còn lung linh hơn những ngày
xưa, tuy nhiên một cái không hề thay đổi đó chính là sự tấp nập, nhộn
nhịp của nơi đây. Những dòng người hối hả, những tiếng xe cộ inh ỏi lại
thấy thân thương vô cùng. Từng cơn gió hây hây, thổi qua khung cửa kính
khiến cậu thấy nhẹ nhỏm, thanh khiết vô cùng. Đã lâu lắm rồi chưa nhận
được sự yên bình và dịu nhẹ như lúc này, chưa bao giờ lại thấy ấm áp
lòng người như bây giờ …
Chiếc xe dừng lại trước một căn nhà thân
thuộc, 4 năm trôi qua, có những thứ đổi mới tuy nhiên nơi đây vẫn như
ngày nào, vẫn là nơi lí tưởng nhất đối với mỗi người. Hàng hoa hồng đỏ
rộ, nở hoa khoe sắc trong nắng. Vũ chỉ nhìn chúng hồi lát rồi bước chân
lên phòng. Cậu nằm dài xuống chiếc giường êm ái, mắt lơ đãng nhìn ra
ngoài cửa sổ bất chợt thấy một tấm hình giữa cậu và Huy. Rốt cuộc anh là gì sao cứ đeo bám trong tâm trí cậu, rốt cuộc anh là chi mà cứ theo cậu trong mấy năm nay ? Rốt cuộc là anh còn thương cậu hay chỉ coi cậu là
một quá khứ sai lầm ? … Cậu suy nghĩ một chặp rồi dần đi vào trong giấc
ngủ say sưa.
Thiên hạ suy cho cùng cũng khốn đốn vì một chữ tình. Sầu não cùng vì tình, buồn khổ cũng vì tình … Ai cho xa cách để nhớ nhung
vương vào từng cơn gió, xót xa cho từng cánh hoa tàn, đơn lạnh dưới một
vầng trăng lẽ bóng để rồi còn hiu quạnh hơn trong đêm tuyết giữa trời
đông rét buốc.
Thế mới biết rằng, thời gian có để lại dấu ấn tại nơi đâu trên cõi đời này thì đều có những kẻ si tình, những người đa sầu đa cảm, những người khổ tâm vì tình để rồi viết lên những giai điệu mà đến ngàn năm sau vẫn có người đồng điệu say mê. Bởi nhân gian này, không ai cắt nghĩa được chữ tình, để rồi Lý Mạc Sầu phải thốt lên đầy trăn trở: “ Hỡi thế gian tình ái là chi ? Mà đôi lứa thề nguyền sống chết ?”
Đã hơn 4h chiều, từng cơn gió nhẹ thổi vào căn phòng rộng rãi. Gió len lỏi vào tâm trí của kẻ đang say ngủ kia khiến hắn tỉnh giấc mộng đẹp. Vũ
bật người ngồi dậy, như một thói quen, cậu đi ra phía ban công, ngồi đó
ngắm vài cây hoa đang lao xao trong gió nhẹ. Trên nền bầu xanh xanh là
những đám mây trắng bồng bềnh đang trôi nhẹ nhàng. Tất cả như chậm lại,
khiến người ta có thể cảm nhận được từng hơi thở, từng nhịp đập của con
tim hay là từng cánh hoa bay, từng nốt nhạc đang du dương hòa bỗng. Cậu
còn nhớ một câu nói rất hay trong tập tiểu thuyết “ Hôm nay tôi thất
tình” đã có câu: “ Suốt một đời, tôi thương họ nhiều hơn một chữ thương
.Suốt một đời, chỉ dám mong họ mãi thương tôi đủ bằng một chữ thương.”
Có khi nào trên đường đời tấp nập, ta lại lướt qua nhau, phải chăng ta
với người có tiền duyên kiếp trước. Một chữ duyên, hai chữ nợ, ba chữ
tình, vốn dĩ có duyên mới có nợ, mà có nợ mới yêu nhau. Cho dù là nơi
nào đi chăng nữa, miễn rằng tình cũ chưa phai, lòng người chưa dứt thì
có chết vẫn trở về bên nhau …
“ Chỉ trăng xuân vẫn đa tình
Vì người ly biệt mọi cành hoa rơi.”
Hay chăng:
“ Thà chẳng biết đền thành nghiêng nước đổ.
Bởi nhân gian thật khó trùng phùng.”
Vũ bước xuống nhà, đi bộ ra khoảng sân rộng. Ở đây có mộ ao cá nhỏ, nhìn
những chú cá bơi lội tung tăng thấy vậy mà tự do biết bao. “ Vì sao cá
lại thích nước nhỉ ? Chắc có lẽ vì xung quanh nó toàn là nước, cá có thể mặt sức rơi lệ mà không ai biết được rằng nó đang khóc …” Cậu chỉ cười
nhạt rồi ra ngoài đi dạo. Trời đã dịu nắng đi hẳn, thay vào những tia
nắng đó là những cơn gió nhè nhẹ khiến lòng người vô cùng thanh mát. Này gió là tiếng lá rơi chao nghiêng rất khẻ, này là tiếng hiu hiu của một
chiều tà yên ả, hay là tiếng gió than khóc trong một đêm mưa tầm tã.
Cung đàn lạnh tê đến muôn chiều !
“ Gió len qua ru sầu vang điệp khúc
Dư âm còn vọng tiếng gió chơi vơi.”
Thế mới thấy, nhân tình thế thái chẳng ai có thể tỏ tường thấu triệt?
Vũ đi lòng vòng qua hàng ghế đá trong công viên, đi qua những hàng hoa
đang ủ rủ, chỉ mong tìm lại một gì đó kỉ niệm, chỉ mong tìm lại một thứ
gì thân quen, hay quan trọng hơn là muốn thấy một bóng hình quen thuộc …
Hiện tại đã hơn 5h chiều, những ánh chiều tà đang le lói đằng tây
và có vẻ như đang vẫy chào tạm biệt vì một ngày đã sắp kết thúc. Vũ chợt quay về nhà, trong lòng cậu lại dâng lên một nỗi buồn man mác. Cậu đi
qua một con hẻm vắng người, không một tiếng động, không một bóng người
lại khiến cậu cảm thấy ớn lạnh đến thấu xương tủy. Lấy hết sức bình
tĩnh, cậu đi thật nhẹ nhàng từ tốn qua con hẻm đó đột nhiên có một đám
thanh niên chặn đường, ngay cả việc thoái lui cũng chặn cả. Có khoảng
chừng 5, 6 người gì đó, dáng vẻ lại giống côn đồ không phải hạng tốt
lành gì cả. Cậu đưa mắt nhìn sơ qua rồi hỏi:
- Mấy người làm gì vậy ? Né đường ra !
- Em trai, cần gì nóng vội đến thế ! Bọn anh chỉ cần ít tiền tiêu xài thôi mà. – một tên nói.
- Tôi không có tiền.
- Nhìn dáng vẻ của em trai thì giống con nhà giàu, sao không có tiền cho được ? – tên đó lại dở giọng hách dịch.
- …. – Vũ không nói gì cả, chỉ đưa tay đánh hắn vài cái khiến tên đó ngã lăn ra đất. Hắn giận đến đỏ mặt quát lớn:
- Tụi bây xông lên hết cho tao ! Đánh cho nó chết. – những tên kia lại
nháo nhào vô ức hiếp một người. Cho dù là học võ đi chăng nữa, thì việc
một người đánh trả 5 đến 6 người là quá bất lợi. Những cú đánh như trời
giáng, những cái đỡ rồi đáp trả cứ như một bộ phim hỗn độn. Sau dăm mười phút chống cự yếu ớt, cậu đành phải hứng chịu đòn. Bỗng nhiên những cái đánh đó dừng lại, thay vào là những tiếng rên la thảm thiết, Vũ chỉ he
hé mắt nhìn, thấy một chàng trai khoảng hai mươi hai tuổi, dáng người
cao lớn, dáng vẻ này tự dưng cảm thấy quen thuộc làm sao. Những tên kia
vội vã chạy đi, người thanh niên lại quay sang cậu, một giọng nói ấm áp
vang lên:
- Này cậu có sao không ? – chàng trai đưa bàn tay đỡ cậu.
- Không … không sao cả. – cậu đứng dậy nhưng chỉ cúi đầu lau những vết bẩn trên người.
- Cậu … cậu … cậu là …. ??? – bỗng nhiên anh ta lại ấp úng.
- Sao vậy ? …. Ơ … anh … anh – cậu dần ngước nhìn anh, hai mắt mở ra thật to, nhìn thật rõ. Chính khuôn mặt này, chính giọng nói này, chính vóc
dáng này, đã quá đỗi quen thuộc … Chẳng phải là anh đó sao, chẳng phải
là người cậu mong đợi nhớ thương đấy sao ? Nhưng bây giờ tự dưng nước
mắt cậu cứ rơi hoài thế, chẳng phải là cố nhân của 4 năm về trước đây
sao ?
- Vũ ! Vũ ! Em đã đi đâu trong 4 năm qua, anh nhớ em, rất nhớ
em !!! Anh xin lỗi, chỉ xin em, cho anh cơ hội cuối cùng … Rằng anh mãi
mãi yêu em, chỉ mình em. Không … em không được phép đi nữa !!! Cả đời
anh chỉ hối tiếc một điều là để mất em ! Chỉ duy nhất đó thôi, anh cầu
xin em đấy. – những lời nói phát ra tận đáy lòng, những từ những chữ
được anh phát ra ấm áp lạ thường. Cố nhân … vẫn nhớ cậu, vẫn yêu cậu như ngày nào. Huy ôm chặt lấy cậu, chỉ mong sao cậu không rời xa anh lần
nào nữa … Chỉ bấy nhiêu thôi ….
- Anh … anh … anh buông tôi ra. – cậu vùng mình né tránh cái ôm đó.
- Anh xin lỗi em … Xin em cho anh một cơ hội ! Xin em chỉ một lần mà thôi !!!
- Được ! Anh muốn có cơ hội chứ gì ? Tôi sẽ cho anh cơ hội cuối cùng.
Trong 15 phút, tôi sẽ đến một nơi, chỉ cần anh tìm được tôi. Xem như cả
đời này tôi sẽ là của anh … mãi mãi !
- Được ! Anh nhất định sẽ không để mất em lần nào nữa !
Chap 40: Hạnh Phúc cuối trời xa …
Câu nói vừa dứt, Vũ đã chạy vút đi mất, không biết rằng cậu sẽ đi đâu,
không biết rằng cơ hội của anh lúc này có được trọn vẹn. Chỉ đành khiến
cho hết thảy tùy duyên … Chỉ cần thứ gì nên nắm giữ thì cứ nắm giữ cho
thật chặt. Tìm một bóng hình thiên biến vạn hóa trong cõi hồng trần này
là sự khó khăn vô cùng. Mong rằng tay nắm chặt tay, đi đến cuối kiếp
người thì chẳng gì hối tiếc nữa. Huy nguyện đem tất cả để đánh đổi lấy
người mình yêu thương, nguyện cùng người tay trong tay sống một cuộc
sống bình yên vui vẻ ! Thế là đủ rồi !
Đã trôi qua 15 phút, Huy lao
nhanh trong ánh chiều tà huy hoàng vội tìm một bóng hình quen thuộc. Anh đến nhiều nơi khác nhau, anh tìm nhiều địa điểm, những nơi hai người
từng đến, những nơi hai người đã đi qua, đã có kỉ niệm đẹp đẽ vô cùng …
Rốt cuộc là cậu ở đâu, rốt cuộc là ở đâu cơ chứ ? Mồ hôi trên người anh
nhễ nhại, đầu tóc rối bù, chiếc áo đã lấm những vệt đất bụi, cho dù là
tìm đến chân trời góc bể, dù đánh đổi cả mạng sống thì cũng phải tìm …
chỉ để nói lời yêu với họ mà thôi !!!
Trần Hoàng Vũ, đang đứng lẽ loi trên một đồng cỏ xanh mướt, đây là nơi anh đã đưa cậu đến, nơi khiến
cậu thấy nhẹ nhàng và yên bình vô cùng. Và đây cũng là nơi đã xuất hiện
trong giấc mơ cậu đến khắc sâu tâm trí. Vũ đứng nhìn ánh chiều tà đang
dần lặng xuống ở chân trời xa, chỉ thấy đỏ cả một vòm trời. Nước mắt cậu khẽ rơi, từng giọt long lanh đến lạ thường. Rốt cuộc là anh đã bỏ cuộc
hay chưa ? Chẳng phải người xưa vẫn còn đó sao, chẳng phải tình cũ còn
đó hay sao ? Ôi ! Mới xót xa đau thương bi thảm làm sao ? Thật khổ thân
cho một kẻ si tình … Sống vì tình, đau vì tình, khổ cũng chỉ vì một chữ
tình …
Gió thổi mang ít hơi lạnh, những ngọn cỏ nhấp nhô như cơn sóng nhẹ nhàng. Vũ đứng đó, vẫn chờ một hình bóng, chỉ để thấy họ mà thôi …
Bỗng nhiên đằng sau có một cái ôm ấm áp, cậu cười trong nước mắt ngập
tràn, nụ cười tựa như nụ hồng mới nở, như ánh trăng non cong cong đang
tỏa sáng hạnh phúc. Anh bỗng thỏ thẻ bên tai:
- Không cho em đi nữa ! Bây giờ em chỉ mãi mãi là của mình anh. Có em, con tim anh mới có nơi
trở về … Anh chỉ muốn mỗi sớm mai thức dậy là thấy em, mỗi ngày đi làm
về cũng được nhìn thấy em và cả trong giấc mơ cũng chỉ một mình em mà
thôi. TRẦN HOÀNG VŨ !!! ANH YÊU EM !!!
- Anh … anh … Trong suốt 4
năm, chưa ngày nào em không nhớ về anh, chưa đêm nào em không khóc vì
anh, chỉ mình anh thôi. Em muốn nói với anh một điều … EM YÊU ANH !!!
Anh trao cậu một nụ hôn thắm thiết, nụ hôn cho cả những năm nhung nhớ, cho
những sự đau thương và hạnh phúc, nụ hôn đó chỉ anh và cậu, chỉ mãi trọn một trái tim, sự yêu thương lại đong đầy sau cả một quá trình gian nan. Đến lúc này, không còn gì ngăn cản họ đến với nhau được nữa. Ánh chiều
tà đằng xa xa đang dần lặng xuống với những tia sáng cuối cùng, một tình yêu mãi mãi trọn vẹn cho đến sau này. Đến bây giờ Vũ và Huy đã thấy cái mà nhân gian tìm kiếm, cái làm mê luyến lòng người … đó là HẠNH PHÚC
CUỐI TRỜI XA !!!
Vâng, vậy là bạn đã qua hết một tâm huyết của tôi rồi. Có lẽ rằng đối với bản thân mỗi người sẽ có những cảm nhận khác nhau. Có khi là hiểu cho giới
tính thứ ba hơn, nhưng cũng có khi là khinh thường họ. Có rất nhiều
người hỏi: “ Tại sao không viết ngôn tình ? Tại sao lại để hai người nam yêu nhau ?” Quả thực rất nhiều lúc tôi định viết ngôn tình, tình yêu
giữa nam và nữ, tuy nhiên những tình yêu đó đẹp đẽ nhưng là một chủ đề
quá rộng rãi rồi. Tôi chỉ muốn đem từng con chữ, đem từng lời ăn tiếng
nói để đấu tranh cho một cộng đồng LGBT. Rất mong quý bạn đọc thông cảm
và hãy cảm nhận bằng chính cõi lòng của mình và hãy trân trọng những
người xung quanh bạn …
Con người ta suy cho cùng cũng chẳng biết được mình sẽ đi được bao xa, sẽ gặp được những người như thế nào. Những cuộc gặp gỡ tuy thoáng qua những cũng đủ là một chữ “ duyên”. Tôi có một
điều muốn khuyên các bạn rằng, những gì mình có được thì hãy cố trân
trọng để sau này khỏi phải hối tiếc. Và tình yêu đối với mỗi người là
mỗi định nghĩa khác nhau, nhưng chung quy lại về một điều rằng: “ tình
yêu là khi hai con tim cùng chung một nhịp đập, là lúc cả đôi bên vun
đắp tình cảm …” Yêu cũng từ chữ duyên mà thành, duyên là nguồn gốc căn
bản của mọi cuộc tình. Rằng đời người trông được mấy Thanh minh, còn
được bao nhiêu chữ “ DUYÊN” nữa đây ? Hay chăng là lấy hết sức bình sinh mà yêu nhau, hay là ta đứng trông đó rồi để người rời xa. Đừng để hối
tiếc điều gì cả:
“ Hoa lê trắng nhạt liễu sẫm xanh
Bông liễu theo hoa bay rợp thành
Nhánh tuyết đằng Đông sao sầu muộn
Đời người trông được mấy Thanh minh.”
Tình là mê luyến, tình cũng là bi ai. Kẻ vì tình lại khổ cực muôn phần, kẻ
vì yêu lại đau đớn tận xương tủy … Trong cả một quá trình viết truyện,
tôi chỉ đủ đúc kết lại một câu nói rằng: “ nếu có kiếp này xin đừng đợi
kiếp sau … Mà nếu có kiếp sau cũng xin đừng để hối hận như kiếp trước …”
Thân chào tạm biệt:
TIỂU_HỒ_LI –PHẠM KHẮC HIẾU
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT